Vào năm thứ ba kể từ khi ta lui về ở ẩn, lui khỏi ngôi vị Hoàng hậu, Tây Địch cuối cùng đã bình định.
Tam ca dẫn quân chiến thắng trở về kinh để chúc mừng.
Lúc này thiên hạ thái bình, quốc gia thịnh vượng, ta cũng hiếm khi có được khoảng thời gian hoàn toàn nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống khi về già.
“Nương nương! Nương nương!” Hôm ấy ta đang rảnh rỗi dạy vài tiểu cô nương thắt nút dây, thì bỗng nhiên thấy Trừng Ngọc hoảng hốt chạy vào, sau đó cúi thấp người thì thầm vào tai ta:
“Nương nương, hoàng… tiên hoàng đã trở về.”
Cái gì? Ta lập tức buông bỏ cái dây nút chưa hoàn thành, không màng đến ánh mắt ngạc nhiên của các cô nương, vội vàng rời khỏi phòng.
Bên ngoài, Liên Ngọc cũng vội vã theo sau, thì thầm:
“Người được phát hiện ở góc Tây Nam, tại cửa Túc Thuận. Khi đó hắn đang nói với người giữ cửa rằng mình là hoàng đế… May thay, người của chúng ta phát hiện kịp thời. Chưa rõ hắn làm sao lẻn vào nội cung, e rằng bên trong còn có tay chân của hắn.”
“Điều quan trọng là triều đình đã hay biết chuyện này chưa, phải điều tra kỹ lưỡng… Hiện giờ hắn đang ở đâu?”
“Đang bị giam giữ tại hậu điện của điện Tuyên Thất.”
“Hoàng thượng vẫn chưa hay biết chứ?”
“Dạ nương nương, Hoàng thượng hiện đang ở điện Cần Chính cầu Phật, đưa hắn đến điện Tuyên Thất chính là để tránh cho Hoàng thượng chạm mặt.”
“Thái hậu thì sao?”
“Thái hậu bệnh tình chưa thuyên giảm, vẫn chưa bẩm báo chuyện này.”
“Trước tiên không cần báo cho Thái hậu, mọi việc để ta xử lý.” Ta nói xong liền vén rèm bước vào điện Tuyên Thất.
Ta quay đầu nhìn vào bên trong điện, chỉ thấy một nam nhân ăn mặc rách rưới, râu ria xồm xoàm, khi thấy ta, hắn quay lại nói: “Mai An…”
Ta đứng nhìn hắn hồi lâu, như thể ta không còn nhận ra người phu quân ba năm không gặp.
Rồi đột nhiên ta bật cười điên cuồng, cười đến khi nước mắt lăn dài trên gò má:
“Hahaha… Trịnh Lý Hành! Ngươi thật sự còn sống… ngươi thật sự còn sống!”
Trừng Ngọc và Liên Ngọc vội vã đỡ lấy ta từ hai bên, lo sợ ta vì quá kích động mà ngã.
Còn Trịnh Lý Hành thì chỉ thở dài một tiếng, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi và tang thương:
“Mai An, trẫm cũng không ngờ có ngày được gặp lại nàng… Ba năm qua trẫm đã nhiều lần thoát khỏi cảnh chết mới trở về được kinh thành. Nàng không cần… không cần quá xúc động.”
Cái gì? Hắn thực sự nghĩ rằng ta vui mừng khi gặp lại hắn sao?
Ta run rẩy chỉ tay về phía hắn, nhưng chỉ có thể cười mà không nói nên lời. Chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
“Trên đường trở về, trẫm đã ngộ ra nhiều điều… Người ta thường nói: ‘Trời sẽ giao trọng trách cho ai thì trước hết phải khổ luyện ý chí của kẻ đó.’ Ba năm qua trẫm cũng đã nếm trải không ít khổ đau mà người bình thường không thể chịu đựng được. Mỗi khi không thể gắng gượng, trẫm lại nhớ về tổ tiên hoàng gia, khi xưa trong băng tuyết mênh mông, người bị chôn dưới đống xác chết, suýt nữa phải ăn lông ở lổ mà sống sót… Nghe nói nay đã lập tân đế?”
Hắn nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc, rồi cười nhẹ vẫy tay:
“Yên tâm, trẫm sẽ không trách tội nàng. Trẫm đã nghĩ thông suốt, khi trẫm sống chết chưa rõ, các ngươi lập tân đế để trấn áp kẻ địch cũng là điều cần thiết.”
Nụ cười trên mặt ta sớm đã biến mất.
Đến nước này rồi mà hắn còn nghĩ ngai vàng sẽ được giữ lại cho mình sao? Đầu óc hắn có phải đã hỏng rồi không?
Ta không nói được lời nào, chỉ để hắn tiếp tục:
“Trên đường về trẫm nhờ nhiều người giúp đỡ, đặc biệt là Hứa Yêu. Nếu không có hắn, làm sao trẫm có thể vào nội cung. Đợi trẫm phục vị, sẽ phong chức Tả trung thư lệnh cho hắn, cũng để huynh trưởng nàng giúp trẫm đền đáp ân nhân này… Còn có Ô Mã nữa.” Hắn nhẹ nhàng kéo tay một cô gái.
Lúc này ta mới để ý, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ tóc tai bù xù, áo quần phủ dài, gương mặt tràn đầy sợ hãi, một tay che bụng, một tay bị Trịnh Lý Hành kéo đi lên trước:
“Khi trẫm bị thương nặng suýt chết ở Tây Bắc, may mắn gặp được gia đình Ô Mã cứu giúp. Thấy nàng nhu mì, hầu hạ trẫm chu đáo, trẫm đã giữ nàng bên mình. Nay nàng đã có thai.”
Hắn nhìn nàng đầy yêu thương: “Trẫm định phong nàng làm Trang phi để ghi nhận công lao đi theo trẫm suốt chặng đường.”
Thật là một trò hề lớn! Ta cuối cùng không nhịn được nữa, chỉ thẳng vào hắn, cười lạnh lùng:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ngươi đang nói nhảm gì thế? Tân hoàng đã tại vị ba năm, triều chính ổn định. Còn ngươi,” ta run rẩy vì niềm vui trả thù, “tiên hoàng đã chết trận, chống giặc mà hy sinh đã ba năm. Trịnh Lý Hành, ngươi đã là người chết rồi! Còn mộng tưởng gì nữa?”
“Cái gì?” Hắn tròn mắt, miệng há hốc nhìn ta đầy bối rối:
“Mai An, trẫm và nàng đã phu thê mười năm…”
“Đừng gọi ta là Mai An!” Ta giận dữ ngắt lời: “Tiêu Mai An đã thủ tiết ba năm, ngươi còn nghĩ ta là thiếu nữ mười sáu tuổi lần đầu xuất giá cho ngươi sao?”
Ta đến gần hắn, nụ cười méo mó, “Giờ đây chỉ còn lại Hoàng hậu của tiên đế, hoàng tẩu của hoàng đế đương triều, còn ngươi là ai? Trịnh Lý Hành, ngươi không thực sự nghĩ rằng có ai trong cung này còn chờ đợi ngươi trở về, đúng không? Thê tử của ngươi, thiếp của ngươi, ngay cả mẫu hậu của ngươi, ai cũng mong ngươi đã chết từ lâu rồi!”
“Không… không thể nào, mẫu hậu không thể nào…” Hắn thì thầm trong cơn hoảng loạn, đôi mắt trống rỗng.
Ta phất tay áo, không để hắn có cơ hội nói thêm:
“Lôi hắn ra ngoài xử lý đi, nhớ giữ yên lặng, đừng để ai phát hiện. Còn nữa, các ngươi tự biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, kẻo mất mạng.”
Lập tức, mấy người bên cạnh lao lên giữ lấy Trịnh Lý Hành, không để hắn kêu la, miệng hắn bị nhét giẻ, cả người bị trói chặt.
Hắn trừng mắt nhìn ta, ánh mắt giận dữ đầy hận thù, rồi bị đám thị vệ khoẻ mạnh ghì đầu xuống và kéo đi.
Đó là hình ảnh cuối cùng ta còn nhớ về phu quân của mình.
“Không cần bẩm báo lên Ý Ninh cung, mẫu hậu quá mềm lòng. Bắt ngay Hứa Yêu tra hỏi, tất cả tay chân của hắn cũng phải bắt hết.”
Ta xoa nhẹ trán, cảm thấy hơi đau đầu, rồi nhìn sang thiếu nữ đang run rẩy sợ hãi.
Đi theo Trịnh Lý Hành ba năm, lại có thai, theo lẽ thường thì không nên giữ lại.
Nhưng ta vẫn có chút không đành lòng. Thôi, đành nói rõ với nàng một lần vậy.
“Ô Mã, phải không? Mọi chuyện xảy ra như ngươi đã thấy. Phụ thân của đứa bé trong bụng ngươi là hôn quân, suýt nữa hại cả quốc gia vào tay Tây Địch. Ngươi là người ở biên giới? Kinh thành không thể giữ ngươi lại được. Nếu muốn sống, ta có thể sai người đưa ngươi về nhà, nhưng đứa bé này thì không thể giữ lại; nếu ngươi không nỡ từ bỏ nó… thì tự ngươi biết rõ. Lựa chọn đi.”
Cô gái sững sờ nhìn ta, khiến ta ngờ rằng nàng không hiểu lời ta nói; nào ngờ ngay sau đó, nàng rút ra một con dao từ trong ngực áo—
“Nương nương cẩn thận!” Liên Ngọc vội vã chắn trước ta, nhưng thiếu nữ kia không hề có ý tấn công ai khác, mà tự đâm dao vào cổ mình.
Máu tuôn xối xả.
Qua hình ảnh nàng dần ngã xuống, ta như nhìn thấy hình bóng Chu Tú Ngân, cô gái trẻ trung, vui vẻ thuở nào mới tiến cung.
Ta bước tới trước thi thể nàng, như thể hỏi nàng, mà cũng như đang tự vấn:
“Chu Tú Ngân, Diệp Tiệp Dư, và cả ngươi nữa… Hắn thực sự tốt đến nỗi các ngươi đều cam tâm vì hắn mà bỏ mạng sao?”
Đám nô tỳ nhanh chóng lên dọn dẹp thi thể và vết máu, còn ta che mặt, cùng Trừng Ngọc và Liên Ngọc rời đi.
Dọc đường, bước chân ta như lơ lửng, cảm giác như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng.
Trong mơ, ta và người trong lòng quen biết, yêu thương, sau đó ta bị hắn phản bội, rồi tự tay giết chết kẻ phụ tình.
Trong thoáng chốc, ta như nhìn thấy mình trong đêm tân hôn, khi tấm khăn trùm đầu được vén lên, cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào…
Không chỉ có bọn họ, còn có ta nữa.
Năm xưa, ta cũng từng là người sẵn sàng hy sinh tất cả vì hắn.
“Nương nương cẩn thận,” một cú vấp nhẹ làm ta bừng tỉnh.
Trừng Ngọc đang nhìn ta với ánh mắt lo lắng.
Ta cười khổ: “Ta mới hơn ba mươi tuổi, vậy mà cứ ngỡ như đã trải qua cả một đời.”
Nguyện kiếp sau, không cần châu báu gấm lụa, không cần quyền thế cao sang, chỉ mong có một người tri kỷ, cùng nhau trải qua ba bữa cơm, bốn mùa xuân hạ thu đông, cuộc đời như thế là đủ.
Tâm nguyện đơn giản ấy, tiếc rằng đời này không thể thực hiện được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.