5.
Sau khi Bạch Lê thoát khỏi kết nối phát sóng trực tiếp, một người tên là “Tiểu Cao Happy” đã đăng ký kết nối.
Sau khi tôi bấm đồng ý, một chàng trai trẻ theo phong cách hip hop sành điệu xuất hiện ở phía bên kia màn hình.
Hình như cậu ta đang ngồi trên bờ ruộng, vẻ mặt lo lắng khó tả: “Đại sư, tôi muốn tìm xem chú tôi ở đâu. Ông ấy là thủ thôn của chúng tôi. Ông ấy thường đợi tôi ở cổng làng mỗi lần tôi về quê, nhưng lần này quay về tôi phát hiện ra rằng ông ấy đã mất tích.”
“Tôi hỏi người hàng xóm thì họ bảo không gặp ông ấy kể từ trận mưa lớn hôm kia. Tôi lo ông ấy đã xảy ra chuyện gì đó.”
[Hỏi ngu xíu ạ, thủ thôn là gì vậy?]
[Tôi nghe ông tôi nói rằng thủ thôn là những người canh gác làng có nhiệm vụ bảo vệ sự bình yên của ngôi làng. Kiếp trước của bọn họ đều có tội ác tày trời, thân mang sát khí, vì vậy mới có thể khiến một số thứ dơ dáy kinh sợ.]
[Lầu trên đừng nói nhảm, người canh làng là người tốt, có chín đời công đức, cho nên đời thứ mười trở thành thủ thôn, sau kiếp này sẽ được thăng thiên.]
Tôi mặc kệ những lời cãi vã trong bình luận, hỏi ngày sinh và tử vi của chú “Tiểu Cao Happy” rồi bấm đốt ngón tay tính toán.
“Còn sót lại một hơi thở cuối cùng, trong rừng bạch dương sau núi, dưới gốc cây cổ thụ, vùi sâu trong bùn cát, gãy xương chân trái.”
Vừa dứt lời, “Tiểu Cao Happy” đã cầm điện thoại di động lao ra ngoài.
Cậu ta lảo đảo chạy đến cây bạch dương sau núi, tìm thấy một cây bạch dương già bị chôn vùi hơn một nửa trong bùn đất. Cậu ta dùng tay đào cát và sỏi trên mặt đất.
“Chú ơi, chú đợi chút, cháu sẽ cứu chú ra ngay.”
Cát sỏi chất đống sâu đến mức chỉ trong chốc lát, móng tay của cậu ta đã bị gãy, các ngón tay trầy xước và chảy máu rất nhiều.
Nhưng cậu ta vẫn không dừng lại một giây phút nào, như thể không thể cảm nhận được nỗi đau đớn.
[Tôi đã quá già để xem những thứ như thế này.]
[Tôi chợt nhớ đến chú tôi, bố mẹ tôi đã mất khi tôi còn rất nhỏ. Chính chú đã nuôi nấng tôi, vì mang theo cái đuôi là tôi nên giờ đã 43 tuổi rồi mà ông ấy vẫn chưa kết hôn.]
[Tôi và chú tôi cũng có mối quan hệ rất tốt. Chú ấy hơn tôi 5 tuổi, hồi nhỏ mỗi khi tôi mắc lỗi chú ấy đều nhận lỗi về mình. Mười lần thì chú ấy nhận lỗi cả mười.]
[Tại sao các bạn đều có chú thế, tôi thì không có nên tôi sẽ cầu cho Tiểu Cao Happy có thể nhanh chóng giải cứu chú của mình.]
Sau khi đào khoảng nửa giờ, cuối cùng một mảnh quần áo màu xanh đậm cũng lộ ra.
“Tiểu Cao Happy” nhìn thấy góc quần áo này thì càng đào sâu hơn.
Một lúc sau, người bị đất cát che lấp cuối cùng cũng lộ ra một nửa.
Đầu ông ấy vướng vào bộ rễ loằng ngoằng của cây bạch dương già, nơi giúp ông ấy có chút không gian để thở.
Nếu không, ông ấy đã chết vì ngạt do bị chôn vùi trong cát từ lâu rồi.
“Tiểu Cao Happy” kéo chú mình ra ngoài và thực hiện hô hấp nhân tạo, người đàn ông trung niên từ từ tỉnh dậy.
Ông ấy rất vui mừng khi được gặp “Tiểu Cao Happy”.
“Cháu trai nhỏ, cháu trai nhỏ, cháu về thăm chú à? Hì hì, cháu trai lại về thăm chú rồi, hì hì.”
Chú của Tiểu Cao khi nói chuyện trông giống như một đứa trẻ ba tuổi, rõ ràng có hơi ngốc nghếch.
“Tiểu Cao Happy” lau bụi bẩn trên mặt và hỏi: “Chú, sao chú lại bị chôn dưới gốc cây này thế? Chú có biết nếu cháu đến muộn, chú sẽ…”
Cậu ta không đành lòng nói tiếp, lại phủi nhẹ vết đất trên người chú mình.
[Ông chú này có vẻ là một kẻ ngốc, việc kẻ ngốc đi lạc không phải là chuyện bình thường sao? Bây giờ sống còn không biết có nổi không nữa chứ đừng nói là đến đây bói toán báo nguy.]
[Có lẽ ông chú ngu ngốc của anh ta đã đào một cái hố và tự chôn mình? Cười chết mất.]
[Mấy lầu trên tích đức cửa miệng đi, người thân người khác mất tích, nóng lòng muốn đến xem bói không được sao? Cười nhạo mọi thứ sẽ chỉ làm hại mấy người mà thôi]
Chú Tiểu Cao cười ha ha, lắp bắp nói: “Trời mưa to, bùn chảy xuống rất nhiều, nếu không chặn lại thì thôn bị ngập.”
“Tiểu Cao Happy” ngẩn người: “Ý của chú là trên núi xảy ra trận lở đất, vì muốn chặn đất đá trôi nên chú mới bị chôn ở đây?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔng chú cười toe toét và gật đầu: “Ừ, cháu rất lợi hại.”
Khi ông ấy nói điều này đã giơ ngón tay cái lên.
“Tiểu Cao Happy” tức giận phì cười: “Bộ chú muốn thì chặn trận lở đất là chặn được sao? Chú ngốc thế?”
[Mặc dù chú này hơi ngốc nghếch nhưng vẫn rất tốt bụng.]
[Có người vừa nói bọn họ ngu ngốc, nhưng so ra lại có tinh thần cống hiến hơn rất nhiều. Ngoài việc có miệng thì mấy người còn có cái gì nữa đây?]
[Chú thật dễ thương, chú ấy thực sự muốn tự mình ngăn chặn trận lở đất.]
Tôi nhìn một nửa bờ kè phòng lở đất bị hư hại lộ ra ở phía bên kia màn hình, không khỏi nhăn trán.
“Trong thôn của các cậu có một bờ kè chống lở đất, vốn sẽ không có lở đất đâu, nhưng bờ kè này đã bị ma lực phá hủy. Nếu không có chú cậu e rằng thôn của cậu đã bị cuốn trôi rồi.”
“Tiểu Cao Happy” khiếp sợ: “Ma có thể phá hủy đê điều ư? Nhưng tại sao chúng lại làm vậy?”
“Gần đây có nghĩa trang nào ở làng cậu mới được chuyển đi không?”
Cậu ta gãi đầu: “Hình như tôi nghe nói vì năm sau thôn sẽ bị phá bỏ buộc rời đi, nên họ muốn san bằng nghĩa trang và lấy làm của riêng mình, để năm sau có thêm tiền đền bù.”
“Vậy đúng rồi, nghĩa trang đã bị san bằng, lũ quỷ đó không có nơi ở nên phá bỏ bờ kè chống lở đất, muốn tràn vào thôn của cậu. Nhưng giờ đã bị chú cậu ngăn cản. Có điều không có gì đảm bảo bọn chúng sẽ không làm chuyện khác.”
Sắc mặt của “Tiểu Cao Happy” thay đổi đáng kể: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Hãy yêu cầu tất cả những người từng tham gia di dời mộ trong làng của cậu phải cải tạo ngôi mộ mới, đặt lễ vật và quỳ trước mộ trong ba ngày.”
Vẻ mặt “Tiểu Cao Happy” lộ nét phiền muộn: “Những người trong thôn đều là kẻ hám lợi, nếu không cũng sẽ không làm những việc như dời mộ, nhất định sẽ không nghe tôi nói.”
Tôi cười ẩn ý: “Đừng lo lắng, cho họ chút thời gian. Đợi ba ngày nữa cậu đi nói lại, đảm bảo sẽ được việc.”
“Được, vậy tôi sẽ thử. Nếu họ không nghe, tôi cũng chẳng thể làm gì được.”
Tôi khẽ thở dài, muốn nhắc cậu ấy thêm lần nữa: “Chú của cậu có thể sống sót sau trận lở đất kia. Trùng hợp thay rễ cây bạch dương già để lại cho ông ấy một không gian để thở. Cậu nghĩ tại sao lại như vậy?”
“Tiểu Cao Happy” bối rối hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì chú của cậu là người gác làng nên sinh mệnh của ông ấy gắn bó mật thiết với làng của cậu.”
“Trong khi chú cậu bảo vệ ngôi làng thì thổ địa ở đấy cũng phù hộ lại, vì vậy ông ấy mới có thể sống sót trong trận lở đất để đợi cậu đến cứu.”
“Cho nên ba ngày sau cậu phải thuyết phục được những thôn dân kia, cứ xem như là vì chú cậu.”
Nghe vậy, nét mặt “Tiểu Cao Happy” trở nên phức tạp, giọng nói bỗng nghiêm túc hơn rất nhiều: “Được, ba ngày nữa tôi nhất định sẽ thuyết phục bọn họ xây mộ mới.”
[Thật kỳ lạ. Tôi nghĩ những gì chủ phòng nói có hơi buồn cười, nhưng đồng thời tôi cũng thấy nó rất thú vị.]
[Giống như nghe chuyện xưa vậy, làm sao cuộc sống của một người có thể gắn liền với đất đai được chứ?]
[Tôi nghĩ những gì chủ phòng nói là có lý. Ở chỗ chúng tôi cũng có một người canh gác làng. Chúng tôi thường gọi ông ấy là Thần đất tức Thổ địa công.]
Tôi liếc nhìn chú của “Tiểu Cao Happy”.
Rõ ràng ông ấy vừa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bây giờ lại đang làm một chiếc thuyền từ lá bạch dương rơi trên mặt đất như một người chưa từng trải qua chuyện gì.
Những người canh giữ làng phần lớn đều là những người có Ngũ tệ Tam khuyết*, họ không có con cái, số phận của họ gắn liền với làng.
(*Ngũ tệ Tam khuyết*: – Ngũ tệ (5 điều hại): quan, quả, cô, độc, tàn. – Tam khuyết (3 điều thiếu): tiền, mệnh, quyền.)
Đây cũng là một thử thách ở kiếp này của họ. Nếu vượt qua thử thách thành công, họ có thể thăng thiên trở thành những vị thần bất tử trên trần gian.
Đáng tiếc đa phần người thủ thôn ở đời cuối cùng đều chết.
Đơn giản chỉ vì họ muốn bảo vệ thôn dân trong ngôi làng.
Mà lòng người lại chính là thứ khó đoán nhất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.