01
Hồn phách của tôi nhập vào người một nữ sinh.
Nhưng tôi nhìn bài thi toán lớp 12 viết rõ ràng 65 điểm trước mặt, lâm vào trầm tư.
Lúc thi đại học tôi thi đậu vào Thanh Hoa với thành tích đứng đầu toàn thành phố, hiện tại tôi nhìn điểm số khiến người ta không thể tưởng tượng nổi này, cười thành tiếng.
Tiếng cười trong giờ tự học buổi tối yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột, bởi vậy người ngồi bàn phía trước tôi quay đầu nhìn tôi một cách chán ghét, cô ấy cau mày nói: “Tôn Thư Nghi, câm miệng.”
Tôi không chấp nhặt với cô ấy, ngẩng đầu nhìn thấy bài tập viết trên bảng đen và thời gian đếm ngược kỳ thi đại học, tôi rất nhanh hiểu được, bây giờ tôi đang ở trong thân thể một nữ sinh trung học.
Tôi nhìn tay mình một chút, thon dài trắng nõn, cầm lấy tấm gương nhỏ trên bàn, phản chiếu ra một khuôn mặt cũng được xem là xinh đẹp.
Xinh đẹp hơn tôi trước kia, thế nhưng dưới mắt là quầng thâm màu đen nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết không ngủ đủ giấc trong thời gian dài.
Cúi đầu xuống, tốt lắm, trên đùi tôi lại còn bó thạch cao.
Trên bàn học chất đống tư liệu ôn tập chỉnh tề, còn có sổ ghi chép chi chít và bài thi sửa chữa nhiều lần.
Phía trên tất cả đều là điểm số khá là tệ.
Giờ phút này tất cả mọi người đang làm bài tập, tôi nhìn bốn phía, trao đổi rất ít, tôi muốn hỏi bạn cùng bàn năm nay là năm nào, lại bị cậu ta cắt ngang một cách khó chịu: “Cậu có thấy phiền không?”
Xem ra nguyên chủ của thân thể này rất không được chào đón.
Vì thế tôi từ bỏ việc nói chuyện, bắt đầu đọc bài thi chất đống trên bàn.
Năm học 2020-2021… Đó là hai năm sau kỳ thi đại học của tôi, năm đầu tiên tôi trở thành một hồn ma.
Nguyên chủ viết đầy một trang giấy nháp cũng không giải ra được đề lớn thứ hai đếm ngược từ dưới lên, tôi nhìn thoáng qua, phát hiện cách giải của cô ấy toàn bộ đều là những công thức lặp đi lặp lại không có tác dụng.
Tôi thở dài, cầm bút tính toán.
Chỉ tốn mười lăm phút đã viết xong toàn bộ hai câu hỏi lớn còn lại, lúc này đã có mấy học sinh đang nhẹ giọng thảo luận đáp án của câu hỏi lớn cuối cùng.
Tôi vừa nghe vừa sửa lại đáp án phía trước.
Cuối cùng tôi cũng nghe được phía sau có người đang nói âm một, vì thế tôi quay đầu nói: “Đúng, đáp án chính là âm một, cậu dùng…”
Hai người kia dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc để nhìn tôi, sau đó lại bắt đầu thảo luận.
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.
Lúc này thầy giáo từ cửa đi vào, là một người đàn ông trung niên đầu trọc, trên sống mũi đeo một cặp kính, rất thuần thục hỏi: “Ai hoàn thành rồi? Đề bài hôm nay rất khó.”
Vài bàn tay thưa thớt, tôi cũng giơ tay lên, lại xuất hiện tiếng cười.
Thầy giáo cũng rất kinh ngạc nhìn tôi: “Tôn Thư Nghi, em nghe rõ tôi hỏi gì chưa?”
Tôi gật đầu, thầy giáo lắc đầu nói: “Đừng đùa với tôi, em nhanh chóng sửa đề cơ bản ngày hôm qua cho tôi xem.”
Vì thế tôi lật nửa ngày tìm được đề cơ bản kia, lúc ngẩng đầu nhìn, giáo viên đã cùng mấy bạn học làm xong đề thi thảo luận đề bài.
Trên đề thi cơ bản viết chi chít gạch đỏ.
02
Sau giờ tự học buổi tối trời đổ mưa to, tôi đang không biết về nhà bằng cách nào, cũng không biết nhà ở đâu, ngoài cửa có người gọi tên tôi.
“Thư Nghi nhanh lên, lát nữa có thể mưa sẽ lớn hơn.”
Ánh mắt tôi nhìn qua, là một nữ sinh có vẻ ngoài xấu xí.
Đồng phục học sinh mặc ở trên người cô ấy có chút cồng kềnh, hơn nữa cặp kính đeo trên một chiếc mũi tẹt, quả thực không được xem là đẹp.
Tôi lê đôi chân bó bột và chạy đến chào cô ấy một cách nồng nhiệt, bởi vì trước khi tôi chet đã như vậy, luôn hòa đồng với mọi người, bạn bè trong lớp gọi tôi là đại ca.
Hóa ra nguyên chủ vẫn có bạn bè, tôi vô cùng vui mừng.
Tôi lập tức ôm vai cô ấy.
Cô ấy sợ hãi hỏi: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
Tôi cười nói: “Thấy cậu tới đón tớ tan học nên vui vẻ nha~”
Tôi liếc nhìn bảng đeo ngực của cô ấy, tên cô ấy là Trâu Văn.
Lúc này trong đáy mắt bỗng nhiên có bóng người lướt qua bên cạnh tôi, trước mắt tôi, bả vai của cậu ta sượt qua tôi, tôi nhìn thấy một nam sinh rất cao rất đẹp trai lưng đeo cặp sách đi về phía trước.
Mái tóc nâu sẫm dưới ánh đèn hiện lên vô cùng sạch sẽ rối tung, ánh đèn hơi vàng càng lộ ra đường nét sống mũi cao thẳng của cậu.
Quả nhiên là nam sinh trung học, cảm giác thiếu niên tươi đẹp.
Nhưng lúc nam sinh đó đi xuống cầu thang, rõ ràng đã liếc mắt nhìn tôi một cái, lông mi dày cùng đôi mắt hoa đào trong suốt, chẳng qua giống như đang cảnh cáo tôi, ánh mắt kia lạnh như băng.
“Hóa ra là bởi vì Tiêu Lĩnh à…”
Nữ sinh bị tôi ôm cổ thì thào tự nói: “Người như cậu ta, cậu vẫn dám nhớ tới.”
“Cậu ta làm sao vậy?” Tôi tò mò.
“Tớ khuyên cậu từ bỏ đi, làm sao cậu ta có thể thích người như chúng ta chứ? Ngày hôm qua người xếp thứ hai khóa của lớp bọn tớ tỏ tình với cậu ta, hơn nữa vô cùng xinh đẹp, Tống Tiểu Tuyết, chắc là cậu biết nhỉ?”
Tôi không quan tâm cái khác, hỏi một câu: “Xếp thứ hai trường chúng ta có thể xếp hạng mấy toàn tỉnh vậy?”
Thấy tôi phản ứng thoải mái, cô ấy lại ngẩn người: “Không biết… Tớ đâu quan tâm cái này, dù sao hẳn là có thể đậu Thanh Hoa, chẳng qua cũng không ổn định, dù sao hai năm trước trường chúng ta cũng chưa từng có ai đậu vào Thanh Hoa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHmm, tôi đã nghĩ đến trường này không tốt lắm, đúng là như vậy.
“Nhưng Tiêu Lĩnh khẳng định đứng vững, cậu ta là bảo bối của trường. Nếu không phải thi đấu thất bại, hẳn là đã được cử đi học rồi.”
Tôi đang hồi tưởng lại Tiêu Lĩnh vừa rồi, cả người lập tức bị đụng mạnh.
Tôi té ngã trên mặt đất, mắng một câu: “Đậu xanh ai đấy, không thấy tôi còn què sao?”
“Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian, tôi là Chu Nghiêm Phi lớp 12 lớp số 13, cần bồi thường tiền thì tôi đưa!”
Tôi ngẩng đầu nhìn người kia, không mặc đồng phục học sinh, mặc một chiếc hoodie màu đen, càng thêm tôn lên làn da trắng nõn của cậu, trên cổ còn đeo một giá thập tự ánh bạc lóe sáng.
Hình như rất đắt, còn có giày thể thao số lượng giới hạn cùng với thái độ cà lơ phất phơ của cậu, tôi có thể kết luận, cậu là một phú nhị đại.
Cậu chỉ nói một câu như vậy, dùng khí thế dường như muốn ôm tôi dậy một cái, tiện tay đẩy tôi từ dưới đất vào người bạn tôi, sau đó dùng đôi chân dài bỏ chạy mà không thấy bóng dáng tăm hơi.
“Bị bệnh!”
Sau khi tôi đứng vững lập tức mắng một câu.
“Thư Nghi… Có phải hôm nay cậu uống nhầm thuốc hay không?”
Bạn tôi dường như còn chưa bình tĩnh lại: “Bình thường cậu hoàn toàn không dám nói chuyện với con trai…”
Thì ra Tôn Thư Nghi là một em gái đáng yêu ngại giao tiếp xã hội! Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi lại là một người hòa đồng.
Tôi chỉ là mượn một thân thể cùng tần số, định đi kiểm tra lúc đó rốt cuộc tôi đã chet như thế nào.
Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới, lúc tôi mượn thân thể Tôn Thư Nghi, ngày đó cô ấy đã uống một lượng lớn thuốc ngủ ở trong nhà vệ sinh.
Thời điểm tôi nhập thân, linh hồn của cô ấy đã rời khỏi thân thể, mà tôi chỉ là một hồn ma nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật không qua cầu Nại Hà, bị khóa ở trong thân thể này.
03
Cuối cùng cũng tới nhà Tôn Thư Nghi, trong nhà trống rỗng, trên bàn có đồ ăn khuya, trên tờ giấy viết: [Thư Nghi, mẹ đi làm ca đêm, con ăn xong nghỉ ngơi cho tốt.]
Tôi ăn một miếng mì, thơm quá!
Sau khi thành ma, tôi chưa từng được ăn món gì ngon nữa.
Lúc này, màn hình điện thoại di động sáng lên.
Phía trên ùn ùn kéo tới những lời nhục mạ.
Tôi lại bị kéo vào một nhóm, tất cả mọi người bên trong đều đang mắng tôi.
Cái gì mà “con heo ngu xuẩn”, “trong đầu đều là X” đã xem là tốt.
Nhiều hơn là những lời thô tục khó coi.
Tôi nóng nảy lên, định cãi lại.
Nhưng đột nhiên cảm thấy không cần phải lãng phí cuộc sống vui vẻ ở dương gian, không biết có thể kéo dài bao lâu của bản thân.
Vì thế tôi tắt máy, trở về phòng.
Tôi biết quá ít về cuộc sống của Tôn Thư Nghi.
Gian phòng trên giá sách bày rất nhiều tiểu thuyết, có tác phẩm nổi tiếng, cũng có tiểu thuyết ngôn tình, còn có một quyển nhật ký.
Giờ này ai còn viết nhật ký chứ! Tôi vẫn mở nó ra.
Giống như trong dự đoán của tôi, chi chít bên trong đều là về Tiêu Lĩnh.
Tình yêu thầm kín của con gái, vừa hèn mọn vừa chua xót.
[Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nhìn tôi một cái, có lẽ thần linh chính là thứ xa vời không thể với tới.]
[Tôi cũng muốn tặng cậu ấy một món quà, cậu ấy còn nhớ tôi không?]
[Cậu ấy cũng không nhìn, trực tiếp ném cho người khác… Nhưng cậu ấy cười với Tống Tiểu Tuyết. Đối với tôi, chỉ có chán ghét.]
[Mọi người đều ghét tôi…]
Tôi gần như bị nhồi máu cơ tim.
Thời sinh viên, dường như tôi chưa từng gặp phải chuyện gì khiến mình phiền lòng.
Không có người thầm mến, cũng rất được chào đón, nam sinh bị tôi từ chối cuối cùng vẫn là anh em tốt.
Cho tới bây giờ chuyện làm cho tôi tổn thương đều do bác gái căn tin tay run rẩy, làm tôi ít đi hai cục thịt kho tàu.
Tôi mở điện thoại ra lần nữa, tin nhắn bên trong đã 999+.
Vẫn đang mắng, quả nhiên là làm không biết mệt.
[Mày còn không xứng mang giày cho Tống Tiểu Tuyết nữa!]
[Người ta thi Thanh Hoa, mày thì sao? Cóc ghẻ!]
Tôi mở mục khoảnh khắc, phát hiện hai ngày trước nguyên chủ đăng một câu nói: [Có phải tôi chet đi các cậu sẽ hài lòng không?]
Phía dưới đều là đống bình luận ùn ùn kéo đến:
[Đúng vậy! Sao mày chỉ nói mà không làm? Nhanh lên! Tao đang chờ xem đây!]
Một đám cặn bã.
Tôi quyết định không hòa nhã với đám người này.
Họ không xứng đáng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.