Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

2:14 chiều – 16/11/2024

9

Ta nhất định phải tìm ra con đường khác.

Không thể nói cho phu nhân biết việc ta chưa đến kỳ kinh nguyệt, nhưng cũng phải khiến phu nhân thay đổi ý định.

Có lẽ ta không nên trực tiếp cầu xin phu nhân, mà nên chặn lời Chu ma ma trước.

Rõ ràng, Chu ma ma đã biết từ sớm mối quan hệ giữa ta và thiếu gia, nhưng lại đợi đến lúc phu nhân định đoạt số phận bốn người chúng ta mới báo cáo.

Với sự trung thành của Chu ma ma đối với phu nhân, điều này không hợp lý.

Trừ khi, trong số bốn người chúng ta, có người mà Chu ma ma muốn bảo vệ.

Là Vân Hưởng.

Chỉ có thể là nàng.

Ta nhớ lại hôm đó, khi ta mang trà giải rượu cho thiếu gia, ta thấy nàng và Chu ma ma đứng lén lút nói chuyện.

Khoảng cách quá xa, ta chỉ nghe lỏm được vài câu ngắt quãng.

“… đừng đi.”

“Bây giờ thiếu gia… không phải lúc.”

“… không dung được.”

“Ta sẽ xin… ngươi phải biết giữ cơ hội.”

Khi đó ta không để tâm nhiều đến ý nghĩa của những câu nói ấy.

Chỉ đến khi ta bước vào phòng của thiếu gia, bị hắn hung hăng ép xuống giường, ta mới mơ hồ nhận ra mối liên hệ trong câu chuyện.

Đôi tay dài của Lục Tinh Hà bóp chặt cổ ta, dập tắt mọi lời cầu xin của ta.

Dải lưng của ta bị hắn thô bạo giật tung, áo váy bị xé tan thành từng mảnh.

Ta không bao giờ quên được đôi mắt đỏ ngầu vì men say của hắn, cùng những lời đe dọa đầy ác ý bên tai.

“Ngươi kêu la cái gì? Muốn mọi người đến nhìn thấy bộ dạng này của ngươi sao?”

“Đây chẳng phải là kết quả ngươi tự chuốc lấy à? Nếu ngươi hầu hạ ta vui vẻ, có khi ta sẽ xin mẫu thân ban cho ngươi danh phận thông phòng.”

“Đừng quên, khế ước bán thân của ngươi vẫn còn trong phủ, là khế chết đấy.”

“Nếu còn khóc thêm tiếng nữa, gia đây sẽ gọi người đến bán ngươi vào kỹ viện.”

“Nhìn cái dáng vẻ đê tiện này của ngươi xem, ai cũng biết là do ngươi không biết giữ thân, ban ngày ban mặt chạy đến dụ dỗ thiếu gia.”

“Là do ngươi tự không biết xấu hổ.”

Ta chỉ là một nô tỳ, bị bán thân vào phủ, mang thân phận khế chết.

Được phân vào viện của thiếu gia, ấy là vận may lớn lao của ta.

Được thiếu gia thu dùng, là phúc phận mà kiếp trước ta tu được.

Còn chuyện ta có đồng ý hay không, chẳng hề quan trọng.

Lục Tinh Hà hôm đó uống say, ngủ mê mệt trong thư phòng cả buổi chiều.

Cả Kinh Hồng Viện đều biết, thị nữ Thanh Bình không biết xấu hổ, đã làm bẩn giường của thiếu gia vào ngày hôm ấy.

10

Đêm hôm đó, Lục Tinh Hà miễn cho ta việc trực đêm.

Đó có lẽ là chút nhân từ cuối cùng của hắn, để bù đắp cho sự trong sạch mà ta chẳng hề muốn mất.

Vân Hưởng mang đến cho ta một bình rượu thuốc.

Thật ra ta không chắc có phải nàng mang đến không, bởi lúc ta trở về phòng, bình sứ trắng đã nằm sẵn trên gối.

Như một lời cảnh cáo thầm lặng—

“Ta biết hết chuyện xấu hổ mà ngươi làm ra rồi.”

Thực ra, hôm đó lẽ ra là phiên trực của Vân Hưởng.

Nhưng Chu ma ma lại chặn nàng lại với cớ phu nhân tìm người nói chuyện, ngay khi nàng đang chuẩn bị mang canh cho thiếu gia.

Ai không dung ai đây?

Phu nhân không dung nổi việc thiếu gia chưa cưới thê đã có nô tỳ không biết giữ mình mà quyến rũ.

Chu ma ma đi cầu xin điều gì?

Xin phu nhân, nhìn vào sự ngoan ngoãn, hiền lành của Vân Hưởng, sau khi thiếu gia cưới thê sẽ ban cho nàng danh phận thiếp thất.

Còn ta?

Ta chẳng qua chỉ là một kẻ đê tiện muốn quyến rũ thiếu gia, thiếu gia chán chê rồi sẽ đuổi đi, không ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn bên ngoài.

Bởi vậy, Chu ma ma mới chọn cách đẩy ta ra chịu tội, sau khi phu nhân quyết định bắt bốn người chúng ta tuẫn táng.

11

Thời gian dành cho ta không còn nhiều.

Trước khi phu nhân định đoạt số phận bốn người chúng ta, ta đã khóc lóc thảm thiết.

“Ân đức của thiếu gia đối với nô tỳ như núi cao biển rộng, dù nô tỳ có tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp hết.”

“Cầu xin phu nhân ban cho nô tỳ một ân điển, để nô tỳ có thể theo thiếu gia đến cuối đời. Nô tỳ nguyện theo hầu thiếu gia mà không màng sống chết.”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Có lẽ tiếng khóc của ta quá chân thành, đến mức tiếng thút thít của người xung quanh cũng bị át đi.

Một lúc sau, phu nhân khẽ hừ nhẹ.

“Con bé này, quả thật là kẻ trọng tình.”

“Ta chuẩn.”

Bị ta cắt ngang, lần này phu nhân rốt cuộc cũng không nhắc đến chuyện tuẫn táng.

Coi như bốn người chúng ta tạm thời giữ lại được mạng sống.

12

Phu nhân sai bốn chúng ta đi canh linh cữu của Lục Tinh Hà.

Đây cũng là nhờ Chu ma ma mở miệng xin cho bọn ta chút ân điển.

Không ai nghĩ rằng ta sẽ bỏ trốn.

Khế ước bán thân của ta vẫn nằm trong phủ Hầu gia.

Nếu ta bỏ trốn, ta sẽ trở thành nô lệ đào tẩu, là kẻ vô danh vô phận.

Còn ở lại, ít nhất ta cũng có thể giữ danh phận tiểu thiếp mà chết trong sự trong sạch.

Đó coi như là phúc phận.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vân Hưởng không biết đã bị Chu ma ma gọi đi đâu, Lục La cũng tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn đi tìm chút nhàn rỗi.

Các hòa thượng đọc kinh cũng đã mệt mỏi, được phu nhân mời ra ngoài dùng chay.

Trong linh đường chỉ còn lại ta, đứng bên linh cữu Lục Tinh Hà, đổ thêm dầu vào ngọn đèn trường minh.

Tay phải vững, cây muỗng gỗ dài cắm sâu vào thùng dầu, múc lên một muỗng vừa đủ, không quá đầy cũng không quá vơi, rồi nhẹ nhàng nghiêng muỗng, đổ vào đèn.

Dầu trong suốt rơi xuống đĩa đèn.

Ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu lại một lần nữa sáng lên.

Tên nam nhân đã cưỡng đoạt sự trong sạch của ta, bẻ gãy đôi cánh của ta, đêm đêm giày vò thân xác ta, giờ đây đang nằm yên trong cỗ quan tài cạnh bên ta.

Ta hận hắn.

Nhưng giờ đây, hắn là cơ hội cuối cùng của ta.

Tang lễ chỉ kéo dài bảy ngày.

Theo lời hứa, ta sẽ ngã chết bên linh cữu của Lục Tinh Hà vào ngày di quan, để theo hắn xuống hoàng tuyền.

Thời gian còn lại của ta chỉ có sáu ngày.

Ta phải tìm ra một cách để sống sót trong sáu ngày này.

Hoặc có lẽ, đứa trẻ trong bụng ta – đứa trẻ mà ta tuyệt nhiên không muốn nó tồn tại – chính là hy vọng của ta.

Chỉ cần ta tìm ra cách sử dụng nó đúng đắn.

13

Bàn tay ta vô thức đặt lên bụng.

Thật là một cảm giác kỳ diệu.

Rõ ràng ta chẳng có chút chứng cứ nào, nhưng một linh cảm mãnh liệt cứ gào thét trong lòng ta.

Ngay tại đây, trong cơ thể ta, có một sinh mệnh khác đang thở, đang lớn lên, đang hút lấy sức sống từ ta.

Nếu phu nhân không thể chấp nhận việc công tử chưa cưới thê mà đã có con.

Vậy còn lão gia thì sao?

Phu nhân và lão gia đã thành thân bao năm, nhưng dưới gối chỉ có duy nhất một đứa con trai này.

Nay Lục Tinh Hà đột ngột qua đời, Hầu phủ không người kế tục, họ sẽ làm sao để giữ vững một gia tộc lớn như Hầu phủ, làm sao để giữ gìn tước vị cao quý này mà không rơi vào tay chi thứ?

Họ chắc chắn cần một đứa trẻ.

Một đứa trẻ không phải nhận nuôi từ chi thứ, mà là máu mủ ruột thịt trực hệ của họ, một đứa trẻ mà họ có thể toàn quyền kiểm soát.

Móng tay ta bấm sâu vào lòng bàn tay.

Ta quay đầu nhìn về phía cửa đen kịt.

Chiếc đèn lồng trắng toát tỏa ra ánh sáng vàng vọt.

Ta cần phải nói chuyện với phu nhân.

14.

Nhờ vào chiếc mũ trung phó trên đầu ta mà được đưa vào nội thất của phu nhân một cách dễ dàng bởi nha đầu bên cạnh phu nhân.

Dù ta đã ở Hầu phủ năm năm, từ một nha hoàn thấp hèn ở ngoại viện leo lên giường thiếu gia, nhưng đây vẫn là nơi mà ta chưa từng đặt chân đến.

Phu nhân trông có vẻ mỏi mệt. Khi ta quỳ xuống, bà thậm chí còn không mở mắt, chỉ nằm dài trên chiếc ghế quý phi, để Ngân Bình bên cạnh bóp trán cho mình.

“Ngươi nói có việc lớn muốn báo cho ta, nói đi.”

Ta ngập ngừng, khẽ ngước lên nhìn Ngân Bình. Cô ấy hiểu ý, tay bóp mạnh thêm vài phần. Cuối cùng, phu nhân cũng mở mắt.

“Ồ?”

Bà nhướn mày.

“Trước đây mọi người đều nói bọn hầu hạ bên cạnh Tinh Hà không an phận, ta chỉ nghĩ là mấy nha đầu ghen tức rồi đồn thổi, nhưng bây giờ xem ra cũng có lý đấy chứ?”

Trán ta chạm xuống nền đá lạnh, phát ra một tiếng “cộp” không lớn không nhỏ.

Đây cũng là một trong những bài học đầu tiên ta phải học khi bị bán vào đây: cách dập đầu sao cho chủ nhân thấy ngươi trung thành mà không cảm thấy thất lễ, đồng thời bảo vệ bản thân không bị đập đến chảy máu.

Không phải Hầu phủ có lòng thương hại gì với đám hạ nhân. Chỉ là vết thương trên mặt quá rõ ràng, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nhân nghĩa của phủ mà thôi.

Phu nhân phất tay cho Ngân Bình lui ra.

“Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu, ngươi nói ngắn gọn thôi.”

Ngón tay ta bấu chặt vào tấm vải thô trắng.

“Phu nhân thứ tội, nô tỳ…”

Ta cắn môi dưới, từng chữ một như lột ra những điều ta không muốn nhắc đến, cũng chẳng muốn nhớ lại.

“Nô tỳ… là người của thiếu gia.”

Phu nhân không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà thậm chí còn lười đáp lại, chỉ im lặng chờ ta nói tiếp.

Từng động tác của Lục Tinh Hà như bị khắc sâu trong ký ức, lặp đi lặp lại, khiến ta cảm thấy ghê tởm. Nhưng ta phải nói. Chỉ có sống sót, ta mới có tương lai.

“Thiếu gia thương xót nô tỳ, nô tỳ nguyện vì thiếu gia mà tan xương nát thịt. Nhưng gần đây nô tỳ phát hiện kinh nguyệt không tới, e rằng trong bụng đã có cốt nhục của thiếu gia.”

Phu nhân dường như cười nhẹ.

“Sao? Đến giờ ngươi vẫn mơ tưởng đến vị trí của một thiếp thất, nghĩ rằng ngươi sinh cho con ta một đứa con thì có thể danh chính ngôn thuận ở lại Hầu phủ, sống dưới thân phận thiếu phu nhân?”

Bà khẽ thở dài.

“Ta đã biết ngươi không an phận, bộ dạng yêu mị, thật khiến người khác chán ghét.”

Ta dập đầu mạnh xuống, sàn nhà lập tức thấm chút máu đỏ sẫm.

“Nô tỳ thân phận thấp hèn, nào dám mơ tưởng gì khác. Nô tỳ chỉ một lòng vì phu nhân mà suy nghĩ.”

“Thiếu gia đã mất, danh tiếng là điều quan trọng nhất. Nô tỳ sao dám làm ô uế thanh danh của thiếu gia? Nhưng phu nhân và lão gia đã thành thân nhiều năm, dưới gối chỉ có một mình thiếu gia. Nô tỳ chỉ lo lắng cho tương lai của phu nhân.”

Phu nhân ngồi thẳng dậy, giọng bà cuối cùng không còn nhẹ nhàng như trước.

“Nói tiếp đi.”

Ta hít một hơi, lấy lại bình tĩnh.

“Nô tỳ một lòng muốn theo thiếu gia đi, nhưng chỉ tiếc cho cốt nhục trong bụng. Nô tỳ lại lo lắng cho phu nhân và lão gia. Nếu phu nhân…”

Ta ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt nữ chủ nhân cao quý nhất của Hầu phủ này.

“Nếu phu nhân từ bi, cho phép nô tỳ sinh hạ đứa bé, nô tỳ tuyệt đối không cầu sống thừa.”

“Đứa trẻ này sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của nô tỳ. Nó sẽ là con của phu nhân và lão gia, nối dõi hương hỏa của Hầu phủ. Chắc rằng thiếu gia nơi chín suối cũng sẽ an lòng.”

Ta chỉ cần vài tháng để thở, để đủ khả năng trốn thoát khỏi Hầu phủ. Còn những điều khác, đều chỉ là những lời dối trá.

Phu nhân cần một đứa con, mà ta có một đứa con.

Bà chắc chắn sẽ không từ chối lòng “trung thành” của ta.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận