8.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được sự oán giận trong bán kính mười dặm đang lao về một hướng với tốc độ cực nhanh.
Và hướng đó chính xác là hướng Tây Bắc của lăng mộ.
Nếu tôi đoán không lầm thì cái chết của Dương Khâm Ngôn có liên quan đến việc này.
Dương Khâm Ngôn là lệ quỷ có tu vi trăm năm, mà vẫn có thể bị làm đến hồn phi phách tán.
Ắt hẳn ác quỷ ở góc Đông Nam lăng mộ hoặc là có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, hoặc là có rất oán khí ngút tận trời xanh.
Cả hai khả năng đều không phải là điều mà một con quỷ lò lửa nhỏ như tôi có thể xử lý được.
Mặt tôi méo xệch, gọi cho ba người còn lại vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc.
“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu quá muộn chúng ta sẽ không thể rời đi nữa.”
Họ bừng tỉnh và vội vàng theo bước chân tôi ra khỏi lăng mộ, chạy thẳng xuống núi.
Lúc đến thì trên núi có tiếng ríu rít của các loài chim và côn trùng, nhưng bây giờ không còn một âm thanh nào nữa.
Sự im lặng thật đáng sợ.
Chưa chạy được bao xa, Nhị Nha bất ngờ ngã xuống.
“Chị ơi, hình như chân em bị bong gân rồi.”
Tôi lùi lại vài bước để giúp cô bé đứng dậy.
Tôi liếc nhìn Khương Hoài. Là đàn ông duy nhất trong đội, đương nhiên là anh ta nên khiêng người ra ngoài.
Khương Hoài lập tức hiểu ra, không nói một lời liền cõng Nhị Nha chạy theo chúng tôi.
Chạy được một lúc, cả ba người chúng tôi đều kiệt sức và thở không ra hơi, Nhị Nha đột nhiên nói: “Có một căn phòng ở góc Tây Bắc của cổ mộ, bên trong nhốt một người phụ nữ rất đáng sợ.”
Khi nói điều này, trên mặt cô bé toát ra vẻ thờ ơ trưởng thành, không phù hợp với độ tuổi của mình.
Tôi dừng lại, nghi ngờ nhìn cô bé: “Sao em biết?”
“Trước đây em đã lén theo bố vào. Em nghe thấy bố gọi cô ấy là Tống Tử nương nương, có điều sau đó bố em lại không đi nữa.”
Tôi lạnh mặt hỏi: “Tại sao em lại nói với tụi chị điều này?”
Nhị Nha khép mắt im lặng.
Tôi liếc nhìn Nhị Nha, trầm giọng nói: “Tiếp tục xuống núi.”
Vẻ mặt đấu tranh hiện lên trên khuôn mặt Nhị Nha, ngập ngừng nói.
“Em… em muốn anh chị giúp cô ấy.”
Tôi khẽ cười lạnh: “Sự oán giận của cả ngọn núi này đã bị người phụ nữ đó hút đi. Cô ta cần chị giúp đỡ sao? Không đầy một ngày nữa, toàn bộ núi Đại Thanh sẽ trở thành lò mổ của cô ta. Em muốn cho tụi chị đi chịu chết hả?”
“Cô ấy sẽ không làm tổn thương mọi người, em có thể cảm nhận được nỗi đau của cô ấy.”
Nhị Nha vùng vẫy và ngã khỏi lưng Khương Hoài, quỳ trước mặt chúng tôi cầu xin.
“Em cầu xin mọi người hãy cứu cô ấy, em hứa cô ấy sẽ không làm tổn thương anh chị đâu.”
“Lời hứa của em có ích gì? Cô ấy sẽ nghe lời em chứ?”
“Cô ấy sẽ nghe lời em vì… bà ấy là mẹ em.”
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Nhị Nha, vô thức nói chậm lại: “Nếu em muốn chị giúp em thì tốt nhất hãy nói tất cả những gì mà em biết.”
“Em nói, em nói.” Cô bé liên tục đáp.
“Làng chúng em bị nguyền rủa, tất cả phụ nữ chỉ có thể sinh con gái chứ không thể sinh con trai. Chỉ có… phụ nữ trong mộ cổ mới có thể sinh con trai.”
“Cho nên chỉ cần người đàn ông nào đó trong gia tộc muốn có con trai, người đó sẽ phải đi đến mộ cổ vào ban đêm trong một tuần.”
Một ngôi làng bị nguyền rủa, một nhóm đàn ông khao khát con trai và một người phụ nữ có thể sinh con trai.
Hãy dùng ngón chân của bạn để đoán xem điều gì sẽ xảy ra!
Từ trước đến nay chúng tôi chưa từng nghe điều kinh khủng như vậy, Bạch Lê tái mặt vì sợ hãi.
Nhị Nha tiếp tục nói với đôi mắt đỏ hoe: “Bà ấy sinh ra rất nhiều con trai trong làng, nhưng sau này dân làng phát hiện ra những đứa con trai đó luôn chết trước tuổi mười tám nên họ không đi đến mộ cổ nữa.”
Câu nói của Nhị Nha khiến tôi muốn rời khỏi đây lại dâng lên sự khó chịu trong lòng.
Tôi không khỏi thở dài, quả nhiên là tránh không khỏi.
“Chị sẽ đi cứu bà ấy với em.”
“Bạch Lê, Khương Hoài, hai người xuống núi trước đi.”
Đây là quyết định của cá nhân tôi, đương nhiên tôi không thể để người khác liều mạng đi cùng.
Không ngờ hai người lại đồng thời lắc đầu: “Đại sư, chúng tôi cứu người với ngài.”
Tôi muốn nói thêm điều gì đó nhưng không thể nói được sau khi chạm vào ánh mắt kiên quyết của hai người.
Chúng tôi quay trở lại lăng mộ lần nữa, lần này đi vào từ góc Tây Bắc.
Dọc đường đi có những ngôi mộ thấp và những bộ xương không tên.
“Tại sao có nhiều xương ở đây?” Tôi hỏi Nhị Nha.
“Những thứ này là của những người phụ nữ trong làng không thể sinh con trai. Một số là người trong làng, một số bị mua, và nhiều người trong số họ đã bị tra tấn đến chết.”
Trên núi Đại Thanh có nhiều oan hồn như vậy, khó trách người phụ nữ đó lại tràn đầy oán hận.
Chúng tôi bước vào ngôi mộ cổ và mở cánh cửa đá nặng nề trong góc.
Một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng hiện ra trước mắt chúng tôi.
Một người phụ nữ với mái tóc dài chạm sàn và tứ chi bị xích khoá vào tường.
Khi đến gần hơn, tôi nhận ra cô ấy không mặc quần áo, toàn thân bị mái tóc dài che kín. Cặp vú dài đến tận bụng, da bụng đầy những vết rạn dày đặc, móng tay dài buông thõng xuống tận eo.
Cô ấy cúi đầu, không biết còn sống hay đã chết, khí đen trong bán kính mười dặm không ngừng bị cơ thể cô ấy hấp thu.
Có vẻ như cô ấy sắp trở thành quỷ rồi.
Nhị Nha bước tới vuốt tóc cô ấy: “Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây.”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên như cảm nhận được điều gì đó, để lộ khuôn mặt già nua, tê dại và một đôi mắt tang thương đỏ hoe.
Giờ đây, chỉ khi hoá giải được nỗi oán hận của cô ấy thì mới có thể thật sự cứu được cô ấy trở về.
Chỉ là mối oán hận này dày đặc này, bằng thực lực hiện tại của tôi không thể giải quyết triệt để được.
Hơn nữa, với cơ thể bị tàn phá như thế này, đến lúc đó chỉ sợ cũng như đèn dầu sắp cạn.
Tôi cố gắng niệm chú trừ tà mà thầy đã dạy để thanh lọc nỗi oán hận của người phụ nữ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, oán khí vẫn cứ cuồn cuộn tiến vào cơ thể cô ấy.
9.
Đang lúc hết đường xoay sở.
Đột nhiên, cửa lăng mộ bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài, một nhóm dân làng hung ác tiến vào lăng mộ cổ.
Họ cầm xẻng và cào trong tay, nhìn chúng tôi với vẻ mặt không mấy thiện cảm. Người đứng đầu là trưởng làng.
“Ba vị tới làng Thanh Sơn của tôi. Tôi vốn có ý tốt tiếp đón các ngươi, lại không ngờ các vị đột nhập vào cấm địa của thôn, đã như vậy, tôi chỉ có thể tiễn các vị lên đường thôi.”
Nhị Nha bước tới và dừng lại trước mặt chúng tôi: “Là con đã đưa họ đến đây. Đó không phải việc của họ. Bố để họ đi đi.”
Trưởng thôn cười sằng sặc mấy tiếng, trong mắt hiện lên sát ý: “Tao nhờ mày dẫn đường, mày lại dám dẫn người tới đây.”
“Hôm nay, không ai trong số các người có thể rời đi.”
Khương Hoài không nhịn được mà chửi rủa: “Còn là khu vực cấm nữa sao? Tôi cho rằng đây là nơi để đàn súc sinh như các người hại người mới đúng. Các người là súc sinh đầu thai chuyển thế, không biết cách làm người đúng không? Nếu không biết thì cứ cắt cổ rồi bắt đầu cuộc sống mới cho rồi.”
Tôi rất sốc trước cái mồm của anh ta, trong mấy ngày qua anh ta hành động như một quý ông lạnh lùng và cao thượng, nhưng không ngờ lại có thể mắng người như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrán trưởng thôn nổi gân xanh, khuôn mặt đen thui cực kỳ nham hiểm, nặng nề trừng mắt nhìn chúng tôi.
“Trừng gì mà trừng, tôi cảnh cáo ông, tốt nhất ông nên thả chúng tôi đi. Tôi với Bạch Lê có cả trăm triệu người hâm mộ bên ngoài, mỗi người một ngụm nước bọt là có thể dìm chết mấy người, giờ mấy người đi tự thú còn kịp đấy.”
Trưởng thôn chợt mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Ha ha, mày quá ngây thơ, trên núi này dã thú nhiều như vậy, mày dã thú ăn thịt cũng không phải là không có khả năng, ai có thể tra đến chúng ta?”
Ông ta đắc ý thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của chúng tôi, như thưởng thức con mồi giãy giụa lúc sắp chết.
Tôi cảm thấy sát khí sau lưng ngày càng mạnh lên kể từ khi bọn họ bước vào, tôi không khỏi cong môi.
Người phụ nữ trong khu mộ cổ này vốn dĩ chỉ còn chút nữa là đạt đến tà linh, bây giờ thấy bọn họ thì oán khí càng ngút trời.
Lời thật khó khuyên ma quỷ. Đã vậy thì cho chúng nếm trải hậu quả tội ác của mình đi.
Tôi lặng lẽ niệm phép để phá vỡ sợi dây xích giam giữ người phụ nữ trong khu mộ cổ, đồng thời đặt một lá bùa tăng cường lên cơ thể cô ấy để tăng tốc độ hấp thụ oán khí.
“Chị gái tốt, có thù báo thù, có oan báo oan, bây giờ bọn họ đều ở đây, thời gian săn bắt bắt đầu rồi.”
Một số dân làng ở hàng đầu giơ cao xẻng lao về phía chúng tôi.
Giây tiếp theo, một bóng đen xẹt qua.
Họ nhìn vào lồng ngực bị khoét rỗng của mình rồi ngã xuống đất.
Phía sau, người phụ nữ trong khu mộ cổ với mái tóc rối bù đang liếm máu đỏ trên móng tay, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng.
“Có quỷ aaa!”
Những dân làng khác sợ hãi trước cảnh tượng này liền lao ra ngoài, nhưng lại bị chặn đường rút lui.
Người phụ nữ trong khu mộ cổ xuyên qua đám người với tốc độ cực nhanh, móng tay trắng đi vào móng tay đỏ đi ra, không hề có động tác thừa.
Không lâu sau, toàn bộ dân làng đều bị giết, mùi máu tanh nồng trong mộ chảy khắp sàn nhà.
Chỉ còn lại mỗi trưởng thôn.
Ông ta quỳ xuống cầu xin sự thương xót, toàn thân run rẩy: “A Xu, làm ơn hãy để tôi đi. Họ bắt tôi phải làm điều đó. Tôi thật sự xin lỗi cô.”
Nữ quỷ ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Tội ác của họ trên mảnh đất này có thể theo cái chết của họ mà dần dần bị chôn vùi.
Nhưng tâm hồn đang than khóc thì vẫn chưa tìm được sự yên nghỉ.
Tôi nhìn những linh hồn vô tội đã chết bi thảm đằng sau nữ quỷ mà lòng tràn ngập nỗi buồn. Tôi bắt đầu niệm chú độ ách mà sư phụ đã dạy cho tôi.
Lúc đầu thầy bảo tôi không cần học gì chỉ cần ghi nhớ chú độ ách này, nếu ghi nhớ sai một chữ, tôi sẽ phải chép lại cả trăm lần.
Lúc đó tôi không quan tâm, nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được ý định của ông ấy.
Trong độ hoá các linh hồn, tôi đã thấy những gì mỗi người trong số họ đã trải qua.
Có những sinh viên đại học bị bắt cóc và sử dụng làm máy sinh nở, những cô gái trong làng bị làm nhục đến chết, và những phụ nữ ở làng khác bị lừa đến để tra tấn.
Nhưng người phụ nữ trong khu mộ cổ khác với họ.
Tên cô ấy là Tạ Xu, cô ấy vốn là một người phụ nữ có công đức, chỉ cách cõi tiên một bước nữa thôi.
Tình cờ, cô ấy nghe nói về ngôi làng bị nguyền rủa này.
Cô ấy muốn giúp ngôi làng này hóa giải lời nguyền nên quyết định ở lại đây.
Sau đó, cô gặp một người dân làng, ông ta rất giỏi dỗ dành và nói chuyện ngọt ngào, khiến Tạ Xu phải lòng.
Một lần, trong lúc say rượu, tên dân làng đã xâm phạm cô ấy.
Cô ấy muốn bỏ đi nhưng khi biết mình mang thai Nhị Nha thì đã ở lại với tên dân làng kia.
Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi Tạ Xu mang thai lần nữa và sinh ra một bé trai.
Người dân trong làng rất phấn khởi.
Chồng cô ấy đã hy sinh cô ấy cho dân làng để trở thành trưởng thôn.
Thế là một đêm nọ, chồng cô ấy đưa cho cô ấy một bát thuốc.
Một người đàn ông trong làng trùm đầu bước vào phòng cô ấy.
Rồi đến lần thứ hai, thứ ba…
Cô ấy đã cố gắng hết sức để trốn thoát nhưng lại bị giam trong một ngôi mộ cổ và bị xích chân tay.
Trong những ngày đen tối, thậm chí cô ấy còn không thể chết.
Sau đó, cô ấy chợt nghe thấy giọng nói của rất nhiều phụ nữ giống mình.
Họ hoặc là những phụ nữ bị tra tấn đến chết vì không thể sinh con trai, những phụ nữ bị lừa bán và chết vì nhiều lý do, hoặc những bé gái chưa trưởng thành.
Họ nói rằng họ có thể cho cô sức mạnh và cùng cô trả thù.
Bằng cách này, trong khi chịu đựng những ngày đen tối, cô ấy đã hấp thụ nỗi oán giận ngày càng tăng…
10.
Ma quỷ chúng tôi không có tuyến lệ, nhưng nỗi buồn trong lòng khiến tôi bất giác rơi nước mắt.
Tôi liên tục niệm lời chú độ ách để cứu họ càng sớm càng tốt.
Yêu lực trong người tôi cứ yếu dần đi và đang đạt đến giới hạn.
Tôi nuốt dòng máu ngọt tanh trong miệng, cố gắng cứu lấy linh hồn vô tội cuối cùng.
Đột nhiên, cánh cửa luân hồi mở ra.
Hàng trăm linh hồn lúc này đã được giải thoát, bay lên trời và bước vào luân hồi.
Cơ thể của tôi cũng đang tan dần đi…
Tôi nghĩ đến ông lão cũng chính là đồ tôn của tôi, người đã nói trước khi thăng thiên rằng tôi còn một kiếp chưa vượt qua.
Quả nhiên, một kiếp này tôi không thể vượt qua được.
Khi sắp chết, tôi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Bạch Lê và Nhị Nha, vẻ mặt buồn bã của Khương Hoài, nhưng tôi không thể nghe thấy họ đang nói gì.
Những ký ức phủ bụi dần thức tỉnh, cuối cùng tôi cũng nhớ ra mình là ai.
Tôi vốn là một thần khí, vạc Sơn Hà, được chính khí bốn phương dưỡng dục nên, thọ ngang trời đất, sáng như trời trăng.
Vào thời điểm đó, chiến tranh đang hoành hành trên thế giới, xác chết khắp nơi, dân chúng lầm than.
Với cái giá phải trả là hồn phi phách tán cho đại giới, tôi đã cứu được hàng chục ngàn oan hồn.
Đồ tôn của tôi đã tìm thấy một vài mảnh linh hồn còn sót lại, giữ ấm và nuôi dưỡng chúng để tôi có thể tiếp tục tái sinh trong cơ thể của một con yêu quái.
Nhưng mỗi khi tôi khá hơn một chút, tôi sẽ gặp phải một kiếp, ở đó tôi vì cứu người khác mà chết đi.
Kiếp thứ hai, tôi là hồ yêu.
Kiếp thứ ba, tôi là quỷ gối đầu.
Kiếp thứ tư, tôi là một con quỷ bàn.
Kiếp thứ năm, cũng chính là kiếp này, ta đã trở thành một con quỷ lò lửa.
Hầy!
Tại sao mỗi một đời bản thể đều khiến ta không còn từ nào để diễn như vậy, bất lực, không hiểu nổi, cạn lời đến cực điểm…
Tôi nghĩ thế rồi chìm vào giấc ngủ…
Mãi cho đến chục năm sau khi ta mở linh trí lại lần nữa, tôi tỉnh dậy ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh và lạc hậu.
Dường như ở đây có ẩn giấu bí mật nào đó, mọi người đều rất kỳ lạ.
Một đôi tay nhẹ nhàng bế tôi lên khỏi mặt đất và lẩm bẩm: “Này, sao ở đây lại có cái gương xấu thế này.”
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.