07
Chậc! Nguyên chủ lại đứng vị trí một ngàn, còn là vị trí một ngàn của toàn trường, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy thứ hạng này.
Lúc trở lại phòng học, ánh mắt mọi người đều dính trên người tôi.
Lúc đi ngang qua Phó Lỗi, cậu ta liếc mắt nhìn tôi, ghé trên bàn làm bộ làm tịch làm bài tập.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, cậu ta không nói tiếng nào.
Kỳ thi tháng ngay ngày mai, tuy rằng tôi rất nắm chắc, nhưng hiện tại tôi còn không biết thành tích của Tiêu Lĩnh.
Chỉ là kết quả dán trên tủ kính hình như cậu ta chỉ xếp hạng hai mươi toàn thành phố, dù sao cũng không phải top năm.
Vậy tôi sợ cái gì? Lúc tan học, Trâu Văn lại tới chờ tôi.
Cô ấy lén lút hỏi: “Đinh ghim trong giày Tống Tiểu Tuyết có phải cậu đặt không?”
“Cô ta cởi giày lúc nào tớ còn không biết.”
Tôi mở điện thoại: “Hơn nữa cô ta luôn tìm tớ kiếm chuyện, kéo tớ vào nhóm mắng ba ngày rồi.”
Tôi đang lật lịch sử trò chuyện cho Trâu Văn, một bàn tay khớp tay rõ ràng túm lấy điện thoại di động của tôi đi.
Tôi ngẩng đầu, thấy Chu Nghiêm Phi nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt không vui.
“Làm gì đấy?”
“Cậu hỏi tôi à?”
“Nếu không thì sao, còn có người tùy tiện c//ướp điện thoại của tôi sao?”
Hơi thở của cậu trở nên dồn dập, đầu tiên là giống như bị chọc tức mà cười, sau đó đấm một tổ hợp quyền vào không khí, cuối cùng lập tức đè tôi lên cột.
Cặp mắt phượng kia đằng đằng sát khí: “Tôi ra mặt bảo vệ cậu, nhưng cậu lại chạy, tôi không mất mặt sao?”
Tôi móc một nắm kẹo từ trong túi ra: “Nếu không, mời cậu ăn kẹo nhé?”
Cậu nhìn kẹo trong tay tôi, rõ ràng đang cắn chặt răng hàm.
Nhưng vẫn nhanh chóng lấy một viên, hung dữ nói: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy cậu bị bắt nạt nữa!”
Sau đó cậu lại nhấc chân giống như lần đụng vào tôi trước đó.
Chạy hai bước lại lui về, trả lại điện thoại di động cho tôi đồng thời nhét cho tôi một hộp thuốc.
Tôi nhìn thuốc mỡ trầy da trong tay, nghĩ đến khuôn mặt gần trong gang tấc vừa rồi của cậu, chị gái tôi đây lại có phần thẹn thùng.
Trâu Văn lại ở bên cạnh tôi hỏi liên tục: “Sao cậu biết… Chu Nghiêm Phi?”
Tôi nhìn sắc mặt kỳ quái của cô ấy, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gắng giữ nguyên nụ cười.
Có gì đó không ổn.
Tôi vẫn nói: “Hôm nay cùng bị giáo viên chủ nhiệm mắng, cậu ấy còn giúp tôi dạy dỗ đồ vô lại.”
“À! Là như vậy à…”
Trâu Văn nhíu mày nói: “Thư Nghi, sau này đừng qua lại với loại người như bọn họ nữa, chúng ta không xứng, chỉ có thể bị bọn họ đùa giỡn.”
Tôi nhìn thấy ngón tay cầm dây đeo cặp sách của cô ấy hơi trắng bệch.
08
Về nhà vẫn là bữa ăn khuya đã làm xong, và không thấy bóng dáng mẹ đâu.
Nói ra thì buồn cười, từ lúc tôi tới đây đến bây giờ, còn chưa từng gặp người nhà.
Lúc thành ma, tôi vẫn luôn muốn nhanh chóng tìm được người có thể khiến tôi nhập thân, để điều tra rõ chân tướng.
Thế nhưng hiện tại, tôi đã nhập thân, nhưng lại không nhớ rõ nhà tôi ở đâu, rốt cuộc tôi đã chet như thế nào.
Chẳng qua hình như chỉ cần có tư duy tồn tại, dù là thân thể như thế nào, đều có thể thoải mái di chuyển.
Cho tới bây giờ những đề bài này đối với tôi mà nói đều thuận buồm xuôi gió, ở trong thân thể Tôn Thư Nghi, tôi cũng đều có thể làm một cách nhẹ nhàng.
Khi kỳ thi tháng kết thúc, tôi đại khái có thể xác định, lần này tôi thắng chắc rồi.
Khoa Tôn Thư Nghi chọn vừa vặn chính là khoa tôi chọn lúc trước.
Quả thực như cá gặp nước.
Không có đề nào tôi không biết, ngoại trừ đọc hiểu ngữ văn và viết văn không chuẩn lắm, những đề khác đều làm xong trước thời gian, chờ chuông reo.
Lúc tôi đi qua phòng học của Tiêu Lĩnh, đặc biệt nhìn vào bên trong, nghe thấy cậu ta và giáo viên đang thảo luận một đề toán.
Tiêu Lĩnh có chút tiếc nuối nói: “Chỉ thiếu một điểm kia em không nghĩ ra.”
“Yên tâm, đề này trường chúng ta không ai có thể làm ra, em cũng không cần quá để ý. Đã rất tốt, tốt lắm rồi!”
Tâm trạng tôi rất tốt, trên đường về nhà mua một ly trà sữa cực lớn.
Nhưng ngoài dự liệu, lúc xếp hạng, thứ nhất vẫn là Tiêu Lĩnh, mà tên của tôi, tôi tìm khắp bảng cũng không thấy.
Tôi còn tìm tên Chu Nghiêm Phi, đứng hạng hai trăm hai mươi bốn.
Lúc này chủ nhiệm lớp gọi tôi vào văn phòng.
Trong lòng tôi đã dự đoán được rồi.
Chủ nhiệm lớp uống một ngụm trà, lại phun ra một miếng cặn trà.
Đôi mắt nhỏ nhìn tôi qua cặp kính dày.
“Nói, tại sao lại gian lận?”
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Báo cáo thầy, em không gian lận.”
“A…”
Người đàn ông trước mặt đứng dậy bước tới gần.
“Em từ hạng 1000 toàn trường… nhảy lên hạng nhất, a… em bảo sao tôi tin được là em không gian lận chứ?”
“Thưa thầy, thầy có thể đi hỏi giám thị lúc đó rốt cuộc có bắt được em gian lận hay không.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta nói một cách kiên định: “Em không thừa nhận.”
“Em không thừa nhận thì có ích lợi gì? Coi như giáo viên giám thị không nhìn thấy thì làm sao? Cũng không thể là em nghĩ cách trộm bài thi à?”
Tôi bị chọc tức nở nụ cười: “Em trộm chỗ nào? Em suốt ngày không phải ở trường thì là về nhà.”
“Cái này thầy cũng không biết.”
“Chuyện thầy không biết. Tại sao phải áp đặt lên người em?”
Chủ nhiệm lớp bị tôi chọc giận, nghiêm mặt, đặt mạnh chén trà lên bàn, nước trà cũng tràn ra một chút.
“Ai cũng không có khả năng từ một người ngay cả đề cơ bản cũng không làm được, thoáng chốc thi đạt điểm tối đa!”
“Thưa thầy, nói chuyện phải có chứng cứ, em không làm. Em rõ ràng là thi được hạng nhất, hiện tại thầy có thể tùy tiện lấy một bài thi toán tới kiểm tra em, em cũng có thể làm cho thầy điểm tối đa.”
Móng tay tôi cắm vào thịt.
“Hoang đường, em còn sai khiến giáo viên ư?!”
Ông ta lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc mẹ tôi tới, lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy người phụ nữ này, gầy gò nhỏ bé, hẳn là bốn mươi tuổi, thoạt nhìn lại giống như là năm mươi tuổi.
Đang cúi đầu khom lưng xin lỗi với giáo viên.
“Thư Nghi, con mau nhận lỗi xin lỗi giáo viên đi!”
Hốc mắt tôi lập tức đỏ lên.
Tình huống như vậy, tôi còn có thể nói cái gì đây? Lần đầu tiên tôi bị ấm ức như vậy, im lặng thật lâu.
Tôi vẫn nói: “Thưa thầy, em sai rồi. Em không dám nữa.”
Lúc về nhà, tôi ngồi ở ghế sau xe điện của mẹ Tôn Thư Nghi, tôi hỏi bà: “Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy con gian lận rồi không?”
Bà ấy chỉ nói: “Con phải học hành thật tốt để sau này không phải chịu khổ như mẹ.”
Tôi nhìn đồng phục siêu thị có vài chỗ thủng lỗ sau lưng bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thi đậu vào trường tốt.”
Cho dù không phải vì chính mình.
Vì Tôn Thư Nghi rời đi, tôi cũng sẽ không để cho bọn họ bắt nạt như vậy.
09
Ngày hôm sau đến trường, nằm trong dự liệu.
Lúc đặt cặp sách xuống, cô gái tóc ngắn ngồi phía sau lầm bầm một câu: “Chó gian lận…”
Xem ra muốn chứng minh chính mình, như vậy vẫn chưa đủ.
Khi một người cho tới bây giờ đều xếp chót bỗng nhiên trở thành xếp hạng nhất, ai cũng sẽ nghĩ như vậy.
Vì thế tôi lấy sách ngữ văn ra, chuẩn bị học thuộc lòng thơ cổ một lần nữa.
Ngữ văn của tôi xem như là hơi yếu, cũng thật sự không có hứng thú với văn ngôn văn, thơ cổ.
“Thư Nghi định bắt đầu học tập chăm chỉ sao?”
“Nghe nói lúc trước cậu ta còn tìm Tiêu Lĩnh khiêu chiến? Cũng không biết mặt có đau không?”
“Người ta là vì muốn nam thần chú ý, cậu thì biết cái gì?”
Tôi không để ý tới bọn họ, dù sao muốn phá vỡ ấn tượng rập khuôn đối với một người, chỉ nói là vô dụng.
Học thuộc thơ cổ xong, tôi lấy phiếu trả lời bài thi ra, đề vật lý cuối cùng sai một nửa, quả nhiên ngâm mình trong phòng thí nghiệm hai năm đã thụt lùi rồi.
Tôi quyết định tối nay đến tiệm net làm bài thi.
Lúc trước lên trung học phổ thông tôi thường xuyên làm như vậy, màn hình máy tính tiệm net lớn, nhìn vào rất đã, có thể nghe nhạc, mệt mỏi còn có thể chơi hai ván game, một đêm trôi qua rất nhanh.
Tôi tới một tiệm có vẻ bình thường nhất.
Tuy rằng điều kiện gia đình của nguyên chủ bình thường, nhưng ngoài dự liệu là tiền tiêu vặt lại không ít, xem ra mẹ cô ấy vẫn rất cưng chiều cô ấy.
Tôi nói với ông chủ bao trọn một đêm rồi đi đến máy ở góc trong cùng.
Tôi lên trang web, tải xuống tất cả các bài thi vật lý và toán học gần hai năm nay, sau đó đeo tai nghe mở nhạc, bắt đầu cầm bút tính toán.
Không biết qua bao lâu, tôi làm xong ba bộ bài thi, đang định chơi hai ván game.
Tai nghe bị lấy xuống, tôi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt màu hổ phách.
“Chu Nghiêm Phi?” Tôi chớp chớp mắt.
“Tôn Thư Nghi, cậu đến tiệm net để làm cái này?”
Tôi viết xuống bước cuối cùng, thản nhiên nói: “Hết cách rồi, thua Tiêu Lĩnh rồi, học bù.”
Cậu vòng qua tôi, cúi người xuống, ánh mắt bắt đầu nhìn đề bài của tôi, lại cầm lấy bài giải của tôi nhìn: “Được đấy, vậy mà lại đúng.”
Giọng nói của cậu ở ngay bên tai tôi.
Tôi đang tò mò làm sao mà người top 200 kia có thể hiểu được, thì phía sau bỗng có một người nói: “Đây là lần đầu tiên cậu làm bài thi này sao?”
Tôi quay đầu nhìn thấy một nam sinh đeo kính, mặc một cái áo phông in nhân vật hoạt hình.
Tôi gật đầu.
Cậu ấy cầm bài giải của tôi nhìn hồi lâu, sau đó gọi tôi một tiếng: “Đại ca!”
Một danh hiệu…thật thân thiết…
“Dạy em vật lý đi!”
Cậu ấy nói xong lập tức lấy thẻ học sinh ra: “Tôi là Từ Kiệt của lớp tên lửa trường Nhất Trung!”
Lớp tên lửa trường Nhất Trung… Đó không phải trường chỉ cần tùy tiện chọn một người ra không phải Thanh Hoa thì là Bắc Đại sao?
Nhưng tôi nhìn ánh mắt thành kính của cậu ấy, đồng ý.
Vì thế ở một góc tiệm net, ba học sinh trung học vốn chuẩn bị chơi game bắt đầu hành trình học tập.
Thảo luận kịch liệt, bút nhanh như bay.
Đã lâu lắm rồi tôi không học tập thoải mái như vậy.
Cho đến khi Chu Nghiêm Phi tách tay tôi và Từ Kiệt ra, tắt màn hình máy tính nói: “Đi ăn khuya đi.”
Tôi mới phát hiện tôi sắp đói lả rồi.
Khi thịt xiên nướng vào miệng, tôi cảm thấy như đang nhìn thấy thiên đường.
Đã bao lâu rồi không ăn.
Từ Kiệt còn đắm chìm trong trạng thái học tập vừa rồi, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Đại ca, hôm nay vừa gặp, được lợi không nhỏ, sau này có thể thường xuyên đến không? Em mời chị trọn đêm.”
Cậu ta thực sự là một thiên tài, chẳng qua không được bình thường.
Tôi lắc đầu: “Tôi muốn chơi game…”
Lúc này Chu Nghiêm Phi ôm lấy cổ tôi: “Đây là đại ca tôi, cậu cũng đừng nhận bừa.”
Từ Kiệt nóng nảy, tôi vội vàng nói: “Tôi là đại ca của mọi người!”
Chúng tôi vẫn chưa thức suốt đêm, Từ Kiệt bảo tài xế trong nhà đón về, Chu Nghiêm Phi đưa tôi về nhà.
Trên đường về nhà, tôi nhìn quai hàm rõ ràng của thiếu niên dưới ánh đèn đường hỏi: “Vì sao làm bộ như không nghiêm túc, cố ý thi không tốt?”
Cậu rũ mắt nhìn tôi, sau một hồi yên lặng nói: “Tôi không muốn làm cho bố tôi vui vẻ.”
Cậu ngẩng đầu lên nói: “Nguyện vọng lớn nhất của ông ấy chính là tôi có thể vào Thanh Hoa, bởi vì có thể khiến ông ấy khoác lác cả đời, con trai nhà giàu mới nổi thi đậu Thanh Hoa. Tôi không muốn để ông ấy được như ý nguyện.”
Tôi độc mồm độc miệng châm chọc: “Cậu tuy rằng thông minh, nhưng Thanh Hoa thì vẫn còn kém xa.”
“Cô gái què, cậu coi thường tôi quá rồi.”
Chân tôi rõ ràng đã tháo thạch cao ra từ lâu rồi!
“Vậy sao? Thành tích thi tháng của cậu khiến tôi nghi ngờ tính chân thật của cậu.”
Yên tĩnh thật lâu, tôi còn tưởng rằng mình đã làm cậu tổn thương, ngẩng đầu lên lại phát hiện cậu đang nhìn tôi chằm chằm: “Vì sao trước đó không phát hiện ra sự tồn tại của cậu nhỉ? Tôn Thư Nghi?”
Ánh mắt của cậu cực nóng, là ánh mắt mà tôi vô cùng quen thuộc, bên trong ẩn chứa tình yêu vừa mới nảy mầm vừa điên cuồng lớn lên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.