19
Vân Hưởng và Kim Duyên đang cãi nhau kịch liệt về việc lá vàng trong hòm của thiếu gia là hai tiền một tấm hay một tiền một tấm.
Ta thổi gió thêm đôi ba câu rồi lẳng lặng lui về phòng bên cạnh để dọn dẹp thư phòng của Lục Tinh Hà.
Trước đây, ta không ưa nơi này.
Lục Tinh Hà không thích đọc sách, nhưng lại thích ở thư phòng ép buộc ta.
Nhất là từ khi hắn phát hiện ta biết chữ, số lần hắn kéo ta vào thư phòng càng nhiều hơn.
“Thanh Thanh, tay ngươi đẹp, không ngờ chữ viết cũng đẹp thế này.”
“Thanh Thanh, nhà ngươi nghèo đến mức phải bán con gái, rốt cuộc ai đã dạy ngươi biết chữ?”
“Thanh Thanh, ai đã dạy ngươi những suy nghĩ này?”
Ta nhớ, đó là những buổi chiều, buổi sáng hay thậm chí là buổi tối.
Lục Tinh Hà đặt ta ngồi trên đùi hắn, từ phía sau ôm lấy ta, giam ta giữa hắn và bàn viết, không cho ta cử động.
Ta vừa phải chép bài của tiên sinh cho hắn, vừa phải chịu đựng những đòi hỏi không chừng mực của hắn.
Hắn không cho phép ta viết sai một chữ, và vì điều đó, hắn đã nghĩ ra đủ mọi cách để trừng phạt ta.
Áo trên của ta bị hắn vén cao, đôi môi nóng bỏng của hắn lướt qua sau lưng, để lại từng đợt tê dại.
“Thanh Thanh, chép cho cẩn thận, sai một chữ tối nay ngươi đừng mong được ngủ.”
Bàn tay hắn phủ lên ngực ta, thỉnh thoảng bóp mạnh, nhắc nhở ta không được lơ là.
“Ngày mai, lỡ như mẫu thân ta hỏi vì sao ta không ngủ ngon, ngươi liệu mà trả lời.”
Ngực ta bị mép bàn cọ đến đỏ ửng, nhịp độ ngày càng gấp gáp khiến ta gần như không cầm nổi bút.
Hơi thở của Lục Tinh Hà càng lúc càng nặng nề.
“Ngươi quả thật là một yêu tinh.”
Tay hắn dần dần trượt xuống, bóp chặt lấy eo ta, rồi mạnh mẽ kéo ta xuống.
Ta cắn ngược vào ngón tay, nuốt trọn tiếng thét đau đớn, nước mắt lưng tròng vì cơn đau.
Cuối cùng, Lục Tinh Hà dừng lại, cơ thể hắn vẫn ghì chặt lấy ta, ta thậm chí cảm nhận được cơn run nhẹ không kiểm soát được của hắn khi thỏa mãn.
Trong cảnh hỗn độn đó, một cuốn sách không thuộc về Lục Tinh Hà rơi xuống đất.
Trang bìa lật ra, trên đó là một cái tên mà ta chưa từng thấy.
Chu Việt Sơn.
20.
Ta từng thử hỏi Lục Tinh Hà, người đó thực sự là ai.
Đổi lại, ta chỉ nhận được một đêm bị hành hạ tàn nhẫn.
“Tiểu Thanh của ta càng ngày càng không nghe lời rồi, đã bắt đầu nhớ đến nam nhân khác rồi sao?”
Hắn bắt ta quỳ bên giường, nâng hộp đựng màu cho hắn.
Chiếc kim bạc lạnh lẽo nhúng vào màu, sau đó đâm mạnh vào vai trần của ta. Giọng điệu mang theo ý cười của hắn phả hơi ấm vào tai ta.
“Tiểu Thanh đừng cử động, nếu vẽ lệch thì không đẹp đâu.”
Ta không kìm nén được mà toàn thân run rẩy, nhưng lại bị hắn ghì chặt xuống đất.
Mũi kim nhỏ sắc bén không ngừng vạch ra những đường nét đỏ rực trên vai ta. Hắn thậm chí nhét chặt một chiếc khăn vào miệng ta.
“Tiểu Thanh ngoan nào, không được kêu.”
Giọng hắn vẫn dịu dàng, nhưng đôi tay thì không chút nương nhẹ.
Khi chiếc kim đâm sâu vào da thịt, hắn còn xoay xoay mũi kim bên trong, như muốn nhấn mạnh từng vết khắc.
“Nhớ kỹ, ngươi là nô tỳ của ai, là người của ai. Sau này phải biết điều gì nên hỏi, điều gì không nên nói. Trước khi mở miệng, hãy suy nghĩ cẩn thận.”
“Hửm?”
Hắn áp người xuống, đè chặt ta lên giường.
Cả người ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngất đi rồi lại bị hắn véo mạnh cho tỉnh lại. Cuối cùng, hắn cũng chịu buông lời.
“Tên cổ hủ đó, thích nhất là hoa phù dung. Đã hỏi đến hắn, thì ta cũng thưởng cho ngươi một đóa. Xem ta đối với ngươi tốt biết bao kìa?”
Lục Tinh Hà tuy không giỏi nhiều thứ, nhưng tài vẽ của hắn lại là thiên phú.
Đóa phù dung hắn vẽ trông sinh động vô cùng, mỗi nét vẽ đều dính đầy máu của ta. Nhưng ta chỉ có thể khàn giọng cảm tạ hắn.
“Nô tỳ tạ ơn thiếu gia ban thưởng.”
Cuối cùng, Lục Tinh Hà cũng tha cho ta.
Nhưng khi ta bưng nước hầu hạ hắn rửa mặt, hắn lại lẩm bẩm một câu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nói cũng lạ, hắn trước giờ chẳng ưa gì đám con cháu thế gia như chúng ta. Sao lần này lại đột nhiên tốt bụng nói chuyện với ta, còn nói cả đống lời kiểu trước đây nhìn sai về ta nữa?”
Lòng ta khẽ động.
Cuốn sách mà Chu Việt Sơn tặng Lục Tinh Hà là cuốn “Trang Tử”.
Lục Tinh Hà vốn không thích đọc sách, những thứ trong thư phòng chỉ để bày biện cho có.
Ở học viện, lý thuyết Hoàng Lão được giảng dạy ít, nên hắn tất nhiên cũng chẳng buồn quan tâm.
Chỉ có một lần, khi ta sao chép bài tập cho hắn, vì không thể kìm lòng, ta đã thêm một câu trong “Tiêu Dao Du” vào bài tập mà hắn nộp lên.
Ta nghĩ, nếu trong phủ này không ai có thể giúp ta, thì Chu Việt Sơn có lẽ là con đường khác.
21.
Từ những lời lộn xộn của Lục Tinh Hà, Chu Việt Sơn hẳn là một trong những chính nhân quân tử hiếm hoi ở Thái học.
Chỉ là tính tình quá ngay thẳng, nên hắn luôn khinh thường những kẻ dựa vào gia thế mà chen chân vào như Lục Tinh Hà và đám thiếu gia khác.
Ta đã lục tung hết sách vở của Lục Tinh Hà, cuối cùng tìm được cuốn “Trang Tử” in dấu ấn riêng của Chu Việt Sơn trong một góc rương.
Cái chết của đích tử Hầu phủ là chuyện lớn.
Việc Chu Việt Sơn có thể vào Thái học đã cho thấy thân phận của hắn không tầm thường.
Hơn nữa, hắn lại là bạn học của Lục Tinh Hà, nên theo lẽ thường hắn hẳn sẽ đến viếng.
Cuốn “Trang Tử” này chính là tấm thiệp mở đường của ta.
Còn rất nhiều điều ta cần làm rõ.
Hắn sẽ đến khi nào, có bao nhiêu người đi cùng hắn, ta có cơ hội nào để tiếp cận hắn khi hắn đi một mình không, và ta phải dùng cách gì để thuyết phục hắn giúp ta.
Điều quan trọng nhất là, ta hoàn toàn không biết hắn trông như thế nào.
22
Ta đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Bị phu nhân đem ban thưởng hai lần, bán đi bốn lượt, chịu ba phen gia pháp, và cuối cùng, bị ép uống một bát thuốc độc.
Đến mức, ta dần dần trở nên mơ hồ.
Không biết rốt cuộc là ta đang mãi mắc kẹt trong vòng luân hồi, hay chỉ là một cơn mộng dài quá chân thực mà thôi?
Trước mắt, ngọn trường minh đăng lập lòe cháy, hương trầm vấn vít nơi đầu mũi, lần đầu tiên ta sinh lòng hiếu kỳ, đưa tay vén tấm lụa gấm phủ trên gương mặt Lục Tinh Hà.
Tên nam nhân đã hành hạ ta suốt bao đêm ngày, lần đầu tiên an nhiên nằm lặng lẽ trước mặt ta.
Trong lòng ta bỗng nhiên trỗi dậy một cảm giác lạ lẫm, đầy mỉa mai.
Lục Tinh Hà dù có lấy việc hành hạ ta làm thú vui, nhưng hắn có một điều chưa từng dối trá với ta.
Trong cái thế đạo này, thân phận quả là vách ngăn khó vượt.
Ta – một cô nhi bị mua về từ tay đám buôn người, không gia quyến, không họ hàng thân thích, không ai che chở, cũng không có giấy tờ thân phận, thế giới bên ngoài Hầu phủ đối với hắn là trời cao biển rộng, nhưng đối với ta lại là hang hùm miệng sói.
Rời khỏi hắn, bất kỳ kẻ nào cũng có thể xé xác ta mà không chút thương tiếc.
Chỉ vì muốn tìm hiểu Chu Việt Sơn là ai, trông ra sao, ta không biết đã trộm bao nhiêu lần tài sản riêng của Lục Tinh Hà, lại bị bao nhiêu kẻ lừa gạt, làm nhục.
Ta không cam tâm.
Nhưng lại chẳng có cách nào khác.
“Đây, phu nhân ban thưởng cho ngươi.”
Lục La đưa cho ta một bát canh đậu đỏ, hằn học đặt mạnh trước mặt ta.
Đây không phải lần đầu nàng hậm hực ném bát canh này trước ta.
“Đồ hồ ly tinh!”
Trong bốn đại nha hoàn, phu nhân chỉ duy nhất ban cho ta bát canh khuya này.
Nàng nhổ toẹt một ngụm nước bọt vào ta, vẫn chưa hả giận, lại đẩy ta thêm một cái.
“Khi thiếu gia còn sống, ngươi đã quyến rũ người. Giờ thiếu gia mất rồi, ngươi quả là sao chổi, chẳng hiểu sao phu nhân lại nhìn ngươi bằng con mắt khác.”
Trong bát canh đậu đỏ có rất nhiều đường, để che đi vị đắng của thạch tín.
Đau lắm, thật đấy.
Ta ngã xuống đất, cảm nhận ruột gan như bị xoắn lại, từng chút từng chút đứt lìa.
Ban đầu Lục La còn kinh ngạc, nhưng sau đó, nàng lập tức khóa chặt cửa lại, rồi lao tới đè chặt lấy ta.
Ta muốn cầu xin nàng đừng làm vậy, nhưng nàng chẳng những không buông tay, mà còn vớ lấy chiếc bồ đoàn ta vẫn quỳ, bịt kín mũi miệng ta.
Nàng đã nói gì nhỉ?
“Dù sao ngươi cũng đã nói muốn đi theo thiếu gia, ngươi đi rồi thì chúng ta không cần phải theo nữa. Đi sớm cũng tốt, thiếu gia đang chờ ngươi đấy.”
Ha, thật dứt khoát, thật gọn gàng, thật vô tình.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.