30.
Ngón tay ta khẽ chạm vào mảnh tay áo giấu trong ống tay, chính là mảnh tay áo mà lần trước ta đã xé từ trên người Chu Việt Sơn.
Trong đầu ta trống rỗng, chẳng biết phải dùng mảnh tay áo này như thế nào, hay lấy ra rồi thì phải nói gì.
Đây không phải là vật nên xuất hiện trên người ta, và nếu bị phát hiện, hậu quả ra sao ta chẳng dám nghĩ đến.
Chu Việt Sơn nhìn ta, tựa hồ đang suy tính điều gì.
Nhưng ta không còn lòng dạ nào để đoán ý hắn nữa, ta không có thời gian, cũng chẳng muốn.
Ta chỉ biết rằng, lần này, nhất định ta phải thành công.
“Công tử…”
Vừa mở miệng, đối diện, Chu Việt Sơn bỗng nhiên động.
Hắn vươn tay bịt miệng ta lại, rồi xoay người kéo ta vào góc phòng nơi hắn đứng ban nãy.
Hương bạch đàn thanh khiết trên người hắn bao trùm lấy ta.
Hắn dường như khẽ cười với ta. Nụ cười ấy thoáng qua, nhưng vì khoảng cách quá gần, ta nhìn thấy thật rõ ràng.
Khác hẳn với Lục Tinh Hà.
Lục Tinh Hà vốn sở hữu dung mạo mỹ miều, dù nghiêm nghị đến đâu, đôi mắt phượng của hắn cũng luôn chứa đựng nét tinh nghịch, vốn là người dễ khiến nữ tử mềm lòng.
Còn Chu Việt Sơn, tính tình băng lãnh, khi không cười là đóa hoa nơi đỉnh núi cao, nhưng khi khóe môi buông lỏng, lại toát ra một chút phong lưu phóng khoáng tựa như băng tan tuyết chảy.
Hắn nhét vào tay ta một vật lành lạnh.
“Nếu ngươi có thể nhờ vào bản lĩnh tìm ra ta nơi ngoại viện, vậy hãy để ta xem, ngươi có đủ bản lĩnh chạy ra ngoài phủ đợi ta hay không.”
Cằm hắn khẽ chạm vào vai ta một cái, rồi hắn liền buông tay.
“Chu mỗ nghe nói Hầu phủ xưa nay khoan dung độ lượng, chẳng ngờ trong nhà đã loạn đến mức này.”
Ta nấp sau cánh cửa, Chu Việt Sơn khi mở cửa còn cố ý nghiêng người, chắn hết khe hở, khiến Chu ma ma nhìn vào trong không thấy bóng dáng ai cả.
“Tiện tỳ thô bỉ mà có thể mò vào nội viện của phu nhân Hầu phủ, lấy trộm đồ xong còn chạy ra ngoài quấy nhiễu khách khứa, thật đúng là tài giỏi.”
Giọng Chu ma ma lập tức hạ xuống.
Cháu trai của phu nhân lập tức tiến lên mấy bước, quát lui gia nhân, rồi hối hả đến trước Chu Việt Sơn xin lỗi.
“Nội viện không quen lễ nghĩa, đã làm kinh động đến quý nhân, xin công tử rộng lượng thứ lỗi.”
Chu Việt Sơn chẳng tỏ vẻ gì, mãi một lúc sau mới khẽ hừ một tiếng qua mũi.
“Đi thôi, lát nữa ta còn phải vào nội viện bái kiến. Nhờ ngươi chuyển lời đến Hầu gia, rằng ta không thể ở lại lâu.”
Lưng ta dựa chặt vào khung cửa chạm trổ, sợ đến nỗi không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Mọi chuyện đã được giải quyết…
Kẻ có thể tùy ý hành hạ ta, giờ đây phải khúm núm đến mức tưởng như muốn quỳ xuống liếm gót giày của Chu Việt Sơn. Kẻ đã nhiều lần đoạt mạng ta, nay trước mặt Chu Việt Sơn thậm chí không có lấy tư cách mở miệng.
Những lần chết đi sống lại đã dạy cho ta rằng, thế gian này vốn mang ác ý sâu đậm đối với nữ nhân.
Nhưng hôm nay, Chu Việt Sơn lại cho ta thấy một bài học mới.
Ác ý của thế gian không chỉ nhắm vào nữ nhân. Nó từ trên xuống dưới, từng tầng áp chế, đè nặng lên những kẻ dưới đáy đang khốn khổ vùng vẫy.
Không phân biệt nam nữ, đều đối xử tàn nhẫn như nhau.
31
Không còn ai quay lại kiểm tra xem trong phòng này có người nào hay không. Cả viện yên tĩnh đến mức ta có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua kẽ lá.
Chu Việt Sơn đã đưa cho ta một mảnh ngọc bội.
Khối ngọc xanh trắng được khắc hình sư tử ngoạm cầu, tinh xảo vô cùng.
Chạm vào thấy ấm áp, nhưng nặng trĩu trong tay.
Hắn bảo ta ra ngoài phủ chờ hắn, còn đưa cho ta một tín vật để chứng minh thân phận.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy tia hy vọng.
32.
Từ nội viện ra đến ngoại viện như cách trở bởi trời đất, nhưng từ ngoại viện ra đến cổng lại chẳng xa xôi.
Tay của phu nhân không vươn tới ngoài phủ, còn lão gia cũng chưa biết chuyện ta lẻn trốn. Chỉ cần ta có lý do đủ thuyết phục, mọi việc sẽ thuận lợi.
Chu Việt Sơn tuy thử thách ta, nhưng lại không cho ta biết thân phận của hắn.
Không biết thân phận của hắn, đồng nghĩa với việc dù ta có tín vật trong tay, biết tên hắn cũng chẳng có ích gì. Nhưng làm sao ta lại không biết được chứ?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông những ta biết thân phận hắn, mà còn biết dấu ấn trên xe ngựa của hắn, biết tiểu đồng của hắn dừng xe ở đâu và khi nào. Ta còn biết làm cách nào để tránh được mọi ánh mắt dòm ngó.
Mảnh ghép cuối cùng của bức tranh đã hoàn chỉnh. Tay ta siết chặt mảnh ngọc bội, cười một cách sảng khoái.
Lão gia đã từng nói với ta thế nào?
“Trung Nghĩa Bá xưa nay ít qua lại với nhà ta, sao con cái nhà họ lại nghĩ đến việc đứng ra nói thay cho Hầu phủ?”
“Vì chuyện của Tinh Hà, hôm trước Thái tử còn ban thưởng vật phẩm.”
“Cuốn “Trang Tử” đó rốt cuộc là thế nào, ngươi nói rõ ra.”
Đó là lần ta sống lâu nhất, và cũng là lần đầu tiên ta tự chọn cái chết, tự mình tìm Chu ma ma xin một bát thuốc phá thai.
Vì đứa bé trai đã thành hình trong bụng ta mà lão gia và phu nhân tranh cãi dữ dội.
Lão gia nói rằng bất kể đứa bé do ai sinh ra, chỉ cần xử lý ta, thì đứa bé đó vẫn là đích tử duy nhất của Hầu phủ.
Nếu phu nhân làm như vậy, chẳng khác nào cắt đứt hậu lộ của Hầu phủ và chính mình.
Phu nhân hiếm khi mất kiểm soát, đã thóa mạ rằng cả nhà Hầu phủ từ trên xuống dưới đều bẩn thỉu, Hầu gia không sinh được, lão hầu gia lại vô liêm sỉ.
Khi xưa Lục Tinh Hà từ đâu mà đến, lão gia bao năm tự nguyện sống như một kẻ vô dụng, nay đáng đời khi nhà không ra gì, chính thất chưa cưới đã làm lớn bụng hầu gái trong phủ, cả Hầu phủ chẳng khác nào trò cười.
Chu ma ma đã đưa hết các nha hoàn khác ra ngoài, chỉ có ta là bị bỏ lại. Cũng phải thôi, trong mắt họ, ta đã là kẻ chết rồi, nghe được chút chuyện cũng có gì quan trọng?
Ta nằm trên giường, bụng đau như cắt, những cục máu lớn trào ra, làm ướt sũng lớp đệm lạnh lẽo, rồi nhỏ giọt xuống đất, tụ thành một vũng máu đỏ thẫm.
Đau đớn, nhưng đáng giá, phải không?
Mùi tanh của máu lan tràn trong miệng, ta mở miệng, cười mà không thành tiếng.
Đứa trẻ này, nếu dùng đúng chỗ, quả nhiên có thể phát huy tác dụng của nó. Dẫu ở vị trí cao, lão gia và phu nhân cũng không phải một khối vững chắc.
Ta lẽ ra đã phải nghĩ ra từ trước.
Sau cái chết của Lục Tinh Hà, phu nhân muốn dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ, còn lão gia lại không muốn để bà đạt được ý nguyện.
Trước kia ta đã cầu xin nhầm người.
33
Ta mượn cớ truyền lời cho phu nhân, ung dung đi tới cửa Tây giác.
Hiện tại, phu nhân bận xử lý Chu ma ma vì đã đắc tội quý nhân, lão gia cũng bận xin lỗi Chu Việt Sơn, không ai có thời gian tìm ta gây phiền phức.
Lần đầu tiên, ta thực sự bước ra khỏi cửa Hầu phủ.
Trên con đường dài, xe kiệu qua lại tấp nập, những mảnh giấy trắng tang tóc bay trong gió, rồi lại bị giẫm vào bùn đất.
Ta hít một hơi thật sâu, tìm đến xe ngựa của phủ Trung Nghĩa Bá.
“Vị huynh đệ này ơi, Chu công tử sai ta đến đưa vật này, nhờ huynh báo lại cho ngài ấy.”
Tên tiểu đồng đánh xe có vẻ chưa từng gặp ai như ta, chưa nói rõ danh tính đã muốn gặp chủ nhân của hắn, bèn ngẩn ra một lúc rồi mới đưa tay ra.
“Xin hỏi cô nương là người của nhà nào, định gửi gì cho công tử nhà ta?”
Ta lùi lại nửa bước, giấu tay ra sau lưng.
“Chu công tử dặn rằng, vật này phải tự tay giao cho ngài ấy. Phiền huynh truyền lời.”
Tên tiểu đồng nghiêng đầu, liếc nhìn về phía Hầu phủ.
“Vậy xin cô nương chờ một lát, công tử nhà ta chưa ra.”
Ta theo hướng hắn nhìn mà dịch sang hai bước, nấp vào bóng của xe ngựa. Đã cầu người đưa đi, thì tất nhiên phải để ít người nhìn thấy ta nhất có thể.
Dường như có tiếng cười khẽ vang lên.
Rèm xe đột ngột được vén lên, một bàn tay thò ra, kéo mạnh ta vào bên trong.
Tiếng kêu của ta bị bàn tay ấy bịt lại.
Lưng ta va vào sàn xe, đau nhưng vẫn chịu được.
Giọng nói của Chu Việt Sơn rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Hắn nhìn ta, nhưng lời lại nói với bên ngoài.
Hắn nói: “Đi thôi.”
Tiếng vó ngựa gõ lên mặt đá kêu “lộp cộp” vang vọng.
Không ai tra hỏi, không ai đuổi theo.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, mọi chuyện lại dễ dàng như thế này.
Cái Hầu phủ đã khiến ta chết đi sống lại bao nhiêu lần, nay Chu Việt Sơn chỉ cần hai chữ, đã giúp ta toại nguyện.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.