Bố của Chu Ngôn mất sớm, một tay mẹ chồng nuôi lớn hai anh em bọn họ.
Có lẽ chính bởi vì như vậy, dục vọng khống chế của mẹ chồng đối với con cái của bà ta cũng rất lớn.
Lúc tôi và Chu Ngôn yêu nhau, mẹ chồng muốn chen chân vào tất cả mọi việc.
Sau đó bà ta còn tự ý quyết định dọn vào ở nhà mới cùng chúng tôi, còn nói là thay chúng tôi tiết kiệm tiền thuê người giúp việc.
“Hai đứa còn trẻ như vậy, sao có thể lo liệu hết việc nhà được!”
Mẹ chồng và hai đứa chúng tôi có thời làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, cuộc sống cũng khác biệt rất lớn.
Bà ta chỉ làm món mặn khi Chu Ngôn ở nhà.
Nếu như Chu Ngôn không ở nhà ăn cơm, trên bàn ăn chỉ có đồ ăn thừa cùng bát cháo không biết đã để được mấy ngày.
Nếu tôi tự ý gọi đồ ăn bên ngoài thì bà ta lại quở trách tôi lãng phí tiền của.
Khoảng thời gian đó, tôi tình nguyện tăng ca ở công ty chứ cũng không muốn về nhà nhìn thấy mặt mẹ chồng.
Có rất nhiều việc đã xảy ra khiến hai bên xung đột.
Cuối cùng Chu Mẫn chủ động đề xuất muốn đón mẹ chồng qua ở cùng mình thì mới hóa giải được vấn đề của tôi.
Lúc tôi đưa họ lên taxi, Chu Mẫn còn cố ý thò đầu ra nháy mắt với tôi, dán vào lỗ tai tôi nhỏ giọng nói:
“Chị dâu, vợ chồng son hai người cứ hưởng thụ thế giới riêng của mình đi.”
“Để em chăm sóc mẹ cho.”
Nhớ tới Chu Mẫn, trong lòng tôi cũng có chút khó chịu.
Lúc tôi và Chu Ngôn kết hôn, cô ấy còn đang đi học, con bé phải tích góp tiền rất lâu mới mua được quà cưới cho tôi.
Bố mẹ tôi vốn rất băn khoăn về việc tôi phải gả vào gia đình này, sau khi gặp Chu Mẫn, tiếng phản đối kia cũng nhỏ đi rất nhiều.
Tôi nhìn ảnh chụp chung với Chu Mẫn trong điện thoại di động, không khỏi thở dài thành tiếng.
Cô ấy thật sự là một cô gái rất tốt, đáng lẽ cuộc sống tương lai phải rất tươi đẹp.
Sau đó không lâu chính là ngày giỗ của bố chồng, ba người chúng tôi cùng nhau về quê viếng mộ.
Trải qua thời gian dài quan sát, trong lòng tôi đã tin lời Thẩm Gia bảy, tám phần.
Vì sự an toàn của Chu Ngôn, tôi đề nghị để mẹ chồng ở nông thôn một khoảng thời gian, coi như giải sầu.
Tôi cũng muốn nghiệm chứng thử xem nếu không có mẹ chồng và những hành động cổ quái kia, liệu tình trạng thân thể của anh có chuyển biến tốt đẹp hay không.
Chu Ngôn nghe xong còn cười nhạo một tiếng, ánh mắt cũng thay đổi:
“Nếu em không muốn mẹ sống cùng chúng ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy, nói hươu nói vượn làm gì?”
“Còn mượn thọ cái gì chứ? Dù sao em từng học đại học, sao Thẩm Gia nói gì mà em cũng tin vậy? Sao em không dọn tới sống với cô ấy luôn đi?”
“Đây là mẹ của anh, bà ấy sẽ không bao giờ làm hại anh cả!”
Anh đã nói ra lời này thì tôi không thể tranh luận với anh nữa.
Chu Ngôn không thích Thẩm Gia, bởi vì Thẩm Gia từng nói anh không phải ý trung nhân của tôi.
Trên đường trở về thành phố, tôi chợt cảm thấy vô cùng bất lực.
Không có căn cứ, chỉ dựa vào lời nói của tôi và Thẩm Gia thì quả thật không đủ sức thuyết phục.
Vì thế, tôi lén lắp đặt camera trong phòng khách, muốn ghi lại chứng cứ về hành động quỷ dị của mẹ chồng.
Mà Thẩm Gia đang ở cách đó mấy trăm cây số cũng gửi tới một cái túi hình tam giác có mấy nét chữ xiêu vẹo màu đỏ.
“Đây là bùa hộ mệnh mà tớ đã nhờ bà ngoại làm, cậu nhớ mang theo bên người, phòng ngừa chuyện xấu nhất.”
Tôi nắm chặt cái túi hình tam giác kia, trong lòng chợt kiên định hẳn lên.
May mà có Thẩm Gia ở đây, nếu không tôi thật sự không biết mình nên làm cái gì mới được.
Tôi và Chu Ngôn kết hôn bảy năm, ân ái có thừa, là cặp vợ chồng mẫu mực trong miệng bạn bè.
Anh sẽ nhớ từng ngày kỷ niệm giữa chúng tôi, tỉ mỉ chuẩn bị quà cho tôi.
Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi như vậy.
Không ngờ khi kiểm tra camera trong phòng khách, tôi lại phát hiện ra lời nói dối trắng trợn kia, máu chảy đầm đìa giấu dưới lớp áo khoác ngọt ngào.
Chu Ngôn ngoại tình.
Địa điểm hẹn hò của bọn họ còn ở nhà chúng tôi.
Vị trí lắp đặt camera đối diện phòng ngủ của chúng tôi, mà bọn họ còn mở rộng cửa phòng ngủ ra bốn phía, tất cả hành động đều bị tôi thu hết vào đáy mắt.
Tôi nhìn thấy cô gái nhuộm tóc nâu mà Chu Ngôn mang về ghét bỏ ném váy ngủ của tôi lên giường.
“Thẩm mỹ của vợ anh thật sự rất quê mùa.”
“Giờ chỉ có mấy bác gái già mặc kiểu dáng này mà thôi.”
Chu Ngôn vuốt ve cặp đùi trắng nõn đầy đặn của cô gái kia, thỏa mãn than thở:
“Em nói đúng thật!”
“Cô ta chỉ là đồ nhà quê, làm sao so được với em cơ chứ.”
Nói xong, bàn tay của Chu Ngôn đặt lên ngực cô gái kia.
Chỉ chốc lát sau, tiếng rên rỉ thở dốc liền tràn ngập khắp phòng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Anh không sợ vợ anh đột nhiên trở về kiểm tra sao?”
Giọng nói của cô ta đánh vào màng nhĩ của tôi.
“Như vậy mới kích thích không phải sao?”
“Đáng ghét…”
Tôi ngồi trong phòng vệ sinh của công ty, tự ngược bản thân xem hết toàn bộ quá trình bọn họ thân mật.
Lúc buông điện thoại di động xuống, trong dạ dày của tôi dâng lên cảm giác buồn nôn, đôi nam nữ chó má này thật sự quá ghê tởm.
Ngày hôm sau, tôi tình cờ theo dõi để ý thấy Chu Ngôn quên mang theo một chiếc điện thoại di động khác ra ngoài.
Vì thế tôi lập tức xin nghỉ, quay về nhà.
Lật xem lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động của Chu Ngôn xong, lòng tôi càng ngày càng lạnh.
Thì ra là năm thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn, anh đã ruồng bỏ lời hứa giữa chúng tôi.
Người phụ nữ ngày đó được anh mang về không phải là đối tượng ngoại tình đầu tiên của Chu Ngôn, có lẽ cũng không phải là người cuối cùng.
“Vợ anh đúng chuẩn là thiếu phụ luống tuổi.”
“Em không thấy vết rạn da trên bụng cô ấy đáng sợ thế nào đâu.”
“Ngoan nhé, đêm nay vẫn ở chỗ cũ, nhớ mặc áo ren đen nhé, để anh mua túi cho em.”
Một trận chua xót dâng lên lồng ngực khiến tôi suýt chút nữa không cầm được điện thoại di động.
Tôi và Chu Ngôn từng có một đứa con, một đứa con không thể ra đời.
Lúc tôi mới mang thai, anh đã được công ty cử đi công tác lâu dài.
Vì sự phát triển trong tương lai của anh, tôi cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong thời gian mang thai, mỉm cười đưa anh ra sân bay.
Chu Ngôn ở nơi xa xôi kia, mỗi đêm đều gọi video về cho tôi nhưng trên thực tế, anh đang lén lút ngoại tình với người phụ nữ khác.
Lúc tôi sinh non nằm ở bệnh viện, Chu Ngôn quỳ gối trước giường tôi, lệ rơi đầy mặt tự tát chính mình, tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho tôi, cảm thấy rất có lỗi với đứa nhỏ này.
Kỳ thật buổi tối hôm đó anh đã đặt một buổi mát xa ở câu lạc bộ, còn lấy nỗi đau của tôi ra để châm chọc với đám bạn bè:
“Phụ nữ phiền toái thật, lớn như vậy rồi mà còn không tự chăm lo tốt cho bản thân và đứa con.”
“Còn bắt tôi an ủi nữa chứ, thật sự rất phiền toái.”
Có lẽ Chu Ngôn đã không còn yêu tôi nữa.
Chỉ là anh vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này, còn tôi luôn tự lừa mình dối người, ngó lơ những bằng chứng rõ ràng nhất.
Lau khô nước mắt, sau khi tỉnh táo lại, tôi nhanh chóng chụp ảnh để lưu lại chứng cứ Chu Ngôn ngoại tình.
Lúc Chu Ngôn tan tầm trở về, vừa vặn gặp công nhân lắp đặt từ trong nhà đi ra ngoài:
“Các người làm gì vậy?”
“Không có việc gì, đổi nệm đi.”
“Cái đệm kia cứng quá rồi, ngủ lâu đau lưng lắm nên em muốn đổi cái mới.”
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt Chu Ngôn, cố gắng nhìn ra chút sơ hở gì đó từ vẻ mặt của anh.
Không có, căn bản không có.
Cũng không biết là diễn xuất của anh quá tốt hay là tôi quá ngu xuẩn.
Chu Ngôn không hề chột dạ, thậm chí còn thân mật ôm eo tôi:
“Đúng là chỉ có vợ anh chu đáo nhất.”
Mẹ chồng vừa đi nhảy ở quảng trường về nhìn thấy nệm cũ bị ném ở cửa, trong miệng thì thầm không ngừng:
“Đúng là lãng phí, học được cái tính đó ở đâu cơ chứ…”
Ban đêm, tôi nằm trên nệm mới mua, mãi không thể ngủ được.
Nệm có thể thay mới, vậy hôn nhân của tôi thì sao? Còn thời gian và sức lực mà tôi đã bỏ ra cho cuộc hôn nhân này?
Tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, dần lâm vào trầm tư.
Từ sau khi phát hiện Chu Ngôn ngoại tình, tôi thường xuyên chú ý theo dõi chuyện trong nhà hơn.
Cuối cùng thì vào một buổi chiều gần mười rằm tháng bảy, tôi có được hình ảnh mẹ chồng lẩm bẩm trong phòng khách.
Bà ta mở rộng cửa sổ, không biết lấy từ đâu ra một cái chậu đồng rỉ sét loang lổ, lại lấy ra một sợi dây cột tóc màu xanh da trời, ném vào bên trong để thiêu rụi.
Tôi nhớ rất rõ, đó là đồ của Mẫn Mẫn khi cô ấy còn sống.
“Mẫn Mẫn, con đừng trách mẹ, mau đầu thai đi.”
“Mẹ liều mạng sinh con ra, lại ngậm đắng nuốt cay nuôi con đến hơn hai mươi tuổi.”
“Con trả mạng lại cho mẹ cũng là điều nên làm…”
Thì ra quả thật Chu Mẫn đã chết vì bà ta!
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì khuôn mặt nhăn nheo già nua trong ống kính đột nhiên ngẩng lên.
Đôi mắt đục ngầu của bà ta lướt qua camera ẩn, dù tôi đang ở công ty cách nhà rất xa nhưng vẫn sợ vô cùng.
Sau khi tôi kể chuyện này cho Thẩm Gia nghe, cô ấy thở dài một hơi:
“Bất luận là con trai hay con gái đều là công cụ của bà ta mà thôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.