10
Hoạt động câu lạc bộ mỗi thứ sáu vẫn được triển khai như thường lệ, mỗi học sinh đều bị ép đăng ký ít nhất một hạng mục, tôi phát hiện Tôn Thư Nghi lại đăng ký câu lạc bộ phản biện.
Khi tôi đến câu lạc bộ tôi mới biết lí do vì sao, Tiêu Lĩnh ngồi ngay ngắn ở một góc gần cửa sổ đang đọc sách, cậu ta là người đầu tiên đến.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật trang sách, rất tao nhã lịch sự.
Lúc tôi vào cửa, cậu ta ngước mắt lên, không để ý đến tôi.
Lúc này Tống Tiểu Tuyết bị một đám người vây quanh đi vào phòng học, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Tiêu Lĩnh mỉm cười sờ sờ đầu của cô ta.
Thật dịu dàng, giống như một chùm ánh sáng.
Nhưng đó chỉ là ánh sáng dành cho Tống Tiểu Tuyết.
Ánh mắt Tống Tiểu Tuyết nhìn về phía tôi, chống cằm như khiêu khích.
Tôi nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô ta, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Người ngồi lục tục bên cạnh, thầy giáo cũng đến đúng giờ, tóc đuôi ngựa, trang điểm tinh xảo, thấy chúng tôi tự giác chia làm hai bên, bất đắc dĩ buông tay.
“Lần nào cũng như vậy? Có phải có phần không thú vị không? Như vậy thì thực lực cách xa quá lớn, nếu không Tiểu Tuyết em qua bên kia đi?”
Không đợi Tống Tiểu Tuyết mở miệng, phía sau tôi có một nam sinh cạo đầu đinh mở miệng: “Không cần, như vậy chúng em mới có thể có cơ hội rèn luyện, nói không chừng ngày nào đó chúng em sẽ thắng!”
Lớp trọng điểm đối diện toàn là tiếng la ó và tiếng cười, trên mặt nam sinh nháy mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Tôi quay đầu hỏi cậu ấy: “Bạn học, cậu phản biện thế nào?”
Cậu ấy sờ sờ đầu: “Trên lớp cũng học được chút chút.”
Lúc này giáo viên hỏi: “Ai tình nguyện xuất chiến?”
Tiêu Lĩnh và Tống Tiểu Tuyết đồng thời giơ tay, còn có hai nam sinh lớp trọng điểm.
“Một đội rất mạnh nha, các bạn học bên phản, các em phải hăng hái một chút nha. Đấu với những bạn học từng tham gia cuộc thi phản biện sẽ rất có lợi cho sự phát triển của các em.”
Bên phía tôi cậu đẩy tôi chặn, ba nam sinh bước lên, vẫn còn thiếu một chỗ.
Cô giáo còn đang động viên: “Đây là đề tài mà đội biện luận đại học Thanh Hoa giành được quán quân cuộc thi tranh biện sinh viên quốc tế, cô cũng muốn xem biểu hiện của các em.”
Sau đó gần như là có chút không kiên nhẫn: “Thua cũng không sao đâu, quan trọng là ở việc tham dự!”
Lúc này, tôi thấy chủ đề tranh biện trên PPT chính là đề tài tranh luận mà tôi từng đại diện cho trường học tham gia.
Còn nhớ rõ tiếng vỗ tay như sấm rền ngày hôm đó, tôi và các đồng đội đánh một trận thắng đẹp.
Họ gọi tên tôi và cười một cách càn rỡ.
Chúng tôi chụp ảnh chung ở giữa sân khấu.
Khi đó thật tốt, tôi còn cho rằng năm tháng thanh xuân như vậy sẽ thật dài thật dài.
Nhưng bây giờ tôi đã quên cả khuôn mặt của họ.
Tôi không do dự đứng lên, đi tới bên cạnh ba nam sinh.
Phía dưới thì thầm: “Cậu ấy là ai?
“Hình như là lớp 10…”
“Thành tích thế nào?”
“Hẳn là rất tệ, quên đi quên đi hôm nay lại phải bị treo lên đánh…”
Tôi và Tiêu Lĩnh liếc nhau, cậu ta nhíu mày, hình như cũng cảm thấy tôi không biết tự lượng sức mình.
Tôi không hề lộ ra biểu cảm của kẻ yếu, không hề cười nịnh nọt như Tôn Thư Nghi với cậu ta.
Tôi chỉ nhìn cậu ta với khuôn mặt vô cảm.
Giống như trước khi giet chet con mồi, phán đoán nó rốt cuộc nặng thế nào, nên dùng răng, hay là dùng đ//ao.
Tranh luận kéo dài rất lâu, mười phút đầu, tất cả mọi người cảm thấy đây là một trận quyết đấu không có gì phải lo lắng.
Sau khi chúng tôi tự giới thiệu đơn giản, ba nam sinh bên cạnh đều nói: “Xong rồi xong rồi, rốt cuộc tại sao tôi phải lên đây…”
Tôi xem qua tư liệu trên tay bọn họ một lần, sau đó nói: “Yên tâm, xem bài của tôi, các cậu cứ theo bài tôi viết mà nói.”
Cho nên sau đó, tôi gần như không cho Tiêu Lĩnh thời gian thở dốc, từng bước ép sát.
Cuối cùng cậu ta cũng bắt đầu liên tiếp lộ ra sơ hở.
Tôi nhìn mồ hôi lạnh rỉ từ trán cậu ta, tay viết chữ có chút run rẩy, nhìn đồng đội phản biện bên tôi nói làm cho đối phương á khẩu không trả lời được.
Tống Tiểu Tuyết lại càng không lên tiếng, toàn bộ quá trình đều im lặng như chim cút.
Tôi học phản biện suốt ba năm trung học phổ thông, hai năm đại học, có thể nói có lý có cứ, rủ rỉ nói ra.
Còn có thể mượn chút điển cố văn học để thể hiện là con người rất có học vấn.
Khi tôi nói lời kết thúc cuối cùng, cả phòng im lặng như tờ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNối gót sau đó chính là tiếng trầm trồ khen ngợi và tiếng vỗ tay, ai cũng nhận ra là bên nào thắng.
Bên chúng tôi chưa bao giờ thắng, thành viên lớp bình thường bị lớp trọng điểm khinh thường hào hứng đứng dậy, người nào cũng vỗ đỏ cả tay.
Bạn học đầu đinh bên cạnh nhìn tôi sùng bái nói: “Bạn Tôn, bạn thật trâu bò! Hôm nay tôi dính hào quang của bạn mới thắng được!”
Tôi vỗ vỗ bả vai cậu ấy: “Cậu cũng rất tuyệt, lâm nguy không sợ, phải tự tin như vậy.”
Giáo viên đi tới trước mặt tôi: “Bạn học Tôn Thư Nghi, em thật giỏi! Lúc trước nhìn em im lặng, thật sự là không ngờ tới!”
“Cảm ơn cô.”
“Phong cách vừa rồi của em rất giống thành viên tranh biện xuất sắc nhất đại học Thanh Hoa, vô cùng bình tĩnh nhưng trong lời nói có chút gai góc, rất lợi hại.”
Tôi ngây ngẩn cả người, vội vàng hỏi: “Cô có còn nhớ rõ tên của cô ấy không?”
“Nhớ chứ, tên là Lâm Mân, một cô gái vô cùng tài năng nhưng thật đáng tiếc.”
Tôi cố gắng khống chế biểu cảm hỏi: “Đáng tiếc thế nào?”
“Em ấy đã chet, hình như là do sự cố ch//áy n//ổ.”
Lúc này chuông tan học vang lên, tôi vừa quay đầu, phát hiện Chu Nghiêm Phi ghé vào bệ cửa sổ, lần đầu tiên mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tôi vừa định đi qua thì bị người ta gọi lại.
“Tôn Thư Nghi.”
Sắc mặt Tiêu Lĩnh có chút tái nhợt, lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt mệt mỏi.
“Vì sao cậu nhất định phải bám riết lấy tôi!”
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm nói: “Bám riết? Bại tướng dưới tay không có tư cách nói những lời này.”
“Tôn Thư Nghi, cậu cảm thấy cậu rất lợi hại ư?”
Tống Tiểu Tuyết đứng trước người Tiêu Lĩnh, cặp mắt xinh đẹp kia đánh giá tôi một chút: “Cũng không biết là ai, gian lận thi tháng bị mời phụ huynh?”
Tôi cười cười: “Tiêu Lĩnh, cậu cảm thấy tôi gian lận sao? Tôi ngồi ở bàn đầu, trước mặt giáo viên giám thị, bài thi cũng là trường học trước một ngày mới ra đề.”
Tôi lạnh lùng nói: “Muốn gán tội cho người khác mà thôi, cậu thật sự không sợ sao? Nếu như không nhớ nhầm thì tổng điểm của tôi còn cao hơn cậu hai mươi điểm?”
Cậu ta nhíu mày, giống như thật sự bị tôi chọc giận.
“Tôn Thư Nghi, cậu gian lận có được thành tích, tôi vì cái gì phải sợ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi đỏ lên của cậu ta, nhìn ra sự khẩn trương của cậu ta: “Cậu quả nhiên là sợ, chẳng qua tôi nói cho cậu biết, không cần lo lắng, sau này mỗi một lần thi, tôi đều sẽ giẫm nát cậu dưới chân.”
Tôi nói từng câu từng chữ: “Vị trí thứ nhất của cậu đã hết đát rồi, tôi sẽ không cho cậu một cơ hội nào ngồi lên đó nữa.”
Cậu ta nhất thời nghẹn lời, nhưng Tống Tiểu Tuyết lại châm chọc nói: “Tôn Thư Nghi, bây giờ cậu giống như một thằng hề, cậu từ lớp 10 đã ở cuối bảng, lại dám nói như vậy?”
Cô ta khinh thường cười lạnh, nụ cười cũng nhanh chóng cứng lại trên mặt.
Ánh mắt dừng lại ở phía sau tôi.
“Các cậu nói gì với đại ca tôi đấy?”
Cánh tay dài khoác lên vai tôi, thiếu niên cúi người nhìn về phía Tống Tiểu Tuyết.
“Còn nữa, bạn học Tống, cậu đã qua lại với học bá Tiêu rồi thì đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa?”
Sắc mặt Tống Tiểu Tuyết trắng bệch, sốt ruột giải thích với Tiêu Lĩnh, Tiêu Lĩnh lại kéo tay cô ta, rời khỏi phòng học.
“Cậu thích cậu ta như vậy sao?”
Chu Nghiêm Phi đút tay vào túi quần: “Ánh mắt tầm thường.”
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi: “Ừ, chính xác. Thật sự rất tầm thường.”
“Hay là, thích tôi đi.”
Ánh mắt thiếu niên trong suốt, giống như đang chờ phản ứng của tôi.
Lúc này ngoài cửa có mấy nam sinh đập bóng rổ đi qua, thấy Chu Nghiêm Phi: “Anh Phi, đi mau, hôm nay chuẩn bị đánh nổ tung đám người lớp trọng điểm.”
Bọn họ qua một lớp cửa sổ mới nhìn thấy tôi, đám người kia ngây dại, người dẫn đầu cẩn thận thò đầu vào: “Anh Phi… có phải em làm lỡ việc tỏ tình của anh rồi không?”
Chu Nghiêm Phi liếc mắt một cái, người nọ ngậm miệng, từng bước rón rén rời đi.
Tôi có chút không biết làm thế nào, dường như tôi là một người rất chậm chạp trong loại chuyện này.
“Cậu sẽ không vì tỏ tình mà đặc biệt mặc đồng phục học sinh chứ?”
“Cậu không phải thích học sinh sạch sẽ ngoan ngoãn sao?”
Cậu kéo khóa kéo đồng phục học sinh.
Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cậu, không nhịn được nở nụ cười, cậu nắm mặt tôi: “Không được cười, nói, có đồng ý hay không?”
Tôi lắc đầu: “Chu Nghiêm Phi, tôi không có ý này. Bây giờ tôi chỉ muốn…”
Lời còn chưa nói xong, giọng nói lo lắng không yên của giáo viên chủ nhiệm truyền tới: “Hai học sinh bên kia không ở phòng học mà làm cái gì đấy!”
Chu Nghiêm Phi kéo tay tôi bỏ chạy, tôi nhìn cây giá thập tự màu bạc kia nhảy nhót phía sau cậu, thỉnh thoảng cậu lại quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi không nhịn được suy nghĩ, cậu sẽ là một vị khách qua đường trong cuộc đời tôi sao, nếu là khách qua đường thì có phần lấp lánh quá rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.