8.
Trong buổi tiệc sinh nhật thứ mười của ta, lần thứ hai Mạnh Lương Thần bị Hoàng đế đánh.
Hắn nói đã chuẩn bị cho ta món quà sinh nhật tuyệt nhất, rồi dẫn ta trèo lên cây cao nhất trong cung. Chỉ tay về phía hồ sen bên cạnh, ta kinh ngạc khi thấy mùa xuân đến mà sen đã nở, cả hồ sen nhìn từ trên cao xuống giống như hình một cây trâm cài.
Ta còn đang trầm trồ thì Mạnh Lương Thần lấy ra một chiếc trâm ngọc bích: “Ta tự làm đấy, đẹp không?”
Chiếc trâm ngọc giống hệt hình bông sen trong hồ.
Từ nhỏ, ta đã được vạn người yêu chiều, bất kể quà tặng quý giá đến đâu đối với ta cũng đều như nhau. Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được thứ gọi là “tấm lòng.”
Nhìn ta cảm động không nói nên lời, Mạnh Lương Thần đắc ý khoe công: “Ta dẫn nước suối nóng vào, thử rất nhiều lần mới thành công thúc sen nở sớm. Thế nào, lần này quà sinh nhật của ta có phải hơn Mạnh Lương Châu không?”
Mạnh Lương Châu đã tặng gì nhỉ?
Ta cố nhớ lại, có lẽ là một hộp kim châu, hoặc là một chiếc vòng cổ bằng vàng, lễ vật nhiều nhưng đều na ná nhau.
Vì vậy, ta chỉ gật đầu: “Quà của ngươi là tốt nhất.”
Mạnh Lương Thần vui mừng khôn xiết: “Đấy, Mạnh Lương Châu lần này thua ta, ngươi nhớ kỹ nhé.”
Tiệc sắp bắt đầu, chúng ta chuẩn bị trèo xuống. Nếu là trước đây, ta có thể xuống dễ dàng trong chớp mắt, nhưng nay mặc lễ phục, việc trèo xuống trở nên khó khăn. Đến nửa chừng, ta không may trượt chân ngã từ trên cây xuống.
Dù không gãy tay gãy chân, nhưng thái y nói ta bị tổn thương gân cốt, cần tĩnh dưỡng ba tháng.
Lần này, Mạnh Lương Thần không còn trốn tránh khắp nơi, mà chấp nhận để Hoàng đế đánh mấy roi thật đau.
9.
“Đau không?”
“Đau không?”
Hôm sau, Mạnh Lương Thần ôm mông đến thăm ta, hai chúng ta đồng thanh hỏi nhau.
Sau đó lại cùng phá lên cười.
“Ngươi chắc hẳn giận ta lắm, vì làm ngươi cả mùa xuân không thể ra ngoài. Với tính tình này của ngươi, làm sao chịu nổi việc nằm yên một chỗ suốt ba tháng.”
Ta cười nói: “Nếu ta giận ngươi, thì có ích gì?”
Mạnh Lương Thần lấy ra một cuốn sách: “Vậy ta sẽ đến đây bồi tội mỗi ngày, kể chuyện cho ngươi nghe, đến khi thái y cho phép ngươi ra ngoài.”
Nói xong, hắn bắt đầu đọc truyện, khi thì giả giọng tiểu thư yểu điệu, khi lại hùng dũng như tướng quân.
Từ đó trở đi, mỗi ngày Mạnh Lương Thần đều đến tìm ta, khi thì kể chuyện, khi thì biểu diễn múa thương, lúc lại mang đến những món đồ chơi thời thượng, khiến thời gian tĩnh dưỡng của ta trôi qua thật vui vẻ.
Chỉ là Mạnh Lương Châu, chưa một lần đến.
Ta có hỏi Mạnh Lương Thần, hắn ấp úng: “Đại ca gần đây bận học, phụ hoàng giám sát rất chặt, có thời gian rảnh nhất định sẽ đến thăm ngươi.”
Ta biết hắn đang nói dối. Hắn chưa bao giờ gọi Mạnh Lương Châu là đại ca.
Khi ta hỏi nhiều hơn, hắn giận dữ: “Hắn có gì tốt đâu, chẳng phải ta vẫn ở đây với ngươi sao?”
Đúng vậy, hắn có gì tốt đâu, có lẽ chỉ có mỗi gương mặt đó thôi.
10.
Khi ta có thể ra ngoài, mùa hạ đã đến.
Hoàng đế dẫn cha ta vi hành về phương Nam, giao triều đình cho Mạnh Lương Châu, khi đó vừa tròn mười lăm tuổi.
Ta vui mừng đến chúc mừng hắn, biết rằng đây là thử thách xem hắn có đủ tư chất làm Thái tử hay không.
Ta nhảy chân sáo đến thư phòng của hắn, nhưng ngay khi gặp mặt, hắn không hỏi thăm sức khỏe ta mà chỉ nhíu mày nói: “Lam Nhi không còn là tiểu cô nương nữa, hành sự nên giữ phong thái của một tiểu thư khuê các.”
Đúng là hắn, vẫn không hề thay đổi chút nào.
“Lương Châu ca ca, ba tháng không gặp, huynh có thấy ta cao hơn không?” Ta chưa nói hết câu thì đã bị người khác cắt ngang.
Ta quay đầu nhìn, mới thấy một cung nữ dung nhan thanh tú đứng bên giá sách.
“Đại Hoàng tử, “Tư trị toàn tập” mà ngài tìm đã có, bây giờ có cần chép lại không?”
Những người hầu trong thư phòng đều là nữ sử nhất đẳng, nhưng cung nữ này ta chưa từng gặp.
“Ngươi là ai?”
Nàng không hành lễ với ta, chỉ đứng yên đáp: “Nô tỳ là Lâm Dung Vi, trước đây phụ trách chăm sóc hoa trong hành cung. Nhờ Đại Hoàng tử trọng dụng, giờ đã trở thành nữ sử nhất đẳng bên cạnh ngài.”
Cung quy nghiêm ngặt, những cung nữ hầu hạ bên chủ nhân phần lớn xuất thân trong sạch. Còn những kẻ làm việc nặng nhọc đa phần là con nhà tội thần.
Nhìn dáng vẻ không hạ mình của nàng, ta chỉ thấy buồn cười.
Ta lạnh lùng nói: “Ta đang nói chuyện với Đại Hoàng tử, sao ngươi dám chen vào? Biết rõ thân phận của ta, sao lại không hành lễ? Có thể thấy rằng, dù ngươi đã từ cung nữ thăng lên nữ sử nhất đẳng, nhưng phép tắc vẫn chưa học đủ. Ta thấy ngươi không cần hầu ở đây nữa, theo ma ma học quy củ cho tốt đi.”
Nghe ta nói xong, nàng liền tỏ vẻ uất ức nhìn về phía Mạnh Lương Châu: “Đại Hoàng tử, nô tỳ không có ý không tôn trọng Chương tiểu thư, chỉ là vì nhớ ngài đang tìm sách nên…”
Từ nhỏ lớn lên trong cung, ta đã thấy quá nhiều chiêu trò này.
Rõ ràng là ta hỏi nàng, nhưng nàng lại cố tình nói với Mạnh Lương Châu, khiến hắn phải thương xót.
Chưa đợi Mạnh Lương Châu lên tiếng, ta đã gọi vài cung nữ đến dẫn nàng đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThấy cảnh ấy, Mạnh Lương Châu lạnh mặt nhìn ta: “Ngươi càng ngày càng ngang ngược, chẳng qua chỉ là một cung nữ.”
“Chỉ là một cung nữ, huynh cũng không cần vì thế mà nổi giận với ta.”
Câu ta nói khiến Mạnh Lương Châu cứng họng, cả tháng trời không gặp mặt ta.
11.
Từ sau hôm ấy, ta cứ mãi suy nghĩ, rốt cuộc vì cớ gì mà ta phải quấn lấy Mạnh Lương Châu?
Có lẽ, bởi vì ta là con gái của Chương gia, là người gánh trọng trách bảo vệ giang sơn Đại Lương.
Cha thường nói, dẫu nay không còn tranh lập đích, nhưng vẫn có thuyết lập trưởng. Khi xưa, bệ hạ trải qua muôn vàn gian khổ, trong cuộc chiến giành ngôi ấy mà được đẩy lên ngai vàng, quả là do may mắn.
Những người cao quý hơn, lớn tuổi hơn người đều đã mất m//ạng vì trận chiến ấy. Nay thiên hạ thái bình, hoàng gia ít tranh đấu, dân chúng hưởng lợi.
Cha lo ngại sau khi ông khuất bóng, Chương gia không còn liên hệ với hoàng gia, không ai còn có thể vì Hoàng đế và Đại Lương mà cống hiến không màng đến lợi lộc như ông nữa.
Vì vậy, từ thuở bé, ta đã hiểu rằng, cha muốn ta gả cho Thái tử, muốn Chương gia mãi mãi gắn kết với hoàng tộc, để Chương gia trở thành kho báu khác của đất nước.
Ta là con gái của cha, cũng như ông, ta mong Đại Lương mãi mãi ổn định và thái bình.
Hoàng bá phụ vô cùng yêu chiều ta, ta lại càng mong người có thể mãi mãi vô lo vô nghĩ, đến tám mươi tuổi vẫn có thể rượt đánh Mạnh Lương Thần như thuở trẻ.
Đối với cha ta và Hoàng đế, tất cả các Hoàng tử đều như nhau. Chỉ cần người nào có khả năng đảm đương ngôi vị Thái tử, càng ít tranh cãi, triều đình càng ổn định, càng có lợi cho quốc gia.
Vậy nên từ nhỏ, người ta tiếp xúc nhiều nhất chính là Hoàng trưởng tử, Mạnh Lương Châu. Ta chỉ có thể dựa vào hắn, bám lấy hắn.
Chỉ là, khi ta dần lớn lên, ta nhận ra, dù Mạnh Lương Châu là nam nhân đẹp nhất mà ta từng thấy, nhưng ta lại dường như thích cảm giác tự do tự tại, phóng khoáng khi ở bên Mạnh Lương Thần hơn.
12.
Những ngày cha vắng nhà, chẳng ai quản thúc ta, ta lại càng thêm tự do.
Khi ta đang ăn bún bò ở ngã tư phố, bỗng gặp Quý phi cũng đang thả hồn tự do chẳng kém.
Nàng ngồi ngay bàn bên cạnh ta, bên cạnh còn có hai đứa con, Mạnh Lương Thần và Mạnh Lương Trạch.
“Lam Nhi!” Quý phi reo lên, như thể đã lâu lắm chưa gặp ta.
“Ta đã nói Lương Thần đến đón con, hiếm lắm mới ra khỏi cung, mà nó lại không chịu.”
Ta cầm bát bún bò của mình ngồi xuống đối diện Quý phi: “Hắn không chịu thì có làm sao, cuối cùng chúng ta vẫn hữu duyên gặp mặt.”
Ta dẫn ba mẹ con Quý phi ăn khắp phố, nào là hoành thánh thịt, bánh chiên chay, bánh ngọt, bún ngàn sợi, kem đá…
Ăn đến khi không đi nổi nữa, chúng ta ngồi lên thuyền hoa nghe hát ngắm cảnh.
Quý phi véo má phúng phính của ta, nói: “Lam Nhi, sao ta lại thích con đến vậy chứ, nếu con là con gái của ta thì tốt biết mấy.”
Nói xong, nàng suy nghĩ một lúc: “Ôi chao, nếu không làm con gái được thì làm con dâu cũng tốt. Lam Nhi, hai đứa con trai của ta, có đứa nào vừa mắt con không?”
Còn chưa đợi ta trả lời, nàng lại nói tiếp: “Lương Thần thì nghịch ngợm quá, suốt ngày khiến con bị thương, chắc chắn con không thích nó.”
“Còn Lương Trạch, dù chỉ lớn hơn con mười ngày, nhưng lại tinh tế, đáng tin, biết cách chăm sóc người khác. Đợi bệ hạ hồi cung, ta sẽ xin bệ hạ tứ hôn cho các con.”
Mạnh Lương Thần nãy giờ im lặng, nghe đến đây bỗng dưng lên tiếng, hờ hững nói: “Mẫu phi không cần nhọc công thế đâu, nàng thích Mạnh Lương Châu, kẻ giả nhân giả nghĩa ấy kìa.”
“Nghe nói dạo gần đây nàng còn ghen với một cung nữ trong thư phòng của đại ca, phạt nàng ta luôn rồi.”
13.
Chả trách dạo gần đây chẳng thấy hắn tìm ta.
“Thì ra là con ta đang ghen sao.” Quý phi che miệng cười.
Mạnh Lương Thần lập tức đỏ mặt, khẽ nói: “Nàng ta với Mạnh Lương Châu thế nào, thì liên quan gì đến con, con ghen gì chứ.”
Ta lần đầu thấy biểu hiện như thế của Mạnh Lương Thần, bèn cười đùa: “Sao lại không liên quan? Nếu ta gả cho Lương Châu ca ca, ngươi sẽ phải gọi ta là Hoàng trưởng tẩu.”
Mạnh Lương Thần trừng mắt nhìn ta: “Hắn chưa chắc đã muốn cưới ngươi.”
Ta lại ghé sát vào hắn, cười khẽ: “Không sao, chỉ cần ta thích là được rồi.”
Mạnh Lương Thần liếc nhìn ta một cái, rồi quay đầu đi, giọng khẽ khàng: “Như vậy, ngươi sẽ rất mệt.”
“Hắn sẽ không để ngươi nhảy nhót, không thích ngươi cười lớn, đông đến không cho ngươi giẫm tuyết, hè tới lại chẳng để ngươi dầm mưa. Ngươi phải sống theo cách của hắn, sẽ rất chán. Hơn nữa, hắn sẽ không bao giờ tìm cách khiến ngươi vui cười.”
Nói đến đây, Mạnh Lương Thần cúi đầu xuống.
Ta bưng một tách trà đưa cho hắn: “Nhưng có nhiều chuyện, Chương Lam Hâm mười tuổi có thể làm, nhưng Chương Lam Hâm mười lăm tuổi lại không thể.”
Thực ra chúng ta đều hiểu rõ, không thể cứ mãi sống tùy hứng như vậy.
Cũng như Quý phi, tính tình thẳng thắn, không thích đấu đá, Hoàng đế cũng biết nàng thích lối sống giản dị. Nhưng không thể khác được, nàng là Quý phi, là mẹ của hai hoàng tử.
Trước mặt người khác, nàng chỉ có thể tỏ ra đoan trang. Chỉ khi Hoàng đế không có ở cung, nàng mới thỉnh thoảng được ra ngoài một chuyến.
Hôm ấy gió đêm thật dễ chịu.
Khi Mạnh Lương Thần tiễn ta về phủ, đứng bên cạnh xe ngựa, mắt hắn đỏ hoe.
Hắn nhìn ta thật lâu, rồi cuối cùng không nói lời nào.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.