Lúc còn trẻ, mẹ chồng dựa vào Chu Ngôn để ổn định địa vị ở Chu gia, để có thể đứng thẳng lưng trước mặt bà nội của Chu Ngôn.
Sau đó lại sinh ra Chu Mẫn thông minh hiểu chuyện, người trong thôn đều hâm mộ bà ta có nam nữ đủ cả.
Chưa chắc bà ta đã yêu thương Chu Ngôn và Chu Mẫn thật lòng, chỉ là bà ta quý trọng tính mạng của bản thân nên mới không có xung đột nào suốt những năm qua.
Mà sự xoi mói của mẹ chồng đối với tôi cũng không hề đến từ tình yêu thuần túy đối với Chu Ngôn.
Chỉ là bà ta không quen nhìn tôi có cuộc hôn nhân hạnh phúc, muốn cho tôi nếm trải khổ sở khi bà ta còn trẻ.
Tôi vốn định đưa video của mẹ chồng cho Chu Ngôn xem.
Nhưng lời nói đến bên miệng, tôi lại nhớ tới việc Chu Ngôn phản bội tôi, đột nhiên có một tia do dự.
Tôi giằng co giữa cái thiện và cái ác, một bên là cảnh anh dây dưa với tình nhân trên giường, một bên lại nhớ nhung tình cảm vợ chồng nhiều năm.
Rốt cuộc thì đây cũng là việc liên quan đến mạng người, cán cân không ngừng lắc qua lắc lại trong lòng.
Không đợi tôi do dự quá lâu, đã đến ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Chu Ngôn.
Chu Ngôn nói đã đặt nhà hàng ở bên ngoài, bảo tôi tan tầm trực tiếp đi qua đó.
Địa điểm hẹn cách công ty của tôi không xa cho nên tôi đến đó trước.
Lúc Chu Ngôn đến, không phải chỉ có một người:
“Giới thiệu một chút, đây là kim bài kinh doanh của công ty anh, Lâm Giai.”
“Không chỉ xinh đẹp mà năng lực nghiệp vụ cũng đứng đầu.”
Người phụ nữ đi cùng anh nghiêng người vỗ vỗ cánh tay Chu Ngôn, tự nhiên hờn dỗi:
“Ai da, anh Chu à, anh khen nhiều quá khiến em ngại lắm.”
“Nếu đã trùng hợp như vậy, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Tôi nắm chặt nắm đấm, suýt chút nữa không duy trì không được biểu cảm trên khuôn mặt.
Chu Ngôn lại dám công khai tình nhân ngay trước mặt tôi! Bọn họ coi tôi là con hề mặc cho người ta đùa giỡn ư!
“Chị Nhân Âm, em đã sớm nghe anh Chu nhắc tới chị rồi, rốt cuộc lần này cũng được gặp mặt.”
Tố chất tâm lý của Lâm Giai cũng không tệ, cô ta tiến lên thân thiết kéo cánh tay tôi:
“Chị Nhân Âm, bình thường chị chăm sóc da như nào vậy!”
“Nếu không phải anh Chu đã nói trước thì em không thể tin được chị đã hơn ba mươi đâu.”
“Chị có khí chất thật đó.”
Lâm Giai trang điểm tinh xảo, ánh mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên.
Trên tay cô ta còn mang theo túi xách lớn Chu Ngôn, đó là tài sản chung của hai vợ chồng chúng tôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc bọn họ yêu đương vụng trộm cùng nhau nghị luận sắc mặt của tôi, giờ lời khen tặng này lại có vẻ càng thêm châm chọc:
“Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp.”
Tôi nghĩ, chính vào lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm.
Thẩm Gia lại gọi điện thoại tới hỏi tình hình gần đây thì đó cũng là lúc tôi đang ở công ty bảo hiểm mua bảo hiểm cho Chu Ngôn.
“Lục tiểu thư, cô ký vào trang cuối cùng của văn kiện là được rồi.”
Người hưởng lợi duy nhất của hợp đồng bảo hiểm khổng lồ này là tôi.
Không thể khuyên giải được thì đi chết đi.
Huống chi Chu Ngôn có lỗi với tôi trước, tôi mưu tính một chút cho bản thân cũng là chuyện phải làm.
Ngón tay tôi xẹt qua tờ bảo hiểm, khóe miệng kéo lên một nụ cười yếu ớt.
Chồng à, anh đừng trách em.
Dù sao người muốn hại anh chính là – – mẹ ruột của anh đó.
Cho dù anh có biến thành lệ quỷ trở về báo thù thì cũng đừng tìm lầm người.
Lúc ăn cơm tối, Chu Ngôn chọc miếng sườn chua ngọt thích ăn nhất, thở dài:
“Gần đây anh luôn chóng mặt dữ dội, ăn cái gì cũng không có mùi vị.”
“Không phải là bị bệnh gì chứ?”
“Chắc anh phải tìm thời gian đến bệnh viện kiểm tra thử xem sao.”
Hai tháng gần đây, Chu Ngôn đã gầy gần ba mươi cân, thân thể nhanh chóng suy yếu.
“Phi phi phi! Toàn nói những lời không may mắn.”
“Bệnh gì mà bệnh chứ.”
“Để mẹ nấu cho con canh gà nhân sâm là được rồi.”
Tôi nhìn hình ảnh mẫu từ tử hiếu của hai người bọn họ, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cuộc sống này vốn không phải điều mà tôi nghĩ tới.
Vì thế, tôi chuẩn bị tìm một cái cớ để tự mình dọn ra ngoài ở.
Tắm rửa xong, Chu Ngôn ôm tôi từ sau lưng, muốn thân mật với tôi, nào ngờ tôi lại đẩy anh ra:
“Em muốn nói với anh một chuyện.”
“Công ty muốn sắp xếp để em đến thành phố A học tập, phỏng chừng phải một, hai tháng.”
“Thời gian cụ thể còn chưa xác định, phải nghe công ty sắp xếp.”
Tôi vốn định mượn chuyện này để rút lui êm đẹp, đến lúc đó sẽ trực tiếp trở về thu hồi thành quả.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Chu Ngôn lại đề nghị ly hôn trước khi tôi rời đi.
Tôi đang thu dọn hành lý trong phòng thì nghe anh nói vậy.
“Nhân Âm, thật ra anh vẫn rất thích trẻ con…”
“Hôn nhân không có con cái sẽ không hạnh phúc.”
“Anh hy vọng chúng ta có thể cho nhau một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.”
Năm năm trước sau khi sinh non ngoài ý muốn, tôi chuẩn bị mang thai rất lâu nhưng trong bụng vẫn không có động tĩnh.
Mà Lâm Giai… Tôi đột nhiên nhớ tới lần ăn cơm đó, nhớ tới ly rượu vang đỏ chưa từng được động đến.
E rằng cô ta đã mang thai.
Tôi đã sớm biết được chân tướng vì sao Chu Ngôn đề xuất ly hôn, trong tay lại nắm đủ chứng cứ anh ngoại tình, bất luận như thế nào cũng chiếm ưu thế.
Nhưng, dựa vào cái gì chứ?
Mặc dù tôi ly hôn sẽ lấy được rất nhiều tài sản, tương lai còn có tiền bảo hiểm bồi thường.
Nhưng người phản bội tôi… dựa vào cái gì lại được thoát thân dễ dàng như vậy?
“Sao đột ngột quá vậy.”
“Anh phải để cho em suy nghĩ một chút chứ.”
Hốc mắt tôi đỏ lên, lấy mu bàn tay chấm khóe mắt, bộ dáng như bị đả kích sâu sắc.
Chuyện ly hôn bị bỏ lại phía sau, chúng tôi ăn ý quyết định chia phòng ngủ.
Chu Ngôn ôm chăn đi vào phòng làm việc, tôi lau khô nước mắt, bấm số điện thoại quen thuộc:
“Gia Gia, tớ muốn hỏi một chút, làm thế nào để tiến trình mượn thọ được đẩy nhanh hơn?”
“Tớ cảm giác gần đây bệnh tình của Chu Ngôn càng nghiêm trọng hơn, mà anh ta lại sống chết không chịu dọn đi…”
Sau khi tôi trộn tro bụi từ tóc của Chu Ngôn vào lư hương của mẹ chồng, quả nhiên thân thể Chu Ngôn càng không ổn hơn.
Nửa đêm nọ, anh đột nhiên nôn mửa không ngừng, nôn đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.
Tôi vội vàng gọi 120, không bao lâu sau, Chu Ngôn liền rơi vào hôn mê, cuối cùng được người ta dùng cáng cứu thương đưa tới bệnh viện.
Chỉ sau một đêm, trên mặt Chu Ngôn đã xám xịt như tro tàn.
Tôi dẫn anh đi khắp bệnh viện trong thành phố nhưng bác sĩ không thể kiểm tra ra được Chu Ngôn bị bệnh gì.
Chu Ngôn đành phải nằm trên giường bệnh, truyền dịch dinh dưỡng, chờ bác sĩ hội chẩn ra kết quả.
Cùng lúc đó, tôi lại chú ý tới ở chỗ thái dương của mẹ chồng mọc ra không ít tóc đen.
Bởi vì Chu Ngôn đột nhiên phát bệnh cấp tính, chuyện ly hôn của hai chúng tôi cũng tạm thời gác lại.
“Lúc nào vợ cũng chăm sóc anh tốt như vậy.”
“Khi đó là anh nhất thời hồ đồ mới nói ra lời muốn ly hôn.”
Tôi gọt một quả táo, đưa tới trong tay Chu Ngôn:
“Anh biết là tốt rồi.”
Đóng cửa phòng bệnh lại, tôi dựa vào vách tường gạch men sứ của hành lang, rốt cuộc cũng không thể khống chế được nở nụ cười.
Để chuyên tâm chăm sóc cho Chu Ngôn, tôi còn tử bỏ cơ hội thăng chức, còn đường mật nói với anh rằng:
“Những vật ngoài thân kia sao có thể quan trọng hơn anh được.”
“Vợ chồng chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần anh có thể khỏe lên, em có trả giá bao nhiêu cũng không sao.”
Mặc dù Lâm Giai đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện bị tôi bắt gặp được, nhưng tôi vẫn không rời không bỏ anh một bước.
Chu Ngôn còn tưởng rằng tôi yêu anh rất nhiều nên không muốn ly hôn, thế nên mới có thể hèn mọn khoan dung như vậy.
Người này bị bệnh tự kỷ nặng thật, cũng may là tôi chẳng cần nói nhiều thì anh đã đủ hiểu.
Tôi vốn tưởng rằng Lâm Giai biết hiện trạng của Chu Ngôn sẽ chủ động phá bỏ đứa bé, nhưng tôi đã đánh giá thấp sự vô sỉ và tham lam của cô ta.
Lâm Giai nhớ đến căn nhà ở trung tâm thành phố kia.
Cô ta không muốn chăm sóc bệnh nhân, sau lần đó không tới bệnh viện thăm Chu Ngôn lấy một lần.
Nhưng Lâm Giai vẫn còn muốn mượn đứa trẻ chưa thành hình trong bụng để thừa kế tài sản của Chu Ngôn.
Cô ta đứng ở góc cầu thang gọi điện thoại với người ta, vừa vặn bị tôi nghe được.
“Cho dù muốn phá thai cũng phải đợi đến khi hắn chết.”
“Em nghĩ Chu Ngôn này chẳng sống được mấy ngày nữa đâu, đến đó sẽ được món hời lớn, anh ngốc thế!”
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ tà ác, tôi muốn dẫn dụ bà mẹ chồng mượn mạng trẻ sơ sinh.
Cũng không cần chờ nghiệt chủng kia sinh ra, bây giờ Lâm Giai đang mang trong mình máu mủ của bà ta, đương nhiên tà thuật này cũng có hiệu quả với cô ta.
Con của tôi đã chết thì sao con của cô ta lại có thể sống?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên rùng mình một cái.
Một phỏng đoán khủng khiếp không ngừng xoay quanh trong đầu tôi.
Năm đó, thoạt nhìn như thể tôi ngoài ý muốn sinh non, thật sự là ngoài ý muốn sao?
Dù sao năm đó chính là lúc mẹ chồng phát hiện mình bị ung thư không bao lâu.
Liệu con tôi có thể trở thành chất dinh dưỡng bổ sung cho mẹ chồng hay không?
Chính xác! Bổ sung!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.