3
Hôm đó, bác sĩ đến kiểm tra phòng và nói rằng ông ấy sẽ cố gắng tranh thủ thuốc đặc trị để giúp chúng tôi. Nhưng khi tôi hỏi “Tôi còn sống được bao lâu nữa?”, bác sĩ không trả lời.
Bà ngoại chắc đã nhận ra, rằng bác sĩ không phải không trả lời được, mà vì câu trả lời quá tàn khốc, khiến ông ấy không thể nói thẳng ra.
Nếu không thì tại sao bà ngoại, người luôn muốn dành hai tiếng mỗi ngày để nói chuyện với bác sĩ, lại đột nhiên mất niềm tin vào y học hiện đại và bắt đầu chạy khắp các chùa lớn nhỏ ở Hàng Châu, mong rằng các vị Phật tổ, Bồ Tát sẽ cứu giúp tôi?
Trong phòng bệnh bắt đầu xuất hiện kiếm gỗ đào, bùa trừ tà, và hàng loạt những thứ mà tôi không gọi tên được, trông có vẻ rất huyền bí.
Y tá trưởng đã phê bình vài lần, nên mỗi khi bác sĩ và y tá đến phòng, bà ngoại lặng lẽ cất những thứ đó đi; họ vừa đi khỏi, đồ đạc lại được treo đầy lên.
Tôi yếu ớt cười trêu bà: “Bà đang đánh trận du kích à?”
Bà bí ẩn nói: “Thiến Thiến, con đừng lo. Mấy hôm trước bà đi lễ Phật, ở chùa bà gặp được một người. Cô ấy cũng bị ung thư giai đoạn cuối, nhưng đã sống khỏe mạnh hơn chục năm rồi. Cô ấy nói có cách, vài hôm nữa sẽ đến giúp con.”
Người bạn mới của bà ngoại họ Lý, cũng là đồng hương của chúng tôi, tôi gọi là dì Lý.
Dì Lý bị chẩn đoán ung thư từ mười bảy năm trước, cũng là giai đoạn cuối, không có thuốc nào chữa được.
Nhưng giờ dì sống rất khỏe, trông đầy đặn, làn da trắng mịn, sắc mặt hồng hào, không ai nghĩ rằng dì đã từng có một trận chiến sinh tử với căn bệnh ung thư.
Dì mang một giỏ trái cây đến thăm tôi, sau khi nói chuyện phiếm một lúc, dì nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay đã bị kim tiêm làm bầm tím và sưng phồng của tôi: “Cháu bằng tuổi con gái dì. Ôi, nếu mẹ cháu còn sống, thấy cháu chịu khổ như thế này, chắc đau lòng lắm.”
Thực ra tôi cũng không cảm thấy gì nhiều, vì từ nhỏ tôi đã không có mẹ, cảm giác về tình mẹ cũng khá nhạt mờ.
Nhưng bà ngoại thì khác.
Câu nói đó có lẽ đã chạm đến nỗi đau trong lòng bà.
Người phụ nữ đã mất con gái và sắp mất đi cháu ngoại, nghẹn ngào không nói nên lời.
Dì Lý khẽ an ủi bà: “Bà đừng khóc. Tuy bây giờ Thiến Thiến không khỏe, nhưng vẫn tốt hơn tôi hồi đó nhiều. Tôi còn chữa được, Thiến Thiến còn trẻ thế này, chắc chắn còn chữa được mà.”
Bà ngoại lau khóe mắt, chợt nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “Lần trước bà nói đến vị thần y đó, ông ấy bao giờ quay lại Hàng Châu vậy?”
Tôi thắc mắc: “Thần y?”
Dì Lý cười rồi kéo chăn cho tôi: “Là một lão trung y, họ Phương, gia đình hành nghề y qua nhiều đời. Những năm qua, ông ấy đã chữa khỏi không biết bao nhiêu bệnh nhân mắc bệnh nan y, mọi người đều gọi ông ấy là thần y.”
Bà ngoại vội hỏi: “Thần y đó chữa trị thế nào vậy?”
Dì Lý nói: “Ông ấy dùng phương pháp nhịn ăn. Bà nghĩ xem, tế bào ung thư cũng là tế bào mà, nó cũng cần dinh dưỡng. Bà nhịn ăn một thời gian, làm tế bào ung thư chet đói, chẳng phải bệnh sẽ khỏi sao?”
Bà ngoại gật đầu liên tục.
Tôi không nhịn được mà cười châm chọc: “Nhịn ăn một thời gian, tế bào ung thư bị chet đói, nhưng tế bào bình thường chẳng phải cũng chet đói theo sao?”
Nụ cười trên mặt dì Lý thoáng chững lại, rồi nói: “Bác sĩ Phương có phương pháp điều trị riêng, kết hợp với việc uống thuốc đông y, sẽ cung cấp dinh dưỡng chính xác cho tế bào bình thường.”
Thuốc đông y gì mà còn có mắt, biết phân biệt tế bào tốt và xấu sao?
Tôi thầm nghĩ vậy nhưng không muốn làm bà ngoại mất hứng – bà cụ lâu lắm rồi mới cười rạng rỡ như thế.
Vì vậy, tôi chỉ đưa tay xoa trán, tỏ vẻ mệt mỏi, dì Lý liền hiểu ý và nói lời từ biệt.
Có lẽ dì cũng cảm thấy không nói chuyện hợp với tôi, nên sau khi rời phòng bệnh, dì lại nói chuyện rất lâu với bà ngoại.
Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ, trời đã tối.
Bà ngoại ngồi bên cạnh đang đan khăn quàng cổ, thấy tôi tỉnh, liền cười và đưa chiếc khăn đỏ sắp hoàn thành ra so thử: “Tết đến con sẽ đeo chiếc khăn này.”
Tôi cũng cười theo.
Nhưng tôi không biết liệu mình có thể chống chọi đến Tết không.
Bà ngoại đặt kim đan xuống và nói: “Dì Lý nói, bác sĩ Phương dù thường ở Hồng Kông, nhưng rất trọng tình quê hương. Đến Tết, có lẽ ông ấy sẽ về quê tảo mộ, lúc đó bà sẽ tìm ông ấy.”
Bác sĩ Phương chính là vị lão trung y đã chữa khỏi cho dì Lý.
Tôi lắc đầu: “Bà thật sự tin lời dì ấy nói sao?”
Bà ngoại nói: “Con chẳng phải đã thấy chẩn đoán và ảnh của dì Lý lúc trước rồi sao? Đúng là ung thư giai đoạn cuối mà. Giờ dì ấy khỏe mạnh, ăn ngủ ngon lành, chẳng phải nhờ bác sĩ Phương sao?”
Tôi lắc đầu: “Con không tin mấy thần y vớ vẩn đó.”
Bà ngoại chẳng thèm tranh cãi với tôi.
Nhưng y học hiện đại dường như cũng không còn có thể kéo dài sự sống cho tôi thêm được bao lâu nữa.
Khi những bông hoa quế cuối mùa bị gió bắc cuốn rơi lả tả, tôi đã vài lần ngất xỉu và phải đưa vào cấp cứu.
Tôi không còn ăn uống được nhiều, bà ngoại mất mấy tiếng đồng hồ để nấu súp cho tôi, nhưng tôi chỉ uống được vài ngụm.
Tất cả chỉ dựa vào dịch truyền để duy trì sự sống.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi tắm, nhìn vào gương, tôi thấy mình gầy guộc, gò má hóp sâu, chỉ còn đôi mắt to trông càng hốc hác, tiều tụy đến mức đáng sợ.
Tôi thấy được điều đó, và bà ngoại càng thấy rõ hơn.
Một ngày nọ, bà ôm hai cái bình giữ nhiệt vào phòng, một cái là súp bà nấu cho tôi, cái còn lại không biết là cho ai.
Tôi đang uống súp thì bà ôm bình giữ nhiệt rời đi.
Bà cụ nằm giường bên cạnh nhắc nhở tôi: “Ngoại cháu chắc mang súp đi biếu bác sĩ chủ trị đấy.”
Tôi sững sờ.
Bà cụ bên cạnh tiếp tục nói: “Ngoại cháu thấy tình hình của cháu không tốt, nên nghĩ có lẽ phải đưa phong bì cho bác sĩ, như vậy họ sẽ tận tâm hơn. Nhưng bà sợ dùng tiền cứu m//ạng của cháu thì lại làm cháu chậm trễ việc chữa trị, nên mỗi ngày đều mang súp cho bác sĩ uống.”
Tôi cảm thấy giọng mình khàn đi: “Mỗi ngày?”
Bà ấy gật đầu: “Ừ, từ lần trước khi cháu được cấp cứu là bà cháu đã bắt đầu mang đi rồi. Cháu không biết à? Ồ, cũng phải, thời gian này cháu tinh thần không tốt, ngủ nhiều mà.”
Vừa gấp quần áo, bà cụ vừa lải nhải: “Thật ra bác sĩ đã nói là không cần nấu súp, họ chắc chắn sẽ chăm sóc cháu cẩn thận. Nhưng ngoại cháu đấy, cũng vì hoảng loạn thôi… haizz.”
Tôi cúi đầu uống súp, càng uống, cảm giác như chiếc muỗng trong tay đang biến dạng.
Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi thẳng vào bát súp.
Chiều hôm đó, tôi cảm thấy khó thở, tim đập loạn xạ, bên tai hỗn loạn vang lên những tiếng kêu chói tai, tôi mở mắt ra, trước mắt chỉ là một mảng trắng mờ mịt.
Tôi cố gắng giơ tay lên để nhấn chuông, nhưng tay cũng không nhấc nổi.
Trong cơn mê man, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ: Có lẽ tôi sắp chet rồi.
Tôi thực sự không thể nhớ lại toàn bộ quá trình cấp cứu, chỉ biết khi tôi mở mắt ra lần nữa, trời đã tối.
Tôi biết, mình lại vừa thoát chet. Nhưng, còn có thể thoát bao nhiêu lần nữa?
Bà ngoại ngồi bên giường tôi, dưới ánh đèn, mái tóc bạc của bà trắng đến chói mắt.
“Thiến Thiến, chúng ta để bác sĩ Phương, người mà dì Lý đã nói lần trước xem bệnh một lần đi, thử một lần thôi, được không?”
Giọng nói của bà gần như là lời van xin.
Tôi thở dài một hơi: “Dạ được.”
Còn nước còn tát… dù không chữa khỏi, ít nhất bà ngoại cũng cảm thấy an lòng hơn, phải không?
4
Điều khiến tôi bất ngờ là vị bác sĩ Đông y đó trông không giống kiểu thầy lang bịp bợm như tôi tưởng tượng.
Từ ngoại hình đến trang phục rồi cả lời nói, ông ấy có vẻ rất đáng tin cậy và chững chạc.
Bác sĩ Phương là một ông cụ nhỏ nhắn rất hiền từ, trước tiên ông bắt mạch cho tôi, thăm khám kỹ lưỡng qua bốn bước: nhìn, nghe, hỏi, và bắt mạch. Sau đó, ông giới thiệu liệu pháp nhịn ăn và đưa cho tôi một xấp tài liệu để xem.
Tôi vẫn còn thắc mắc như trước: “Nếu nhịn ăn để làm chet tế bào ung thư, thì các tế bào bình thường khác cũng sẽ bị đói. Chưa chắc tế bào ung thư chet mà có khi tôi đã chet trước rồi.”
Ông ấy mỉm cười: “Tây y nói về hóa trị và xạ trị, chắc cháu cũng đã uống thuốc hóa trị rồi, những thuốc đó cũng tấn công tế bào cơ thể mà không phân biệt tốt xấu. Nếu không, tại sao cháu không phẫu thuật mà lại cạo trọc đầu? Có phải do uống thuốc mà rụng tóc không? Cháu có học, có kiến thức, hẳn phải biết rằng những loại thuốc cháu uống không chỉ tấn công tế bào ung thư mà còn tấn công cả các tế bào nang tóc.”
Ông nói không nhanh, giọng điệu cũng bình thản.
Thấy tôi không nói gì, ông cười: “Một số người trẻ tuổi có thành kiến với y học cổ truyền, tôi hiểu được. Dù sao các cháu từ nhỏ đã được học khoa học, sinh học, hóa học, còn về âm dương ngũ hành, tạng phủ kinh mạch của y học cổ truyền, các cháu không muốn hiểu cũng chưa từng thực sự hiểu.”
Ngừng lại một chút, ông tiếp tục nói: “Tôi đoán không sai thì bà ngoại cháu mời tôi đến đây vì Tây y đã không còn hiệu quả với cháu nữa. Có phải không?”
Đúng rồi, đó mới là điều quan trọng nhất. Tôi từ từ hít một hơi, cảm giác bất lực lại bao trùm lấy tôi không kẽ hở. Bác sĩ Phương quan sát sắc mặt tôi rồi dịu dàng nói: “Nếu vậy, hãy điều trị theo phương án của tôi nhé.”
Trong phương án của ông, chu kỳ điều trị đầu tiên kéo dài hai tuần. Trong hai tuần này, tôi chỉ được uống thuốc đông y do ông kê, ngoài ra không được ăn bất cứ thứ gì khác. Bác sĩ Phương nói: “Lẽ ra cháu nên xuất viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi biết cháu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, vậy thì đợi hết liệu trình này xem kết quả thế nào.”
Trước khi ra cửa, ông nói thêm: “Đến lúc đó, cháu sẽ tin tôi.”
Hai tuần sau, các chỉ số của tôi đều có chuyển biến tốt hơn. Điều rõ ràng hơn cả các chỉ số là tinh thần và sức khỏe của tôi đã cải thiện nhiều. Bà ngoại liên tục khen ngợi bác sĩ Phương đúng là thần y, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ. Vì trong thời gian này, tôi cũng đồng thời uống thuốc đặc trị.
Khi chúng tôi làm thí nghiệm, luôn phải kiểm soát các biến số. Hiện tại có cả thuốc đặc trị và thuốc đông y, nên không thể kết luận rằng kết quả cải thiện của tôi là do thuốc đông y – một biến số duy nhất.
Khi bác sĩ Phương và cô Lý đến thăm tôi lần nữa, tôi đã thành thật nói ra điều này. Bác sĩ Phương cười: “Nếu cháu muốn nói về khoa học, thì các loại thuốc đặc trị khác tôi đã từng dùng trước đây, hiệu quả thế nào tôi hẳn biết. Như vậy có thể loại trừ biến số được không?”
Tôi im lặng không nói gì, bác sĩ Phương cũng không nói thêm nữa. Ngược lại, dì Lý lại lên tiếng: “Thiến Thiến, cháu có biết bà ngoại cháu đã bắt đầu đi vay tiền không?”
Vay tiền?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.