Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

12:51 sáng – 14/11/2024

Giống như kỳ trân dị bảo của đám vương công quý tộc thời xưa, là linh đan diệu dược để cầu trường sinh.

Con của tôi, đứa con chưa thành hình của tôi, đó là máu mủ trong người tôi, vậy mà cũng bị mẹ chồng nuốt sống, dùng để chữa bệnh.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cúi người, che miệng lại, dạ dày cuồn cuộn.

Một khi sự hoài nghi đã hình thành, giờ tôi chỉ cần chờ xác định tội danh mà thôi.

Trước khi bắt đầu hành động, tôi lại liên lạc với Thẩm Gia một lần nữa.

“Muốn mượn mạng của đứa nhỏ ư? Việc này cực kỳ nguy hiểm, mượn được lần đầu chỉ dựa vào may mắn.”

“Đến lần thứ hai ấy, chỉ sợ mượn được mạng thì người đó cũng mất mạng luôn!”

Cho nên nếu bà ta thật sự không kháng cự được dụ hoặc, mượn mạng đứa nhỏ trong bụng Lâm Giai thì có khả năng bà ta cũng mất, vậy thì bà ta cũng không oán trách được tôi.

Nếu mẹ chồng thật sự đột tử, vậy thì càng chứng minh việc tôi sinh non không thoát khỏi quan hệ với bà ta, một mạng của bà ta cần phải đổi nhiều mạng như vậy, mà bà ta đã sống được lâu như vậy, cũng không tính là thiệt thòi.

Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Gia đột nhiên gọi tôi lại, giọng nói của cô ấy có chút căng thẳng:

“Nhân Âm, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Không thể để Thẩm Gia dính vào phần nhân quả thuộc về tôi này.

Tôi nhịn xuống cảm xúc muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho cô ấy biết, ép buộc chính mình cười ra tiếng:

“Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là tớ tò mò mà thôi.”

Lúc mẹ chồng đến thăm Chu Ngôn, tôi ở ngoài phòng bệnh cố ý nói vài câu về chuyện của Lâm Giai.

Mẹ chồng nghe được câu được câu không, chỉ coi như tôi đang oán giận chồng không chung thủy.

Lúc này, có mấy đứa nhỏ đi theo người lớn đến thăm bệnh chạy qua trước mặt chúng tôi.

Ánh mắt tôi đuổi theo bóng lưng bọn trẻ, khẽ thở dài một hơi:

“Ai da… người ta đều nói, sức sống của trẻ con là dồi dào nhất.”

“Nếu Chu Ngôn có được một nửa sức sống của bọn trẻ thì tốt rồi…”

Con ngươi mẹ chồng đảo quanh, lúc ra khỏi cửa bệnh viện liền chạy về phía công ty của Chu Ngôn.

Ngày đó, lúc tôi về nhà lấy quần áo thay cho Chu Ngôn, phát hiện Lâm Giai đã dọn vào ở nhà tôi và Chu Ngôn.

Cô ta vênh váo tự đắc nâng cái bụng còn chưa lộ rõ, trên tay còn bưng một chén canh gà nóng hầm hập.

Tôi nhìn cô ta tham lam, vô sỉ cùng bà mẹ chồng ở ngay bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí chăm sóc cô ta, tôi hơi nhíu lông mày lại, âm thầm hài lòng với tình cảnh trước mắt.

“Lục Nhân Âm, dù sao đứa nhỏ này cũng là huyết mạch Chu gia chúng ta.”

“Cô không sinh được con thì thôi đi, chẳng nhẽ lại muốn ngăn cản con trai tôi sinh con ư?”

Bà ta còn rất biết cách giả bộ, rõ ràng tâm tư bà ta lệch lạc mà còn muốn biểu hiện rằng mình đang suy nghĩ vì con trai.

Cuối cùng tôi cũng biết Chu Ngôn học được cách nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh là học từ ai.

Tôi không muốn tranh giành với bọn họ nữa, nhu thuận dành tặng cho đôi mẹ chồng nàng dâu dối trá này.

Quả nhiên, dưới sự chăm sóc của mẹ chồng, không đến một tuần Lâm Giai đã xảy ra chuyện.

“A! Đau quá!”

“Mau cứu tôi! Các người nhất định phải cứu tôi!”

Ngày đó, tôi mang theo hộp giữ nhiệt đang chờ thang máy, tình cờ nghe thấy tiếng la hét của một người phụ nữ, quay đầu liền nhìn thấy làn váy bị máu thấm ướt, Lâm Giai nằm trên cáng cứu thương được đưa đến phòng cấp cứu.

Đúng như tôi dự đoán, Lâm Giai sinh non, xuất huyết nhiều, thiếu chút nữa còn không cứu được cô ta.

Đối với việc một sinh mệnh bị tước đi, có lẽ tôi đã từng cảm thấy tiếc hận.

Nhưng bây giờ… tôi nhắm mắt lại, khi mắt mở ra, chỉ còn lại một mảnh sương lạnh.

Con trai, tôi không bận tâm nhiều như vậy.

Khoái cảm trả thù quét qua toàn thân, dòng máu hưng phấn dâng lên đại não.

Tôi đột nhiên ý thức được, hóa ra tâm của tôi cũng có thể lạnh như vậy, cứng rắn như vậy.

Đây có lẽ không phải là một chuyện tốt, chỉ là một con đường sai lầm bất đắc dĩ, vô cùng đáng buồn mà thôi.

Tôi biết, nhưng tôi không thể dừng lại.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lúc thi thể mẹ chồng được phát hiện, tay chân bà ta đã cứng ngắc, thân thể có mức độ hư thối khác nhau.

Từ khi Lâm Giai dọn vào phòng cưới của tôi và Chu Ngôn, tôi vẫn luôn thuê nhà ở bên ngoài.

Sau khi Lâm Giai sinh non, nơi đó cũng chỉ có một mình mẹ chồng sống.

Cuối cùng bạn nhảy của mẹ chồng phát hiện mấy liên tiếp mà bà ta không tới, lúc lên tầng gõ cửa mới ngửi thấy mùi lạ, bấy giờ quản lý khu chung cư mới liên lạc với tôi.

Sau khi cảnh sát tới cửa kiểm tra đã ra kết luận, mẹ chồng đột tử.

Bản thân mẹ chồng bị ung thư, đây là chuyện hàng xóm láng giềng đều biết rõ ràng, hơn nữa gần đây trong nhà xuất hiện rất nhiều chuyện không vui, thế nên cái chết đột ngột của bà cũng không quá ngạc nhiên.

Nhưng chân tướng sự thật là gì, đại khái cũng chỉ có mình tôi biết rõ.

Tôi ở cục cảnh sát chờ đợi kết quả thẩm tra cuối cùng, tôi nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết phía đối diện, suy nghĩ dần dần bay xa.

Trên thế giới này, đâu có ai đạt được như mong muốn mà không cần trả giá chứ.

Bà ta thường xuyên sử dụng cấm thuật, lòng tham không đủ, cuối cùng bị cắn trả.

Đây cũng là kết quả mà Thẩm Gia đã sớm dự liệu được, chỉ có điều dưới sự thúc đẩy âm thầm của tôi, kết quả này đã tới sớm hơn.

Mặc dù mẹ chồng đi trước Chu Ngôn một bước, anh cũng bị tà thuật làm tổn thương cơ thể, cuối cùng không thể qua khỏi.

Trước khi anh tắt thở, tôi ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng nói:

“Chuyện của anh và Lâm Giai, tôi đã sớm biết rồi.”

“Nói cho anh biết một bí mật, hai người chúng tôi đều ngóng trông anh chết đi nhanh hơn đấy.”

“Đáng tiếc, cô ta còn phải đánh đổi bằng mạng sống của đứa nhỏ.”

Tôi như ý nguyện lấy được số tiền bồi thường cùng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Chu Ngôn, thậm chí còn có mấy căn nhà ở quê.

Số tiền này đủ để tôi tiêu xài đến hết đời.

Trong tang lễ, tôi mặc một bộ váy đen, tay áo dài, trầm mặc nhìn chằm chằm di ảnh, trên mặt là dòng nước mắt khô khốc.

“Nhân Âm thật sự rất đáng thương ha, hai người bọn họ yêu thương nhau nhiều lắm đó.”

“Mới qua vài năm mà Chu gia không còn ai nữa cả.”

“Bà nói xem, liệu có phải con dâu khắc gia đình nhà chồng hay không…”

“Đừng nói bừa nữa, chồng con bé chết sớm thì chắc trong nhà có bệnh di truyền gì đó thôi.”

Nghe những lời này, tôi cũng chỉ cụp mắt, yên tĩnh như một pho tượng.

Tôi không thực sự quan tâm bọn họ nói gì.

Suy đoán và đánh giá của bọn họ hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ dưới khuôn mặt đau thương của tôi.

Năm nay tôi mới ba mươi hai tuổi, chồng vừa mới chết, trong tay là khối gia sản khổng lồ, cuộc sống tươi đẹp còn đang chờ tôi ở phía trước.

Tinh tinh – –

Đột nhiên, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn nặc danh.

[Tôi biết cô đã làm gì.]

Điều hòa trong phòng thổi hơi lạnh tới, trên trán tôi lại rỉ ra không ít mồ hôi.

Một khi đôi tay của con người đã nhuốm máu tươi thì nó sẽ không bao giờ được sạch sẽ nữa.

Mẹ chồng tôi là như vậy, tôi cũng như vậy.

Chúng ta sẽ bị nỗi sợ hãi vô hình đó bao trùm cho đến khi chết.

Thế nhưng, tôi không hối hận.

Tôi rũ mắt xuống, ngón tay run rẩy bấm một cú điện thoại, giọng nói lại càng thêm kiên định:

“Gia Gia, tớ nhớ rõ cậu từng nói ở bên Thái Lan có một món đồ rất linh nghiệm, hình như là Cổ Mạn Đồng* phải không…”

(*) Cổ Mạn Đồng: cũng có nghĩa như Kim Đồng Tử.

Mà trong tay tôi vừa vặn có một bình tro cốt của đứa nhỏ chưa thành hình.

Con trai, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ, đúng không?

Hết.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận