04
Ngày hôm sau đi học, quả nhiên không có sự ràng buộc kỷ luật trong buổi tự học buổi tối ràng buộc, bạn cùng bàn tôi châm chọc khiêu khích nói một câu: “Không phải muốn chet sao? Chet đi? Còn trở về làm gì? Tâm lý yếu ớt như vậy, không thích hợp ở nơi này.”
Lúc này lớp trưởng phát bài tập toán buổi sáng, bạn cùng bàn bởi vì đùa giỡn với người phía sau nên làm cho bài thi của cậu ta bị rách.
Sau đó cậu ta lại định lấy tờ của tôi.
Tôi đè lại bàn tay cầm bài thi của cậu ta, nhìn với một ánh mắt giet người: “Cậu làm gì đấy?”
Cậu ta dường như bị tôi dọa sợ, dại ra hai giây.
Đại khái là trước kia tôi bị cậu ta bắt nạt quen rồi, chưa bao giờ phản kháng.
“Cậu làm gì đấy… Dù sao cậu cũng không biết làm, đề bài của cậu đưa cho tôi được rồi.”
“Ai nói tôi không biết làm?”
Bạn cùng bàn ngẩn người, sau đó lớn tiếng cười nhạo, quay đầu nói với nữ sinh ngồi sau vừa đùa giỡn với cậu ta: “Ngô Thanh, cậu ta nói cậu ta biết làm kìa, ha ha ha!”
Nữ sinh tóc ngắn kia liếc tôi một cái: “Ha ha, vậy thì cho là biết đi.”
Cô ta hẳn là học tập không tệ, người hôm qua tính ra âm một chính là cô ta.
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, chống cằm bắt đầu làm bài.
Lúc này người ngồi bên cạnh còn đang nói: “Vậy Thư Nghi của chúng ta cứ làm thật tốt, tranh thủ làm đúng một đề nha, cứ giả bộ đi.”
Bài tập toán quá đơn giản, tôi đã hoàn thành trong vòng 10 phút.
Tôi tùy ý lật xem sách giáo khoa, vẫn giống như ban đầu, những cuốn sách này tôi nhắm mắt lại cũng có thể thuộc lòng.
Lúc này bạn cùng bàn bỗng nhiên lấy bài thi của tôi đi: “Thưa thầy, Tôn Thư Nghi nói cậu ta biết làm hết, thầy giúp cậu ta chấm thử!”
Nam sinh gầy như khỉ kia ân cần đưa bài thi cho giáo viên, lúc trở về chỗ ngồi, cười hết sức ghê tởm với tôi.
“Anh bạn, tôi và cậu có thù oán sao?” Tôi cười với cậu ta, tốt tính hỏi.
“Không có, tôi chỉ cảm thấy không chịu nổi cậu, cảm thấy vô cùng ghê tởm, thế thôi!”
Cậu ta trừng mắt, nhướng mày, ra vẻ dầu mỡ.
Thế là tôi rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cạnh giáo viên.
Thầy giáo nhìn chằm chằm vào bài thi của tôi, lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, thở dài nói: “Tôn Thư Nghi, em đầu cơ trục lợi tra cứu đáp án là không được, bây giờ em biết, nhưng thi cử vẫn biết sao? Nếu lần sau để cho tôi phát hiện, tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ em.”
Tôi nhìn dấu móc đỏ tươi trên bài thi.
Thật mỉa mai.
Tôi cầm bài thi đi, bạn cùng bàn lại bắt đầu châm biếm, tôi hít sâu một hơi, nghĩ thầm không chấp nhặt với trẻ con.
Ai biết cậu ta vẫn không ngừng nói: “Lật xe rồi chứ gì, thật tức cười, nói cậu đưa bài cho tôi rồi, lãng phí giấy, đồ bỏ đi ha ha ha.”
Tôi không để ý một chân vẫn chưa khỏi hẳn, trực tiếp đạp một cái, cậu ta lẫn ghế đều bị đá xuống đất.
Chiếc ghế phát ra âm thanh ma sát chói tai trên mặt đất.
Tất cả mọi người nhìn về phía này, khuôn mặt của cả đám đều khiếp sợ.
“Tôn Thư Nghi, cậu tìm đường chet!”
Cậu ta hổn hển muốn đánh tôi, lại bị cái ghế ngáng chân không đứng dậy nổi.
Tôi cầm lấy quyển sách luyện tập toán học trên bàn cậu ta, bắt đầu xé từng tờ một.
“Là cậu vẫn luôn chọc giận tôi.”
Tôi giẫm lên chân ghế.
“Cậu xem cậu viết rác rưởi gì vậy, loại đề bài này, tôi nhắm mắt lại cũng đúng nhiều hơn cậu, cậu mới là…”
Tôi ghé lại gần, cười với vẻ mặt hiền lành: “Rác rưởi, rác rưởi.”
Sau đó ném một quyển sách luyện tập lên mặt cậu ta.
Phòng học yên tĩnh đến kỳ cục, cuối cùng giáo viên kịp phản ứng, một tay bắt tôi trở về, gần như hét đến mức vỡ tiếng.
“Tôn Thư Nghi! Em quá vô lý rồi! Theo tôi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm kiểm điểm lại mình!”
05
Tôi đi theo giáo viên, trong đầu lại đều là dáng vẻ người kia vừa bị dọa đến choáng váng.
Không nhịn được cười trộm.
Những lời vụn vặt của giáo viên cũng không nghe thấy, nhưng lúc cách văn phòng chủ nhiệm rất gần, tôi nghe thấy giọng nam trầm đang mắng chửi người.
Tôi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy, tương đối tùy tiện đứng ở đó, giáo viên chủ nhiệm đang đứng ở trước người cậu, hổn hển mắng: “Chu Nghiêm Phi! Bố em bỏ tiền cho em học ở đây không phải để em không có lý tưởng! Em xem em bây giờ xem, cà lơ phất phơ, cũng không mặc đồng phục! Đi trễ về sớm, cả đêm đi tiệm net, em muốn làm gì? Em nói với tôi là em muốn làm gì?”
Lúc tôi đi vào, giáo viên chủ nhiệm chỉ liếc tôi một cái, rồi tiếp tục mắng cậu.
Nhưng người nọ rũ mắt nhìn thấy tôi, vui mừng nói: “Ê? Là cậu à? Là cô què tối hôm qua?”
Cậu cười rộ lên, lộ ra một cái răng nanh, vô cùng tươi sáng, cảm giác trẻ trung dâng trào.
Giáo viên chủ nhiệm thấy dáng vẻ không hề hấn gì của cậu, mặt đỏ bừng, ngay cả tôi thầy giáo cũng mắng luôn: “Nữ sinh này sao lại thế này! Hai đứa đúng là hai con ruồi bâu lại với nhau!”
“Em ấy đánh Phó Lỗi trong buổi tự học buổi sáng… Tôi nghĩ…”
Lúc này nam sinh bên cạnh cười ra tiếng, cúi người xuống gõ thạch cao của tôi: “Được đấy, cô gái què, ác như vậy à, cám ơn ơn không đánh của cậu ngày hôm qua.”
Tôi trừng mắt liếc cậu một cái, giáo viên chủ nhiệm lại vội vã hỏi: “Tiểu Lỗi không sao chứ?”
“Không bị gì… Chỉ là bị rách chút da thôi…”
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức hung dữ nhìn tôi nói: “Em nói, vì sao em đánh người?!”
Chu Nghiêm Phi lúc này cười hì hì tiến tới nói: “Cậu thảm rồi, đó là con của ông ta.”
Vẻ mặt giáo viên chủ nhiệm bắt đầu xấu hổ.
“Gọi điện thoại cho phụ huynh đi!”
“Vậy gọi cả bố tôi đến đây, cùng nói chuyện nhé?”
Thầy chủ nhiệm bắt đầu hắng giọng, rất rõ ràng không thể chọc vào bố cậu.
Sau đó kết thúc bằng việc hai chúng tôi cùng viết bài kiểm điểm.
“Thưa thầy, có thể không viết được không?
Nam sinh bên cạnh còn đang chơi xấu, giáo viên chủ nhiệm hét lớn: “Cút ra ngoài!”
Lúc ra khỏi văn phòng, tôi nhìn thấy một nữ sinh duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, giống như đang đợi người.
Da trắng xinh đẹp, đôi mắt xinh đẹp tuyệt vời.
Chu Nghiêm Phi nhìn thấy cô ta, cũng không để ý.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNữ sinh kia lại sốt ruột chạy tới, túm lấy góc áo cậu: “Cậu tức giận sao?”
Nữ sinh cắn môi, làm nũng với cậu.
Cậu đút hai tay vào túi, hứng thú nhìn cô ta: “Tức giận cái gì? Tại sao tôi phải tức giận?”
“Chỉ vì để chọc tức cậu nên tớ mới tỏ tình với Tiêu Lĩnh… Cậu biết mà, tớ vẫn thích cậu.”
Nữ sinh đỏ mặt, nước mắt lưng tròng.
Vì thế tôi thức thời định rời đi, tôi không có hứng thú với phim thần tượng.
Lại nghe thấy thanh âm không kiên nhẫn ở phía sau vang lên: “Tống Tiểu Tuyết, cậu đừng quấn quít lấy tôi. Tôi không có hứng thú với cậu.”
Nghe đến cái tên này, tôi giật mình.
Cô ta chính là Tống Tiểu Tuyết? Đứng thứ hai cả khối, trưởng nhóm mà tôi bị kéo vào chính là cô ta.
06
“Này, cậu tên là gì?”
Khi Chu Nghiêm Phi đuổi theo tôi, tôi đang suy nghĩ, làm thế nào để trở lại ngôi nhà cũ của mình, tìm được nơi xảy ra sự cố ngày hôm đó.
Tôi chỉ nhớ là lửa ở khắp mọi nơi.
Nhưng tôi không nhớ ra là ở nơi nào.
“Cậu cũng giỏi ấy chứ, trước mặt chủ nhiệm thấy biến không sợ hãi, trừ tôi ra cậu là người thứ hai.”
“Không lợi hại bằng cậu.”
Tôi cũng không thích người cứng đầu như cậu.
“Sao cậu nói chuyện lạnh lùng như vậy?”
“Bởi vì tôi cảm thấy cậu phiền.”
Cậu bỗng nhiên kéo cổ áo tôi, tôi lùi lại hai bước, một chiếc xe gầm rú đi qua.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, nói một câu “Cảm ơn”.
“Ơn cứu mạng mà cảm ơn như vậy à, thành tâm một chút, giúp tôi viết giấy kiểm điểm đi.”
Cậu đưa giấy bút cho tôi: “Làm ơn đó, tôi đi chơi bóng đây.”
Tôi mỉm cười ném chúng lại cho cậu: “Kiểm điểm còn cần người khác viết, cậu không bị bệnh đấy chứ?”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu.
Lúc ở cầu thang, tôi gặp Tiêu Lĩnh.
Cậu ta lẳng lặng tựa ở nơi đó, ánh mặt trời chiếu trên mặt, đẹp trai đến rối tinh rối mù, nếu như nói Chu Nghiêm Phi đẹp trai kiểu lưu manh mà nữ sinh đều thích, vậy Tiêu Lĩnh chỉ có thể nói… Nhìn sạch sẽ trong sáng đến mức chị gái như tôi cũng rung động.
Chẳng qua, hình như cậu ta thật sự giống như nhật ký nói, rất lạnh lùng.
Và cả ánh mắt cảnh cáo đêm qua, khiến cả người tôi không thoải mái.
“Tôn Thư Nghi.”
Lúc tôi đi qua cậu ta, vậy mà cậu ta lại gọi tôi lại, ngoài ý muốn chính là giọng nam rất có từ tính.
Tôi nuốt nước bọt, xoay người rời đi.
“Tại sao lại đặt đinh trong giày Tống Tiểu Tuyết?”
Sắc mặt cậu ta lạnh lùng, nhìn tôi từ trên cao xuống.
Tôi ngây ngẩn cả người, cậu ta lại tiếp tục lạnh lùng nói.
“Tôi không thích cậu, cậu cũng không nên làm những việc tổn thương người khác.”
Tôi bị chọc tức mà cười, ở đây đúng là không có người nào bình thường.
Tôi bước tới gần hơn.
Dò xét cả người cậu ta: “Xin hỏi cậu đứng đầu khối sao?”
“Thế nào?” Cậu ta nhíu mày.
“Lần kế tiếp, tôi sẽ đứng nhất khối.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nghiêm túc nói.
Tiêu Lĩnh lại cong khóe miệng: “Tôn Thư Nghi, cậu lại muốn làm gì?”
Tôi cười nhìn cậu ta: “Cậu nghe không hiểu sao?”
Tôi nhớ tới nguyên chủ viết trong nhật ký, cậu ta tốt thế nào, là đóa hoa cao lãnh, là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.
Cậu ta lại nhìn tôi như vậy, giống như tôi là bùn chạm vào sẽ làm cậu ta bị dơ vậy.
“Cậu muốn khiêu khích để thu hút sự chú ý của tôi ư? Tôi không thích cậu, cậu nghe rõ chưa? Cậu tỏ tình với tôi thì tôi nhất định phải thích cậu sao?”
Cậu ta lui ra phía sau: “Huống hồ, đứng đầu khối? Lời này cậu cũng dám tin sao?”
Cậu ta cười lạnh một tiếng, giống như cảm thấy tôi nói đùa.
“Đừng tưởng rằng chúng ta biết nhau từ nhỏ là chuyện gì ghê gớm lắm. Hiện tại tôi không muốn dính dáng gì đến cậu. Hơn nữa tôi và Tống Tiểu Tuyết đã qua lại với nhau rồi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy chúc cậu và Tống Tiểu Tuyết trăm năm hảo hợp… Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu có thể từ chối một cô gái, nhưng không cần phải ác ý phỏng đoán cô ấy.”
Cậu ta lạnh mặt, đôi mắt đen liếc sang một bên: “Có người nhìn thấy là cậu làm.”
“Người kia là cậu sao?”
Tôi sửa sang lại tóc mai: “Tin đồn nhảm sẽ giet người.”
“Hơn nữa, cậu thi không lại tôi.”
Cậu ta tựa hồ không muốn nhiều lời với tôi, ngữ điệu cũng rất khinh thường: “Được, tôi đây chờ người đứng vị trí một nghìn toàn trường vượt qua tôi. Nhưng tôi hi vọng cậu đừng đi tìm Tống Tiểu Tuyết kiếm chuyện, điều này khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Tôi đang định nói chuyện, một quả bóng rổ lại đập tới, tôi theo phản xạ có điều kiện đưa tay chặn cho Tiêu Lĩnh.
Một cảm giác đau rát, tôi ôm bàn tay bị đập nhìn xuống cầu thang, Chu Nghiêm Phi đang nâng cằm nhìn chúng tôi.
Lông mày hơi cau lại, hoàn toàn khác với dáng vẻ tốt tính vừa rồi.
Cây thánh giá màu bạc trên cổ cậu tỏa sáng rực rỡ.
Cậu bước từng bước tới, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lĩnh nói: “Học bá Tiêu, cậu nói với một cô gái như vậy, có phải không có phong độ lắm không?”
Chiều cao của hai người bọn họ tương tự nhau, đều cao hơn một mét tám, lại đều đẹp trai, suýt chút nữa tôi đã chèo thuyền rồi.
“Chu Nghiêm Phi, cậu đừng lo chuyện bao đồng.”
“Cái gì gọi là việc bao đồng? Chuyện của cậu ấy, chính là chuyện của tôi.”
Giọng nói trầm thấp, ánh mắt kiên định, nếu như tôi là nữ sinh cấp 2, chắc hẳn sẽ lập tức thích anh hùng cái thế trước mắt này.
Cậu nói xong, định tới vỗ vai tôi, nhưng mà tôi nghiêng người một cái, tránh thoát khỏi tay cậu, chuồn mất.
“Các cậu nói chuyện đi, tôi đi học~!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.