Ngón tay tôi đột nhiên siết chặt vào lòng bàn tay. Tiếng nước trong nhà vệ sinh chảy ào ào, đó là bà ngoại đang rửa trái cây, chuẩn bị tiếp đãi bác sĩ Phương và dì Lý.
Dì tiếp tục: “Bà cụ già rồi, vậy mà mở miệng hỏi tôi vay vài nghìn tệ, tôi không thể không cho vay. Tôi đã nói rồi, số tiền này không cần trả lại, Thiến Thiến cũng bằng tuổi con gái tôi, tôi cũng thương cháu. Nhưng Thiến Thiến à, ngay cả tôi mà bà cũng vay rồi, chắc hẳn bà đã vay hết vòng bạn bè và họ hàng xung quanh.”
Tôi cúi đầu nhìn vào kim tiêm đang truyền trên tay, sao đột nhiên lại đau đến thế này, ngay cả hít thở cũng thấy nó nhói theo.
Mãi sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cháu cứ tưởng nhà mình vẫn còn tiền.”
Từ lần tôi ngất xỉu trước đây, tôi đã chuyển hết tiền trong tài khoản của mình vào tài khoản của bà ngoại, vì sợ lỡ tôi có chuyện gì bất trắc, bà cụ sẽ không có tiền để trả viện phí.
Dạo gần đây tôi vẫn hỏi bà liệu tiền có còn đủ không, bà lúc nào cũng bảo với tôi là đang còn, cháu không phải lo.
Hóa ra đã đến mức phải hỏi vay những người mới quen vài tháng rồi sao?
Dì Lý nói thêm: “Bà ngoại cháu đã từng nói với dì rằng Thiến Thiến rất giỏi giang, từ hồi học đại học đã bắt đầu kiếm tiền rồi. Nhưng bà chắc chắn không nói với cháu rằng số tiền đó gần như đã tiêu hết cho việc chữa bệnh của cháu. Thuốc đặc trị của cháu mỗi liều tốn đến vài chục nghìn, dù gia đình có dư dả thế nào cũng không chịu nổi việc tiêu hao như vậy.”
Bà ngoại mang đĩa trái cây đã rửa xong ra, thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi ngừng lại.
Bà không hề hay biết gì, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Nào, ăn trái cây đi cô Lý, bác sĩ Phương.”
Bác sĩ Phương đứng dậy, đẩy đĩa trái cây về phía bà: “Bà nên ăn nhiều trái cây tươi, cơ thể bà khỏe thì mới chăm sóc tốt được cho Thiến Thiến. Chúng tôi không ăn đâu, phải đi rồi. Hai người bàn bạc thêm xem tháng sau có tiếp tục chữa ở chỗ tôi nữa không nhé.”
Bà ngoại do dự: “Bác sĩ Phương đi rồi sao? Ở lại thêm chút nữa đi.”
Bác sĩ Phương dừng chân lại một chút: “Nhưng tôi phải nói trước, nếu còn chữa trị ở chỗ tôi, thì liệu trình thứ hai này thật sự không thể dùng thêm bất kỳ thứ gì của Tây y nữa.”
Bà ngoại định tiễn ông, nhưng ông ra hiệu bảo bà đứng lại, rồi thở dài: “Bà cũng phải chăm sóc tốt bản thân, so với lần trước gặp bà, bây giờ bà có vẻ gầy đi nhiều.”
Tôi mím môi, nhìn về phía bà ngoại. Chiếc áo bông hoa to mà bà mặc từ vài năm trước, lúc đó trông vừa vặn, bây giờ nhìn lại, dường như đã rộng hơn rất nhiều.
Tôi chỉ biết từ khi nhập viện đến giờ tôi đã sụt bao nhiêu cân, mà không nhận ra rằng bà ngoại cũng đã gầy đi rất nhiều.
Bóng lưng của bác sĩ Phương khuất dần sau cánh cửa. Bà ngoại quay lại, lẩm bẩm: “Ôi, bác sĩ Phương thật là bận rộn, lần nào đến cũng không ngồi được lâu. Nhưng tay nghề của ông ấy thật sự giỏi, mới có hai tuần mà sắc mặt cháu đã khá hơn rồi.”
Tôi vẫn im lặng, bà cũng không để ý, đưa quả cam cho tôi, rồi chợt rút tay lại: “Xem bà này, quên mất, bây giờ cháu không được ăn gì, chỉ có thể uống thuốc đông y thôi.”
Tôi nắm chặt quả cam trong tay.
Bà ngoại ngạc nhiên, rồi lại cười: “Sao thế, thèm ăn à? Để bà cất đi, kẻo cháu nhìn thấy lại thèm…”
Tôi siết chặt quả cam lạnh buốt, hỏi: “Chúng ta có phải là không còn tiền nữa đúng không?”
Nụ cười trên mặt bà bỗng trở nên cứng đờ.
“Phải chăng bà đã vay rất nhiều người để lấy tiền chữa bệnh cho cháu?”
Bà ngoại không nói gì.
Tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh bà đi vay tiền từ họ hàng, bạn bè… Một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, dù gặp khó khăn thế nào cũng chưa bao giờ cúi đầu, giờ đây đã phải cúi mình như thế vì tôi?
Thuốc đặc trị mỗi mũi vài chục nghìn, bà phải cúi bao nhiêu lần, phải hạ mình bao nhiêu lần để có thể vay đủ tiền cho một mũi thuốc của tôi?
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt từng giọt từng giọt chặn nghẹn trong cổ họng.
“Bà hãy trả lại hết tiền cho người ta đi, cháu muốn xuất viện.” Tôi nói.
Bà ngoại ngẩng đầu lên một cách bất ngờ: “Không được! Cháu khó khăn lắm mới khá lên được một chút, không thể xuất viện được.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi lau khô nước mắt, cố gắng nở một nụ cười: “Xuất viện đâu có nghĩa là không chữa nữa, cháu sẽ uống thuốc đông y của bác sĩ Phương, thuốc của ông ấy cũng có hiệu quả mà.”
Bà ngoại do dự một lúc.
Phải nói với giọng thế nào mới có thể thể hiện sự tự tin và kiên định nhỉ? À, đúng rồi, thầy của đội tranh luận đã dạy điều đó. Trước hết, bản thân phải tin tưởng thì mới có thể thuyết phục được người nghe –
“Thuốc đặc trị cũng chỉ có hiệu quả vậy thôi, không bằng tập trung uống thuốc của bác sĩ Phương. Trước khi đi, bác sĩ Phương đã nói rồi, liệu trình thứ hai tuyệt đối không được dùng thêm bất kỳ thứ gì của Tây y. Lời bác sĩ Phương, bà có nghe không?”
Bà ngoại sững người, rồi gật đầu: “Lời bác sĩ Phương chắc chắn là đúng, vậy… vậy chúng ta về nhà uống thuốc đông y, chăm sóc thật tốt.”
5
Bác sĩ đã dành chút thời gian đến nói chuyện riêng với tôi, ông bảo rằng mặc dù bệnh tình có chút thuyên giảm, nhưng vẫn rất nghiêm trọng, không khuyến khích tôi xuất viện.
Ông lại hỏi: “Tôi nghe y tá nói có một bác sĩ đông y đã đến phòng bệnh của cô và giới thiệu liệu pháp nhịn ăn?”
Tôi gật đầu: “Đúng là có hiệu quả.”
Ông suy nghĩ một lúc, rồi ngập ngừng: “Có hiệu quả là tốt nhất rồi, y học cổ truyền có lịch sử lâu đời như vậy, chắc chắn có những điểm tinh tế của nó. Chúng tôi bây giờ cũng khuyến khích kết hợp giữa đông y và tây y. Tuy nhiên, trong nhiều năm qua khi điều trị cho bệnh nhân, tôi cũng đã gặp một số kẻ giả danh thầy thuốc đông y để lừa đảo. Dĩ nhiên, tôi không nói rằng bác sĩ đông y của cô là kẻ lừa đảo, chỉ là trong lĩnh vực này có rất nhiều khoảng mờ, cô và bà ngoại nên cẩn thận.”
Tôi cười nhẹ, chỉ hỏi: “Tôi có phải là không thể chữa khỏi nữa không?”
Ông trầm ngâm một lúc, rồi trả lời: “Tôi cũng đã gặp những bệnh nhân ở giai đoạn cuối nhưng vẫn sống được thêm vài chục năm.”
Tôi không nhịn được mà bật cười, vì ông đã cố gắng tìm một cách diễn đạt nhẹ nhàng và thiện ý trong tình huống khắc nghiệt và tồi tệ ấy.
Làn gió đêm lạnh buốt luồn qua khe cửa sổ, tôi đẩy cửa ra, đưa tay ra ngoài để cảm nhận gió đêm. Lạnh hơn một chút, tôi cần lạnh hơn một chút để có đủ can đảm nói.
“Việc dùng đồng thời cả thuốc đặc trị và thuốc đông y chắc chắn sẽ tốt hơn cho tôi. Bác sĩ Cung, tôi biết điều đó mà. Nhưng tôi hết tiền rồi. Ông có biết không, bà ngoại tôi thậm chí còn đi vay tiền để chữa bệnh cho tôi.”
Ôi, cuối cùng tôi vẫn không kiềm được mà bật khóc. Quan Thiến, thật chẳng ra gì.
“Khi tôi học cấp ba, bà ngoại vì muốn gom đủ tiền học phí cho tôi, đã đi thu gom phế liệu để bán. Có lần tan học, tôi đi cùng bạn học và gặp bà ngoại đang lục thùng rác nhặt chai lọ. Bà gọi tôi, nhưng tôi sợ bạn bè cười nhạo, nên giả vờ không nghe thấy và quay lưng bỏ đi. Ông xem, trước đây tôi đã làm bà đau lòng như thế, thật sự không biết điều.”
Nước mắt cứ chảy mãi, tôi lau đi, rồi tiếp tục nói: “Sau đó tôi luôn nghĩ, đợi khi lớn lên, tôi sẽ hiếu thảo với bà thật tốt. Tôi sẽ mời bà ăn những bữa tiệc lớn, cho bà ở trong ngôi nhà thật to, đưa bà đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng tới bây giờ, tôi mới chỉ vừa làm được việc mời bà ăn một bữa tiệc, mà mọi thứ đã sắp dừng lại rồi.”
Tôi dùng hai tay che lấy khuôn mặt phờ phạc, ngón tay bị gió thổi lạnh bấm vào khóe mắt, nhưng rất nhanh lại bị nước mắt ấm áp làm ướt.
“Bà đã hơn bảy mươi tuổi rồi, còn phải vì tôi mà đi vay tiền. Bà đâu có nghĩ đến, nếu lỡ tôi không qua khỏi, một bà lão như bà sẽ làm sao trả được món nợ đó. Chẳng lẽ lại phải đi nhặt chai lọ bán phế liệu nữa sao? Nếu vậy, dù tôi có chet cũng không thể yên lòng.”
Bác sĩ lặng lẽ đưa cho tôi vài tờ khăn giấy.
Tôi nắm chặt mẫu giấy trong tay, cố gắng nở một nụ cười: “Thuốc đặc trị mỗi mũi mất vài chục nghìn, trong khi bên đông y có thể uống thuốc một tháng. Thôi thì, chữa thế nào chẳng là chữa? Biết đâu tôi về nhà uống thuốc đông y lại thực sự khỏi bệnh. Những tháng qua cảm ơn bác sĩ và các y tá đã chăm sóc cho tôi. Đợi đến khi tôi khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ mang cờ thưởng đến tặng bác sĩ.”
Ông im lặng một lúc lâu, có lẽ thấy tôi quá suy sụp, nên vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Thế thì tôi mong sớm được nhận cờ thưởng từ cô, nhớ là không được thất hứa đâu đấy.”
Điện thoại reo, ông bắt máy rồi vội vã đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, ông dừng lại, nói nhanh một câu nhưng đầy nghiêm túc: “Quan Thiến, có chuyện gì nhất định phải gọi cho tôi. Nhớ nhé, dù xuất viện rồi, cô vẫn là bệnh nhân của tôi.”
Ông vẫy tay chào tôi, tay cầm điện thoại, bước chân vội vã: “Alo, tôi đến ngay đây.”
Từ xa nhìn lại, ánh hoàng hôn ngoài hành lang phủ lên chiếc áo blouse trắng của ông một lớp ánh sáng ráng chiều, đó cũng là hình ảnh cuối cùng mà bệnh viện để lại cho tôi.
Thật ấm áp, thật dịu dàng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.