6.
Sau khi ngắt kết nối với “Tiểu Cao Happy”, tôi liền đóng phát sóng.
Bạch Lê và tôi đã thống nhất ngày mốt sẽ cùng nhau đi vào khu mộ cổ, vì vậy tôi phải dành chút thời gian chuẩn bị.
Lúc này, tôi chợt cảm thấy có chút hối hận, sớm biết bây giờ mình phải thăm mộ thì tôi đã nghe lời ông lão chăm chỉ tu luyện rồi.
Với yêu lực tầm thường hiện có của ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó được tiểu quỷ.
Khi gặp phải một quỷ mạnh, chắc chắn chỉ có thể đứng yên chịu trói.
Tôi nhét hết mấy thứ ông lão để lại như gương Huyền cơ, cờ Xích lân, dù Huyền dương, v.v. vào trong túi.
Tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều bùa chú.
Nào là phù Định thân, phù Trừ tà, phù Truyền tống… Cái nào có thể mang thì tôi đều mang theo.
Nếu không đánh bại được hắn, chúng tôi vẫn có thể bỏ chạy.
Chỉ cần giữ được rừng xanh thì không lo hết củi.
Chớp mắt, ngày hẹn đã đến.
Bạch Lê lái xe đến nhà tôi, đi cùng còn có một người quen thuộc.
Ngày hôm đó, chính Khương Hoài là người xem bói trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.
Bạch Lê đưa tay ra chào tôi: “Xin chào Mộc đại sư, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.”
Tôi nắm tay cô ấy lại và nói: “Xin chào.”
Cô ấy lại chỉ vào người đàn ông bên cạnh: “Đây là đạo diễn Khương Hoài, người mà đại sư từng gặp trước đây.”
Tôi gật đầu.
Đâu chỉ là từng gặp, tên này xem bói đoán mệnh không trả tiền, bây giờ vẫn còn nợ tôi năm mươi đồng chưa chịu trả.
Sau khi tìm hiểu ngắn gọn, nhóm chúng tôi lên xe và khởi hành về phía làng Thanh Sơn.
Ngôi mộ cổ nằm ẩn mình trên núi Đại Thanh.
Dưới chân núi là một ngôi làng nhỏ tên là làng Thanh Sơn.
Làng Thanh Sơn lưng tựa núi lớn, phong cảnh tuyệt đẹp. Lúc đóng phim, đoàn làm phim của Bạch Lê đã ở lại trong ngôi làng này.
Trên đường đi, Bạch Lê trò chuyện với tôi về trải nghiệm ngày hôm đó của cô ấy.
“Đại sư, hai ngày nay tôi đã nghĩ tới một chuyện rất kỳ lạ.”
Tôi gật đầu để cô ấy tiếp tục.
“Thật ra tôi không có ý định tham gia bộ phim này vì nó không phù hợp với kế hoạch nghề nghiệp của tôi, nhưng tôi không biết tại sao mình lại vô tình ký hợp đồng.”
“Và vào đêm đầu tiên tôi đến đây đóng phim, tôi đã nằm mơ, trong giấc mơ luôn hiện lên một số cảnh tượng kỳ lạ. Nhưng tôi nghĩ lúc đó do mình quá mệt mỏi nên mới thế, vì vậy đã quên mất giấc mơ đi.”
Lời nói của Bạch Lê khẳng định rằng cô ấy và quỷ nam kia có duyên phận từ kiếp trước, có điều không hiểu vì sao đoạn duyên phận ấy lại kéo dài sang kiếp này.
Có thể cô ấy sẽ biết khi nhìn thấy quỷ nam.
Điều phiền phức hơn bây giờ là vào ngày phát sóng trực tiếp, tôi bói một quẻ hung cát cho chuyến đi đến mộ cổ của Bạch Lê.
Lúc đó rõ ràng là điềm tốt nhưng bây giờ vì có sự tham gia của tôi nên đã trở thành điềm xấu.
Tôi nhìn những tầng rừng rậm cách đó không xa, trông hơi âm u vì bị bao phủ bởi một lớp mây và sương mù.
Nhìn từ xa, nó trông giống như một con quái vật đang mở cái miệng khổng lồ.
Tôi chợt cảm thấy không ổn lắm.
Khi đến làng Thanh Sơn, chúng tôi tìm được ngôi nhà của một người nông dân để ở tạm.
Trưởng thôn nơi đó đã tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình.
Chúng tôi nói muốn đi tới ngôi mộ cổ đó, nhưng vẻ mặt trưởng thôn lại trở nên khác lạ: “Mấy người muốn đi đến ngôi mộ cổ đó à? Đó là một nơi rất tà ác.”
Bạch Lê giải thích: “Lần trước cháu rơi đồ ở trong mộ kia nên muốn đi tìm thử.”
Vẻ mặt trưởng thôn dường như đã khá hơn, ông ta chỉ dặn dò: “Mấy người không thể ở đó quá lâu, tốt nhất tìm đồ xong thì quay lại ngay nha.”
Chúng tôi mỉm cười và gật đầu.
Trưởng thôn lại bảo con gái dẫn đường cho chúng tôi, nói rằng con bé quen đường lên núi nên có thể tiết kiệm cho chúng tôi rất nhiều thời gian.
7.
Con gái của trưởng thôn tên là Nhị Nha, cô bé trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng rất thông minh.
“Các vị khách quý, hãy đi theo em. Tôi biết đường tắt đến lăng mộ cổ.”
Nhị Nha dẫn chúng tôi men theo con đường nhỏ gần nhất để đến ngôi mộ cổ.
Diện tích của ngôi mộ cổ rất lớn, rộng tới hàng trăm mét vuông, được bao phủ bởi cỏ dại, nhìn từ xa giống như một ngọn đồi.
Nhị Nha vừa đi vừa nói với chúng tôi: “Người ta nói rằng ngôi mộ này vốn là lăng mộ của một đại quan triều nhà Thanh. Trước đây không ai trong làng chúng em biết đó là một ngôi mộ cổ.”
“Vào thời điểm chúng em phát hiện ra thì những thứ bên trong đã bị bọn cướp mộ đào lên. Sau đó, một đội khảo cổ cũng đến, nhưng họ không tìm thấy gì và rời đi chỉ sau vài ngày.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi liếc nhìn Bạch Lê: “Ngày đó cô tìm được ở chỗ nào trong ngôi mộ cổ vậy?”
“Tôi nhớ đó là một bãi đất trống có tám cột đá và một cánh cửa đá phía trước.”
Hai mắt Nhị Nha sáng lên: “Chị, chắc chị đang nói về cửa ngoài của mộ cổ. Trẻ con trong làng chúng em thỉnh thoảng cũng có chơi ở bên ngoài đấy.”
Tôi thấy hơi buồn cười nên muốn trêu cô bé: “Không phải cha em nói mộ cổ rất tà ác sao? Mấy đứa cũng không biết sợ là gì nha, còn chạy đến đây chơi.”
Nhị Nha ngây thơ trả lời: “Đương nhiên là chúng em không sợ rồi, đều là người lớn lừa gạt trẻ con. Mấy năm trước, các cô chú trong thôn ngày nào cũng tới đây, chỉ là không biết tại sao về sau lại không tới nữa.”
Lời nói của Nhị Nha khiến tôi dấy lên nghi ngờ. Họ đến đây hàng ngày nhưng tại sao lại nói nơi này là tà ác?
Nhưng tôi nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của mình vì chúng tôi đã đến lối vào.
Quả thật có dấu vết của sự phá huỷ do con người tạo ra ở lối vào ngôi mộ. Chúng tôi đi dọc theo lối vào nhỏ hẹp tối tăm của ngôi mộ, sau khi đi trong thông đạo được khoảng mười mét, khoảng trống trước mắt chúng tôi dần thông thoáng hơn.
Khoảng sân trống trải và cổng đá mà Bạch Lê nhắc đến đã xuất hiện, phía trên cổng đá có một tấm bảng nhưng trên đó không có chữ nào.
Đẩy cửa đá bước vào, trước mặt là một cánh cửa lớn màu son phủ lụa đỏ, trên tấm bảng vàng có viết hai chữ “Nhiếp Phủ”.
Cánh cửa màu đỏ tự động mở ra, khung cảnh náo nhiệt trong sân hiện rõ khắp nơi, những tấm lụa đỏ bồng bềnh và những bàn tiệc đan xen nhau đều cho thấy đây là tiệc cưới.
Bước vào chính điện, nơi đáng lẽ phải dán chữ [囍] ở giữa thì lại dán một nửa là chữ [喜] và nửa còn lại là chữ [奠].
(囍: Hỷ/ song hỷ, chữ này gồm 2 chữ 喜 ghép lại, thường dùng trong tiệc cưới.
喜: Hỷ, vui mừng, hoan hỉ
奠: Điện, cúng tế.)
Ngồi ở bàn đầu là một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng, khuôn mặt trắng bệch và con ngươi màu xanh lam.
Ở cuối sảnh có hai chiếc quan tài, một chiếc đóng kín và một chiếc mở.
Đột nhiên có tiếng kèn vang lên, không lâu sau, hai người hầu gánh một người đàn ông ốm yếu đang mặc đồ diễn trên lưng, bước vào sảnh lớn.
Người đàn ông kia không thấy được mặt, cố vùng vẫy khi bị ép vào quan tài. Hai người hầu đóng nắp quan tài lại rồi dùng búa đóng đinh lên trên.
Những âm thanh vui tươi cùng tiếng khóc tang đồng thời vang lên cùng lúc ở ngoài đại sảnh, hòa quyện thành một giai điệu kỳ lạ khiến người ta phát điên.
Nhị Nha sợ hãi nắm tay tôi: “Chị ơi, họ đang làm gì vậy?”
“Đây là tục minh hôn thời cổ đại, đừng sợ, chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.”
“Bạch Lê mất tích rồi.” Khương Hoài đột nhiên hoảng sợ kêu lên.
Khi tôi nhìn lại, Bạch Lê – người vừa ở phía sau tôi, quả thật đã biến mất.
Tôi lấy lá phù Phá đường ra thắp sáng. Cảnh tượng vui buồn trước mắt dần dần tan biến như những vòng nước gợn sóng, chỉ còn lại ngôi mộ trống rỗng, hoang tàn.
Giữa lăng có một chiếc quan tài, Bạch Lê mặc váy cưới màu đỏ nằm trong đó với vẻ mặt bình yên.
Khương Hoài vội vàng bước tới, lớn tiếng gọi tên Bạch Lê.
“Cô ấy bị yểm mộng rồi.”
Tôi lấy ra một tấm phù Thanh thần tức phù thanh lọc tinh thần rồi đặt nó lên trán cô ấy.
Một lúc sau, Bạch Lê lờ mờ tỉnh lại và bàng hoàng khi nhìn thấy chiếc váy cưới trên người mình.
“Tôi bị sao vậy? Tại sao tôi lại mặc váy cưới?”
Tôi nhìn bóng đen phía sau cô ấy, lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Một người đàn ông lịch lãm mặc đồ diễn màu xanh lam từ trong bóng tối xuất hiện, khuôn mặt đẹp trai nhưng oán khí trên mặt lại có chút đáng sợ.
“Vốn dĩ ta muốn A Lê đến một mình, nhưng không ngờ lại có nhiều khách đến như vậy.”
Bạch Lê cảnh giác nhìn hắn: “Anh là ai? Vì sao lại muốn lấy đi một phách của tôi?”
Người đàn ông khẽ thở dài: “A Lê, ta sắp hồn phi phách tán rồi, chỉ muốn giữ một phách kia của nàng ở cùng ta những ngày cuối.”
“A Lê, ta thật không cam lòng. Nàng đã đầu thai và bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có ta là người duy nhất còn bị mắc kẹt ở kiếp trước.”
Bạch Lê liếc nhìn tôi sau đó hỏi người đàn ông: “Tại sao anh lại hồn phi phách tán?”
Người đàn ông không trả lời, hắn nhìn về phía Tây Bắc của cổ mộ, thở dài: “Hồn phi phách tán cũng không sao, cuộc sống kiểu này ta đã chán rồi.”
Tôi bước tới đánh giá hắn vài lần: “Nếu tôi đoán không lầm, người đàn ông vừa nãy bị ép làm minh hôn chính là ngươi, đối tượng minh hôn kiếp trước của Bạch Lê.”
Người đàn ông mặc áo xanh gật đầu, cười khổ nói: “Ta tên là Dương Khâm Ngôn. Kiếp trước ta và A Lê là một đôi. Nhưng gia thế của nàng ấy hiển hách còn ta chỉ là một con hát, nên cha mẹ nàng không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”
“Sau đó, A Lê bị ép kết hôn. Đêm trước đám cưới, nàng ấy nuốt vàng tự sát. Cha mẹ nàng ấy giận chó đánh mèo, liền kéo ta đến ép cử hành minh hôn với A Lê, sau đó mai táng chung ở đây.”
“Bọn họ tìm được một vị đạo sĩ cực kỳ lợi hại đến nhốt linh hồn của ta khiến ta không thể rời đi hay đầu thai. Ta đã canh giữ ngôi mộ này hàng trăm năm rồi.”
Điều này giải thích vì sao số phận giữa Dương Khâm Ngôn và Bạch Lê ở kiếp trước lại bị dây dưa đến kiếp này.
Có vẻ như đạo sĩ đã sử dụng một bí thuật nào đó để ràng buộc cuộc nhân duyên giữa hai người.
Bạch Lê mở miệng, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Khương Hoài nắm tay cô ấy, yên lặng an ủi.
Khi Dương Khâm Ngôn nhìn thấy hành động của hai người, trên khuôn mặt hiện lên nét buồn bã: “A Lê, trước khi hồn phi phách tán có thể nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa.”
Vừa nói xong, một phách kia của Bạch Lê cũng quay trở lại.
“Các ngươi mau rời khỏi Đại Thanh Sơn đi, ở đây sẽ rất nguy hiểm.”
Linh hồn của Dương Khâm Ngôn dần tiêu tán, chỉ để lại một câu nói vang vọng trong ngôi mộ trống rỗng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.