Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

7:38 chiều – 07/11/2024

14.

Sau khi Hoàng đế vi hành trở về, Mạnh Lương Thần tự xin đi theo Triệu đại tướng quân trấn thủ biên cương.

Hoàng đế hiểu tính khí con trai mình, nên cho phép hắn ra biên ải rèn luyện với thân phận của một binh sĩ bình thường.

Còn ta, theo ý của cha, thỉnh thoảng vẫn gặp mặt Mạnh Lương Châu.

Mặc dù mỗi lần bên cạnh hắn luôn có Lâm Dung Vi, và hai người ngày càng trở nên thân thiết, nhưng ta lại chẳng hề cảm thấy chút xao động nào trong lòng.

Thoáng chốc đã hơn bốn năm trôi qua, mùa đông vừa đến, Thái hậu bảo mùa đông nhạt nhẽo, Hoàng đế liền đón ta vào cung để trò chuyện cùng bà.

Lần đầu tuyết rơi, như thường lệ, ta lại đi đến sân lớn trước điện.

Từ khi Mạnh Lương Thần rời đi, mỗi mùa tuyết rơi dường như thiếu chút niềm vui.

Ta cúi đầu đi đến trước sân, bỗng thấy trên nền tuyết trắng tinh có một đôi dấu chân.

“Tiểu nha đầu, lần này ngươi thua rồi đó.”

Một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên trên đầu ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, trong làn tuyết bay lả tả, một thiếu niên ngồi trên nóc sân nhìn xuống ta.

Là Mạnh Lương Thần.

Hắn phi người nhảy xuống, mỉm cười bước về phía ta, khiến sống mũi ta cay xè, một giọt nước mắt lăn dài.

Những năm qua hắn đã cao lớn hơn nhiều, thân hình cũng rắn rỏi hơn, chỉ có điều không còn trắng trẻo như xưa.

“Chỉ thua một lần thôi mà, có đáng để khóc đâu. Ta thua bao nhiêu lần mà có khóc đâu.”

Nghe hắn nói vậy, ta không nhịn được cười, khẽ đ//ấm vào người hắn một cái.

Hắn cười nói: “Chậc chậc, sức lực ngươi không còn mạnh như trước nữa rồi, trong trí nhớ của ta, Chương Lam Hâm ra đòn phải nhanh, chuẩn và mạnh lắm mà.”

Ta cười rồi dồn sức đấm hắn thêm một cái nữa, hắn gật đầu hài lòng: “Đúng rồi, đây mới là Chương Lam Hâm.”

Sau màn trêu chọc ấy, ta bỗng chốc như trở lại bốn năm trước, dường như mọi thứ chưa hề thay đổi.

“Không phải ngươi nói là sau Tết mới trở về sao?”

Mạnh Lương Thần cười đầy tự hào: “Ai bảo lần này ta giành thắng lợi lớn, được phong làm phó tướng trẻ nhất ở biên ải. Triệu Đại tướng quân đặc biệt cho phép ta trở về kinh sớm.”

Nghe đến đây, ta không ngừng được nước mắt. Từ vị trí một Hoàng tử cao quý, chỉ trong bốn năm, từ một binh lính bình thường trở thành phó tướng, biết bao nhiêu gian khổ đã trải qua. Vị Hoàng tử trước kia luôn thuận buồm xuôi gió, giờ đây gương mặt mang đầy dấu vết của gió lạnh nơi biên ải.

Thấy ta khóc nhiều, Mạnh Lương Thần vừa lau nước mắt vừa dỗ dành ta: “Có muốn xem kịch không? Màn múa rối da ở biên cương, kinh thành chưa từng thấy đâu.”

Hai chúng ta lại như xưa, ngồi trong Tuyết Lạc Hiên xem kịch. Thấy ta say mê xem, Mạnh Lương Thần nở nụ cười mãn nguyện: “Ta đặc biệt đưa thầy múa rối từ biên cương về, ta biết mà, ngươi chắc chắn sẽ thích.”

Ta ôm lò sưởi, gật đầu liên tục: “Thích, thích lắm. Còn mang gì cho ta nữa?”

Mạnh Lương Thần mở một chiếc hộp nhỏ ra: “Đây là đôi hoa tai ngọc bích, đi cùng với cây trâm mà ta từng tặng ngươi.”

“Đây là trâm cài tóc kết chỉ vàng.”

“Đây là vòng tay ngọc dương chi.”

“Còn đây là hoa thúy cúc, ta mất hẳn một năm trời mới làm xong, may mắn là hoàn thành trước khi trở về kinh.”

Trình bày xong, Mạnh Lương Thần lấy gương ra, tháo những món trang sức ta đang đội, rồi cài trâm chỉ vàng và hoa thúy cúc vào tóc ta.

“Tiểu nha đầu, bốn năm nay, quà sinh nhật nợ ngươi, nay ta đều bù lại cả rồi.”

15.

Mạnh Lương Thần rời kinh thành đã bốn năm, nay khó khăn lắm mới trở về. Quý phi ôm chặt lấy hắn, không chịu buông, nhất quyết muốn giữ hắn ở lại đến qua Tết, nhưng nước mắt của Quý phi cũng không lay chuyển được Mạnh Lương Thần.

“Năm sau là lễ cập kê của ta, ta muốn thấy Lương Thần ca ca.” Ta ngập ngừng hồi lâu mới dám nói ra.

Mạnh Lương Thần nhìn ta một cái, rồi ghé sát lại, cười nói: “Ngươi gọi ta là Lương Thần ca ca?”

Ta gật đầu.

“Được thôi, lễ cập kê của tiểu nha đầu mà chỉ có Mạnh Lương Châu ở đó thì thật là nhạt nhẽo. Ta nhất định phải ở lại, giúp ngươi tạo náo nhiệt.”

Mạnh Lương Thần mùa đông này tìm được việc để làm, chính là lo liệu việc tổ chức lễ cập kê của ta.

Quý phi kéo tay ta, cười đến không ngậm miệng lại được: “Lễ cập kê này, chắc chắn phải cầu bệ hạ ban hôn. Nếu không, đời này không ai có thể quản được Thần nhi nữa.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nói đến ban hôn, ta lần đầu tiên có ý nghĩ muốn trái ý cha.

Ta hẹn Mạnh Lương Thần đến Tuyết Lạc Hiên nghe kịch, chuẩn bị sẵn hạt dẻ nướng đường và sơn trà ướp lạnh, pha một bình trà táo đỏ ngọt ngào. Mạnh Lương Thần ngồi bên giường, kéo tấm chăn da hươu quấn lên người ta: “Chỗ này lạnh, vậy mà ngươi cứ thích đến.”

Mạnh Lương Thần chỉ biết từ nhỏ ta đã thích đến Tuyết Lạc Hiên nghe kịch mỗi khi đông về, nhưng không rõ tại sao.

“Hồi nhỏ, cha bảo ta mang bánh đậu xanh đến cho Mạnh Lương Châu, nhưng hắn chê phiền, thậm chí không thèm mở cửa thư phòng. Ta đã khóc trên phố lớn, rồi ngươi đến đưa ta đến đây, bảo rằng nghe kịch sẽ thấy vui hơn. Đó là lần đầu ta gặp ngươi.”

Ta nhai viên sơn trà ướp lạnh mà nói.

Mặt Mạnh Lương Thần bỗng chốc đỏ ửng: “Ngươi, vì ta mà thích Tuyết Lạc Hiên?”

Ta đưa cho hắn một hạt dẻ đã bóc vỏ: “Trước đây ta không biết, chỉ nghĩ rằng Tuyết Lạc Hiên rất thú vị. Nhưng rõ ràng gió đông lạnh buốt, phải quấn chăn dày, đốt lò sưởi và cầm lò ấm, rồi uống một bình trà nóng mới dễ chịu, chẳng có gì vui cả. Giờ mới hiểu, vì mỗi lần ta đến đây đều có ngươi, nên mới thấy thú vị, mới thấy nơi này ấm áp.”

Mạnh Lương Thần ngồi bên lò sưởi, ánh lửa chiếu rọi khiến gương mặt hắn càng đỏ hơn.

“Lương Thần ca ca, năm sau khi ta cập kê, huynh có thể tặng ta một món đại lễ không?”

(Đổi xưng hô từ khúc này nha.)

Mạnh Lương Thần gật đầu: “Muội muốn gì, ta cũng tặng.”

“Ta muốn huynh đi cầu xin Hoàng thượng ban tước hiệu cho huynh, ta muốn huynh cưới ta làm chính thê, huynh có đồng ý không?

“Nhưng ta nói trước, nếu huynh đã cưới ta, thì cả đời này chỉ có thể yêu thương một mình ta. Nam nhân của Chương Lam Hâm, không được phép yêu người khác. Dù là công chúa cao quý hay hoa khôi lầu xanh, huynh chỉ được nhìn ta mà thôi.”

16.

Ta đã quen biết Mạnh Lương Thần hơn mười năm, hắn luôn là người ngông nghênh, tự do tự tại.

Hôm nay, lần đầu tiên ta thấy hắn căng thẳng, bối rối đến mức không biết phải làm gì, gương mặt đỏ ửng, môi mấp máy nhưng chẳng thốt nổi lời nào.

Một hồi lâu, hắn đột nhiên tiến đến trước mặt ta, nửa quỳ bên cạnh giường mềm: “Lam nhi, ta nhất định sẽ làm cho lễ cập kê của muội trở nên rực rỡ nhất. Ta sẽ khiến muội trở thành nữ tử tự do và hạnh phúc nhất thiên hạ.”

Sau đó ta không ở lại cung nữa, mà trở về nhà ngay trong đêm.

Chata ngồi trên chiếc ghế tròn mà Hoàng thượng ban tặng, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Hâm nhi, con phải biết rằng, con gả cho Hoàng tử nào, Hoàng tử đó sẽ là Thái tử, là Hoàng đế tương lai.”

Ta siết chặt tay áo, gật đầu: “Con biết.”

Cha thở dài: “Năm xưa các huynh đệ của bệ hạ tàn sát lẫn nhau, bệ hạ vốn là kẻ ung dung tự tại, nhưng không thể không bị đẩy lên ngôi vua. Ở ngôi cao, phải làm tròn bổn phận, người không còn lựa chọn nào khác, phải trở thành một Hoàng đế tốt, cả đời bị cầm tù trong cung. Bệ hạ không có đích tử, các Hoàng tử đều được dạy dỗ với mục tiêu trở thành Thái tử, duy chỉ có Lương Thần là khác. Hắn quen với tự do, dám nghĩ dám làm, trong tất cả các Hoàng tử, hắn là người giống bệ hạ nhất.”

Ta hiểu rõ.

Chính vì Lương Thần giống với Hoàng thượng, nên trong mắt Hoàng thượng, Lương Thần là người không nên trở thành Thái tử nhất. Hoàng thượng không muốn hắn phải chịu cảnh giam cầm như mình.

“Chúng ta muốn con gần gũi với Lương Châu hơn, cũng là để tránh cho các huynh đệ của họ bớt tranh đấu, lập Thái tử sẽ giúp triều đình ít đi những tranh chấp. Nhưng nếu con không muốn, cha cũng không ép. Chỉ là, con nên nói rõ với Lương Thần, rằng con là con gái độc nhất của Chương gia, trên vai không chỉ mang gánh nặng của một mình Chương gia. Nếu hắn đồng ý vì con mà ở lại trong cung, thì cha sẽ xin bệ hạ ban hôn cho hai đứa.”

Đêm ấy ta trằn trọc không ngủ được, lời của cha cứ vang lên trong đầu ta.

Ta không muốn thấy Mạnh Lương Thần buồn bã, cũng không muốn hắn phải ép mình sống theo khuôn khổ để trở thành Thái tử.

Ta yêu Mạnh Lương Thần vì sự tự do, sống theo cảm xúc của mình.

Nếu bắt hắn phải trở thành một “con rối” chỉ để ở bên ta, ta không thể làm được.

17.

Chưa đầy mấy ngày sau, Mạnh Lương Thần đã đến tìm ta. Hắn cưỡi ngựa Xích Ảnh, nói sẽ dẫn ta ra ngoại ô câu cá mùa đông.

“Khi ta ở biên ải, mặt hồ dù đóng băng, nhưng dưới lớp băng vẫn có cá sống. Chúng ta khoan băng câu cá, giữ lại để vui chơi.” Mạnh Lương Thần vừa nói vừa khoan băng.

Ta dắt ngựa Xích Ảnh đứng bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng, cứ có cảm giác hắn sắp nói điều gì đó quan trọng.

“Chúng là loài cá mùa đông, lười biếng, sống theo bầy đàn, chỉ biết đuổi theo mồi câu. Nhưng ta là loài cá mùa hè, mắc câu vì đã chọn đúng cái móc.”

Mạnh Lương Thần khoan xong lỗ băng, đặt cần câu xuống, rồi dìu ta bước ra mặt băng.

“Lam nhi, hôm qua cha nàng đã tìm gặp phụ hoàng. Họ đã nói rất nhiều, ta đứng ngoài thư phòng và nghe được. Ta, Mạnh Lương Thần, đã chọn nàng, Chương Lam Hâm. Dù móc câu có hiện rõ rành rành, ta cũng cam lòng mắc câu, cam lòng ở lại hoàng cung cả đời.”

Nói rồi, hắn nắm tay ta, dịu dàng nói thêm: “Huống chi, ở bên nàng, ta không phải là con thú bị nhốt trong lồng. Dù bể nước ấy nhỏ hẹp, nhưng có nàng, đối với ta nó là cả hồ nước mênh mông.”

Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày nghe được từ Mạnh Lương Thần những lời như vậy.

Đang nói chuyện, cần câu bỗng động, cá đã cắn câu.

Ta siết chặt tay Mạnh Lương Thần: “Đi thôi, chúng ta đi gặp cha. Con cá này, chưa chắc đã phải sống trong bể nước.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận