15
Phu nhân nhìn ta.
Đó là lần đầu tiên sau bao lâu, ta thấy trong ánh mắt của bà một thứ gì đó giống như “con người.”
Không phải là ánh mắt dành cho một hồ ly tinh, một công cụ, hay một con trâu con ngựa.
Mà là một ánh mắt nhìn một con người – một kẻ mang trong mình những ý tưởng đáng sợ, nổi loạn và trái đạo.
Một lúc sau, nụ cười nở trên môi phu nhân.
Vị phu nhân Hầu phủ vốn đoan trang, nay lại lần đầu tiên cười một cách phóng túng.
“Ngươi quả thật là một đứa nha đầu thú vị.”
Bà dùng khăn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
“Chẳng trách con ta lại chọn ngươi giữa đám nha đầu kia, quả nhiên không tầm thường, đến cả những lời như thế ngươi cũng dám nói ra.”
Trong lòng ta trống ngực đánh dồn dập.
Phu nhân từ từ cúi người, ngón tay bà lại một lần nữa bóp chặt cằm ta.
“Nhưng có một điều ngươi nói đúng.”
Những chiếc móng tay nhuộm màu hoa phượng đỏ tươi như thấm máu.
“Ngươi có biết vì sao ta và lão gia thành thân bao lâu nay, chỉ sinh được mỗi một đứa con là Lục Tinh Hà không?”
Bà từ từ siết chặt ngón tay, nụ cười trên gương mặt dần biến mất.
“Ngươi có biết vì sao phòng lão gia có nhiều tiểu thiếp như vậy mà không một ai có động tĩnh gì ở bụng không?”
Ta nín thở.
Một nữ nhân không có con, có thể là lỗi của nữ nhân kia.
Nhưng cả một đám nữ nhân đều không có con, vấn đề…
Chỉ có thể là ở tên nam nhân kia.
Nhưng nếu Hầu gia không thể, thì Lục Tinh Hà từ đâu mà có?
Ánh mắt phu nhân sắc như dao.
“Ngươi nói đúng, ta và Hầu gia thực sự cần một đứa con.”
Móng tay đâm sâu vào da thịt, những giọt máu đỏ tươi theo ngón tay đã nhuộm màu hoa phượng mà rỉ xuống.
“Nhưng ngươi có biết vì sao ta không hề muốn dưỡng dục Lục Tinh Hà không?”
“Ngươi có biết vì sao Hầu gia lại buông lỏng cho Lục Tinh Hà đến thế không?”
“Ngươi thông minh như vậy, thử đoán xem, với bao nhiêu đứa trẻ trong chi thứ, với biết bao đứa trẻ bị bỏ rơi trong thiện viện, liệu ta và Hầu gia có thiếu cái thai nghiệt chủng trong bụng ngươi không?”
Bà đột ngột buông tay, sức lực vừa thả ra khiến ta ngã ngồi lại xuống đất.
“Chu ma ma!”
Tiếng phu nhân sắc lạnh.
Chu ma ma dẫn theo đám hầu gái lũ lượt bước vào.
Ngay khoảnh khắc đó, phu nhân lại trở về với vẻ cao quý kiêu hãnh của phu nhân Hầu phủ.
Bà từ tốn dùng khăn tay lau sạch vết máu còn dính trên tay, nhẹ nhàng như không mà một lần nữa phán quyết tử hình ta.
“Đứa nha đầu này không biết giữ thân, dám quyến rũ thiếu gia, lại nói năng hàm hồ, ta sẽ thành toàn cho nó.”
“Bịt miệng nó lại, mang ra ngoài hoặc bán cho một tay buôn nô lệ lấy vài đồng bạc, hoặc thưởng cho người dưới, đừng để loại nha đầu ô uế này làm bẩn cổng lớn của Hầu phủ ta.”
16.
Ta nghĩ, đó có lẽ là lần ta chết thảm hại nhất.
Nhờ vào phu nhân, cuối cùng ta cũng biết được trong mắt đám hạ nhân trong Hầu phủ, ta là một hồ ly tinh thế nào.
Ta không thể đếm được có bao nhiêu kẻ đã trèo lên thân thể ta.
Mỗi tấc da thịt của ta dường như không còn thuộc về ta nữa, chỉ có thể mặc cho người khác dày vò.
Tiếng thở dốc và những lời tục tĩu của bọn chúng dường như không có hồi kết.
“Đây là nha đầu trong nội viện của thiếu gia sao?”
“Thảo nào leo được lên giường thiếu gia, quả là mềm mại và trắng trẻo.”
“Ngươi nhanh lên chút, ả đàn bà này xem ra sắp không chịu nổi rồi, ta còn đang chờ đây.”
“Làm gì có chuyện không chịu nổi, ngươi xem nàng ta đang hưởng thụ đấy thôi.”
Những khuôn mặt khác nhau trước mắt ta dần trở nên mờ nhạt, tiếng kêu cọt kẹt của giường càng khiến ta lạc lối, không biết mình đang ở nơi nào.
Trong thoáng chốc, ta dường như lại thấy Lục Tinh Hà.
Ta đã theo hắn ra ngoài Hầu phủ một lần.
Đó là vào ngày thứ ba sau khi ta “quyến rũ” hắn. Hắn đặc biệt gọi tên ta, bảo ta hầu hạ hắn tắm rửa.
Ngày đó, ta khóc đến mức thảm thiết, trong lúc giãy giụa phản kháng, thậm chí ta đã đá đổ cả chậu nước tắm của hắn.
Nhưng điều đó chỉ khiến trên thân ta có thêm nhiều vết bầm tím, còn ta chẳng ngăn được điều gì.
Lục Tinh Hà, cũng như những kẻ này, đè lên ta mà mặc sức giày vò.
Sau lưng ta là mặt đất thô ráp và nước tắm lạnh giá đã nguội từ lâu.
Làn da bị mài xước, nước lạnh thấm vào vết thương, cảm giác đau nhói dần trở nên tê liệt, cuối cùng chỉ còn lại sự tê dại.
Có lẽ hắn nhận ra sự không phối hợp của ta, nên túm lấy tóc ta, ép đầu ta đập mạnh vào góc bàn.
“Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không ta sẽ mất hết kiên nhẫn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÁnh mắt hắn nhìn ta, giống như một con mãnh thú nhìn một con thỏ yếu ớt không có khả năng phản kháng, rõ ràng chỉ cần một ngụm là có thể nuốt chửng, nhưng lại muốn con thỏ tự dâng cổ ra trước.
Xong việc, ta gom lại y phục rách nát, quỳ dưới đất thu dọn đống hỗn độn do chính mình gây ra. Đột nhiên, một bộ y phục nam nhân phủ lên đầu ta.
“Đi thôi, ta đưa ngươi đến một nơi thú vị.”
Giọng hắn thản nhiên, như thể kẻ đã giày vò ta chỉ là một nhân cách khác ẩn trong con người hắn.
Rồi hắn đưa ta đến Hoa Chi Phường.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất ta được ra khỏi phủ.
Con đường đá ngoằn ngoèo, chằng chịt như một mạng nhện khổng lồ.
Những căn nhà thấp bé ven đường với cửa mở toang hoác như cái miệng khổng lồ của loài nhện, sẵn sàng nuốt chửng những con côn trùng mắc lưới.
Mọi người đều chỉ là những con côn trùng bị mắc kẹt trên lưới, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lồng giam của số phận.
Hắn dẫn ta vào một con hẻm nhỏ, đá văng cánh cửa gỗ trước mặt.
Bên trong, một nữ nhân đang ngồi, như một chú chim non trong rừng bị mãnh thú rình rập mà hoảng hốt nhảy dựng lên, rồi lập tức nở một nụ cười nịnh nọt đầy dâm đãng.
“Công tử, hôm nay ghé thăm, có muốn dạo chơi một chút không?”
Lục Tinh Hà không thèm để ý tới ả, chỉ dẫn ta bước thẳng qua tấm rèm dẫn vào nội thất. Những thân thể trắng đen đan xen, không khí dơ bẩn ập thẳng vào mặt.
“Nếu không biết nghe lời, người nằm ở đây chính là ngươi.”
Lục Tinh Hà ôm chặt ta vào lòng, dùng răng cắn nhẹ vành tai ta.
Ngón tay hắn khéo léo, chỉ trong chốc lát đã cởi bỏ y phục của ta, thò vào bên trong.
“Nghe lời đi, hầu hạ ta vui vẻ, ta sẽ cho ngươi danh phận.”
Trên xe ngựa về, con đường đá xanh gập ghềnh và bánh xe lăn qua những chỗ không bằng phẳng khiến ta không ngừng chao đảo.
Đối với Lục Tinh Hà, đó dường như là một loại kích thích khác biệt.
Hắn hung hăng giày vò ta, nhưng khi ta không thể kiềm chế được mà thét lên, hắn liền tàn nhẫn chặn lại môi lưỡi ta, buộc ta phát ra những tiếng rên rỉ khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Khi xuống xe, dù ta đã cố gắng chỉnh trang, nhưng mái tóc rối bời và tà áo nhàu nhĩ vẫn không thể che giấu được sự thật.
Tiểu đồng đánh xe lén nhìn ta với ánh mắt dính đầy ác ý, giống như bây giờ.
Nhưng khi ấy, ta vẫn là nha đầu được Lục Tinh Hà sủng ái nhất, nên bọn chúng không dám làm gì.
Giờ Lục Tinh Hà đã chết, ta bị phu nhân xem như thứ đồ đã qua sử dụng rồi vứt bỏ, nên ác ý của bọn chúng cũng không cần che đậy nữa, tất cả đều trút lên người ta, như một cơn điên cuồng phát tiết.
17
Lần này ta lại trở về đúng ngày nghe tin Lục Tinh Hà qua đời.
So với những lần trước không sống qua nổi một ngày, lần này ít nhất ta đã biết được vài bí mật mà trước đây không thể nào tiếp cận.
Ví dụ như, Lục Tinh Hà thực ra không phải là con ruột của Hầu gia – một tin tức động trời ở bất kỳ thời đại nào.
Vào khoảnh khắc đó, ta cuối cùng cũng thông suốt nhiều chuyện.
Tại sao Lục Tinh Hà, là đứa con duy nhất trong Hầu phủ, phu nhân chỉ sủng ái mà không hề dưỡng dục.
Tại sao Lục Tinh Hà, là người thừa kế duy nhất của Hầu gia, lại bị lão gia thả trôi tự do, thậm chí ngầm dung túng cho hắn trở thành kẻ ăn chơi vô độ.
Có thể nói rằng, cái chết của Lục Tinh Hà, rất có khả năng là do chính Hầu gia và phu nhân ngấm ngầm cho phép và dung túng.
Lục Tinh Hà rốt cuộc là con của ai, mà khiến Hầu gia cao quý phải nín thở nhận máu mủ này? Và khiến phu nhân, người xuất thân danh giá, phải nuốt nhục chịu đựng?
Ta nắm chặt hộp thức ăn trong tay, lại một lần nữa vuốt nhẹ lên bụng mình.
Đây đâu phải là nghiệt chủng, mà rõ ràng là bùa đòi mạng. Nếu muốn sống, ta phải giấu đi đứa trẻ này.
18
Lần này, ta không chọn vào linh đường để túc trực đêm.
Ở đó ngoài những ánh mắt đầy ác ý dòm ngó, ta chẳng thể thu thập được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.
Nhờ vào việc thể hiện lòng trung thành với thiếu gia, rằng ta nguyện theo hầu cận nơi suối vàng, ta giành được chút thời gian để thở.
Sau đó, ta cầu xin phu nhân ban ân cho ta sắp xếp lại di vật của thiếu gia.
Phu nhân không nói gì, nhưng Chu ma ma đã nhanh chóng lấy cớ sợ rằng một mình ta không kham nổi, bèn ép buộc đưa Vân Hưởng đến giúp.
Ta thừa hiểu dụng ý của bà ta.
Bà sợ rằng ta sẽ thừa cơ lấy cắp tài sản.
Nhưng mục tiêu của ta từ lâu đã không phải là chút vàng bạc châu báu trong phòng thiếu gia.
Đối với ta lúc này, điều trọng yếu nhất là thu thập càng nhiều tin tức bên ngoài Hầu phủ càng tốt.
Bằng không, ta chẳng ngờ gì việc nếu ta dám bước ra khỏi cổng Hầu phủ, sẽ có đám lưu manh theo dõi ngay sau.
Nếu may mắn thì chỉ là bị cướp của, giết người.
Còn không, ta sẽ bị bắt về, nhốt kín trong một căn nhà, bị bọn chúng hành hạ đến khi chán rồi lại bán vào kỹ viện.
Dù ta có mơ tưởng về một cuộc sống tự do đến đâu, trong cái thế đạo này, điều cần trước tiên vẫn là tìm cho mình một chỗ dựa…
Là một nam nhân.
Hà, thật nực cười thay.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc kẻ mà ta hận thấu xương kia chết đi, thế mà điều ta phải làm lại là tìm một kẻ khác để nương tựa.
Cốt cách và sự kiêu ngạo, trước sức mạnh tuyệt đối, chỉ là những thứ bị chà đạp xuống bùn đất.
Nó vốn không dành cho ta.
Nhưng cho dù vậy, ta cũng phải vùng vẫy một phen.
Kẻ đã phá hủy thanh danh và chặt gãy đôi cánh của ta nay đã chết, ta nhất định phải từ trong vũng bùn bò dậy, sống cho đường hoàng để thiên hạ thấy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.