1.
[Chính chủ phòng này đã phát hiện ra Bạch Lê đang ở trong ngôi mộ cổ. Các bác sĩ nói rằng nếu chậm thêm một tiếng nữa thì sẽ không thể cứu được cô ấy.]
[Không phải Bạch Lê đang quay phim trên núi sao? Làm sao có thể mất tích được? Đã vậy còn tìm thấy trong một ngôi mộ cổ?]
[Tôi nghĩ cô ấy chỉ là mèo mù gặp chuột chết, tình cờ đoán đúng thôi. Đây là thế kỷ 21, ai thèm tin vào bói toán.]
Nhìn hàng chục ngàn người đột ngột tràn vào và bình luận liên tục trong phòng phát sóng trực tiếp, tôi phải mất một lúc mới nhận ra rằng chuyện gì đang xảy ra.
Tôi vẫn còn nhớ đêm đó đang ngồi kể chuyện ma cho khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
Một đạo diễn tên Khương Hoài đã vào phòng phát sóng trực tiếp của tôi, dùng vẻ mặt bất lực nhờ tôi tìm người cho anh ta.
Gió lạnh, mưa buốt, đêm tối.
Toàn thân anh ta ướt sũng, mắt đỏ hoe, giọng nói lộ rõ sự tuyệt vọng: “Tôi muốn tìm một người. Bát tự của cô ấy là năm Mậu Dần, tháng Canh Thân và ngày Ất Mùi.”
Khi nhìn thấy anh ta chật vật như vậy nên tôi đâm ra thương cảm, không cần nói câu thứ hai đã giúp anh ta tìm ra địa điểm chính xác.
Anh chàng này may mắn thật, tiền chưa trả đã chạy đi.
Vì thế sự bùng nổ hiện tại là điều mà tôi xứng đáng nhận được cho việc hành thiện tích đức cả đời.
2.
Tên tôi là Mộc Sanh, tôi là một con quỷ lò được một thầy trong Đạo giáo nhận nuôi.
Về phương diện tu luyện tôi dốt đặc cán mai nhưng được cái rất giỏi bói toán xem mệnh.
Sau khi ông lão kia thăng thiên đã bỏ tôi lại ở thế giới loài người, nói rằng tôi vẫn còn một kiếp nữa phải vượt qua.
Nhưng tôi nghĩ ông ấy là đang chê tôi pháp lực kém, mang tôi theo sợ làm mất mặt mà thôi.
Không sao đâu, chị đây sẽ tự an ủi mình.
Cuộc sống chốn nhân gian thật cô đơn chết mất, vì vậy tôi rảnh rỗi bắt đầu lên mạng phát sóng trực tiếp bói toán online.
Một quẻ năm mươi đồng.
3.
Bây giờ tôi đã nổi tiếng nên công việc bói toán của cũng phát đạt theo.
Mặc dù buộc phải tăng lên đến năm nghìn một quẻ nhưng vẫn có rất nhiều người đến xin quẻ.
Tôi đã chọn ngẫu nhiên một người xem có ID là “Bỏ Lỡ” trong số nhiều yêu cầu kết nối.
Khoảnh khắc tiếp theo, một người đàn ông mặc vest với gương mặt điển trai xuất hiện trước màn hình.
“Đại sư, tôi cũng muốn tìm một người. Cô ấy sinh năm Bính Tý, tháng Tân Mão, ngày Quý Hợi.”
Khi nghe vậy, lông mày của tôi nhảy dựng lên.
Là sao? Đây là công thức cố định đấy hả? Sao ai cũng thích nói kiểu đó vậy nhỉ?
Sau khi thầm càu nhàu trong đầu, tôi bắt đầu bấm đốt ngón tay.
Trong nháy mắt tim tôi chợt chùng xuống.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Người mà anh đang tìm đã không còn sống nữa rồi.”
“Cô đúng là đánh rắm.”
Hắn cười khẩy: “Cô mở miệng đã thối, đến nay cô ấy vẫn còn ổn mà.”
Làm cái nghề này không khỏi bị người khác nghi ngờ, vì vậy tôi cũng tập mãi thành quen.
Tôi cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng.
“Người mà anh muốn tìm là một phụ nữ Myanmar. Hai người đã gặp nhau hai năm trước, cô ấy đã cứu mạng anh phải không?”
Sắc mặt “Bỏ Lỡ” hơi thay đổi: “…Ừ, sao cô biết?”
Tôi nhướng mày: “Nếu anh đã không tin vào quẻ của tôi, chi bằng giải thích cặn kẽ về người quen của anh, tôi sẽ làm một quẻ khác cho anh, không chừng sẽ có chuyển biến tốt hơn.”
“Bỏ Lỡ” suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Hai năm trước, tôi bị lừa đến Myanmar. Gia đình tôi bỏ ra hơn mười vạn nhưng không chuộc lại được, vì thế tôi bàn bạc với một số bạn bè để tìm cơ hội trốn thoát.”
“Bọn họ đều bị bắn khi đang chạy trốn. Cuối cùng, tôi là người duy nhất trốn thoát, cơ thể thì bị thương nặng.”
Nói về trải nghiệm bi thảm đó, mắt hắn đỏ hoe, khuôn mặt đượm vẻ đau thương.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần thoải mái hơn: “Tôi gặp cô ấy trên đường trốn thoát. Cô ấy tên là Peiyao, sống ở một ngôi làng gần đó.”
“Sau khi biết được chuyện mà tôi đã trải qua, cô ấy băng bó vết thương cho tôi rồi giấu tôi trong một ngôi nhà bỏ hoang ở làng của họ để tôi hồi phục vết thương.”
“Trong thời gian đó, ngày nào cô ấy cũng mang cơm đến, đổi thuốc cho tôi và giúp tôi hỏi thăm tin tức về việc trở về Trung Quốc. Sau khi vết thương bình phục, tôi liền tìm cách bí mật trở về nước.”
“Trước khi rời đi chúng tôi đã thỏa thuận tôi nhất định sẽ quay lại tìm cô ấy, bảo cô ấy đợi tôi.”
Lúc nói về chuyện này người đàn ông như đang chìm trong ký ức, rất lâu không nói tiếp nữa.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nóng lòng đến nỗi không thể ngồi yên, bình luận chạy vèo vèo.
[Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Vậy là anh quay lại tìm cô ấy? Nói nhanh đi, đừng làm người ta thèm ăn.]
[Vậy còn không rõ sao, anh ta chắc chắn không quay lại tìm cô ấy, nếu không sẽ không đến phòng phát sóng trực tiếp này để tìm người.]
[Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm xem những bộ phim truyền hình thần tượng máu chó của tôi, những người nói rằng họ sẽ quay lại cuối cùng thường sẽ không quay lại.]
Tôi nhìn vào bình luận rồi hỏi câu hỏi mà khán giả đều tò mò: “Nếu muốn tìm cô ấy sao anh không tự đi mà phải đến phòng phát sóng trực tiếp?”
“Bỏ Lỡ” thở phào nhẹ nhõm, nói với vẻ tiếc nuối: “Tôi quay lại tìm cô ấy nhưng hàng xóm nói rằng cô ấy đã lập gia đình và gia đình đã chuyển đi nơi khác. Không ai biết cô ấy đã chuyển đi đâu và tôi cũng không thể liên lạc được với cô ấy.”
Tôi nhìn quẻ trong tay, cau mày: “Quẻ thứ hai vẫn cho thấy cô ấy không còn sống.”
“Bởi vì cô ấy cứu anh nên người khác báo với nhóm lừa đảo. Một gia đình năm người đã bị bắn chết trong đêm anh trở về nhà.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net[Trời ạ, là thật hay giả vậy? Làm sao có thể xảy ra chuyện tàn khốc như vậy được.]
[Tôi nghĩ đó là sự thật. Tôi nghe người anh họ trốn khỏi Myanmar của tôi nói rằng các tập đoàn lừa đảo đều là những kẻ liều lĩnh với mong muốn trả thù mãnh liệt. Họ có khả năng làm những việc như vậy.]
[Tôi đến đây để xem bói, tại sao lại đột nhiên bị đâm một nhát thế này?]
[Cười chết mất, vậy mà mấy người cũng tin, đây rõ ràng là kịch bản, nếu không làm sao có thể có cốt truyện máu chó như vậy được.]
“Bỏ Lỡ” Nghe đến đây chợt cứng người. Hắn lắc đầu dữ dội: “Không thể nào, hàng xóm của cô ấy nói cô ấy chỉ chuyển đi.”
“Có lẽ đó chỉ là một lời nói dối thiện ý.”
Tôi thở dài: “Cô ấy được chôn ở khu rừng phía sau làng. Khi nào có thời gian hãy đến gặp cô ấy đi.”
Thực ra trong đầu hắn đã có phán đoán rồi, nhưng chỉ là không muốn chấp nhận kết quả tồi tệ nhất mà thôi.
Sau đó, tôi ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.
4.
Sau chuyện vừa rồi, bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp hơi chùng xuống.
Phải đến khi các hiệu ứng quà tặng lần lượt xuất hiện thì nó mới sôi nổi trở lại.
[Bạch Lê thưởng cho bạn Carnival x 30.]
[Bạch Lê thưởng cho bạn Máy bay trực thăng x 30.]
[Bạch Lê thưởng cho bạn thuyền hải tặc x 30.]
Thật là một hành động vĩ đại!
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được nhiều quà như vậy kể từ khi phát sóng trực tiếp.
Tôi hào hứng mở ứng dụng trực tuyến, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ đẹp rúng động, với đôi mắt long lanh như nước mùa thu và lông mày gợn sóng như ngọn núi phía xa.
[A, a, a, đó là nữ thần Bạch Lê, thật may mắn khi được nhìn thấy cô ấy ngoài đời. Cô ấy xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.]
[Chắc hẳn Bạch Lê đến đây để nói lời cảm ơn với chủ phòng. Cô ấy thật là vừa đẹp người vừa đẹp nết, tôi khóc đến chết mất.]
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Lê hơi hé ra, cô ấy bày tỏ lòng biết ơn với tôi: “Mộc đại sư, cảm ơn ngài rất nhiều, nhờ ngài tính được vị trí của tôi mà tôi mới có thể được cứu kịp thời.”
Tôi khẽ gật đầu: “Không sao đâu, gần đây nhất chị đã gặp phải phiền phức gì vậy?”
Cô ấy nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại sư, ngài có thể nhìn ra sao? Kể từ ngày tôi được cứu ra khỏi khu mộ cổ, tinh thần tôi luôn sa sút, không cầm được nước mắt. Tôi luôn luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó.”
[Không phải bị quỷ ám rồi chứ, con ma chết tiệt này, hãy thả nữ thần của tôi ra.]
[Nhà tôi ở một ngôi làng cạnh ngôi mộ cổ đó. Những người lớn trong làng nói rằng ngôi mộ cổ rất tà ác. Đôi khi có thể nhìn thấy nhiều bóng người đi lại vào ban đêm.]
[Tôi cũng biết ngôi mộ đó. Nghe nói là một ngôi mộ từ thời nhà Thanh. Trước đây có một trang web linh dị đã thực hiện nghiên cứu chuyên môn về nó.]
[Lầu trên ơi, tối rồi xin đừng làm tôi sợ. Xin thần Phật hãy phù hộ, yêu ma quỷ quái mau rời đi, yêu ma quỷ quái mau rời đi.]
Các triệu chứng mà Bạch Lê mô tả không giống như bị quỷ ám mà giống chứng mất hồn.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của Bạch Lê, ửng hồng giữa mày biểu thị số đào hoa đang thịnh.
Điều kỳ lạ là cô ấy đã gặp được chính duyên nhưng lại có mối quan hệ đen tối ngoài luồng, thậm chí còn lờ mờ có xu hướng vượt qua chính duyên kia.
Tôi nhịn không được bèn hỏi: “Cô có nhớ làm thế nào mà đến được ngôi mộ cổ đó không?”
Cô ấy khép mắt, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Sau khi đoàn làm phim ngày hôm đó kết thúc công việc, ban đầu tôi muốn đi dạo ở vùng núi gần đó nhưng không hiểu sao lại bị lạc.”
“Khi đang đi bộ, tôi nhìn thấy trước mặt mình là một tòa nhà cổ kính. Một đám cưới đang được tổ chức, được trang trí bằng đèn và nhiều màu sắc rất sống động.”
“Tôi cảm thấy kỳ lạ và muốn rời khỏi đó, nhưng những người bên trong đều đồng loạt biến thành bộ xương khô và nhìn tôi.”
“Tôi hoảng sợ bỏ chạy thì gặp một người đàn ông trên đường. Anh ta mặc đồ diễn nhưng không vẽ mặt.”
“Anh ta hỏi tôi có muốn học hát tuồng không. Tôi vốn định từ chối nhưng ma xui quỷ khiến làm sao lại gật đầu. Rồi sau đó tôi không nhớ gì nữa.”
Tôi gõ ngón trỏ lên bàn, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
Theo mô tả của Bạch Lê, người đàn ông đưa cô ấy đến mộ cổ chắc chắn là quỷ nam, hắn và Bạch Lê có lẽ là duyên phận kiếp trước.
Nhưng điều tôi không thể hiểu nổi là, làm sao số mệnh từ kiếp trước lại có thể mang sang kiếp này?
Tôi nói ra suy đoán của mình: “Người đàn ông đó chắc chắn kiếp trước có duyên với cô, vốn dĩ hắn muốn nhốt cô đến chết trong ngôi mộ cổ.”
“Nhưng không biết vì lý do gì lại giữ một phách của cô lại, có lẽ hắn muốn để cô đi tìm hắn thêm lần nữa.”
Bạch Lê sửng sốt một lát, tái mặt nói: “Vậy tôi phải làm sao? Tôi thật sự phải quay lại tìm anh ta sao?”
Tôi tính toán thời gian: “Giờ Mùi ngày mốt đến mộ cổ có thể lấy lại một phách kia của cô.”
Bạch Lê cau mày nhìn tôi cầu xin: “Mộc đại sư, có thể mời ngài đi cùng tôi được không? Có ngài đi theo thì tôi sẽ yên tâm hơn.”
Tôi vừa mới tính thời gian, chỉ cần cô ấy vào khu mộ cổ đúng giờ thì có thể lấy lại một phách đó mà không tốn một binh một tốt nào.
Cũng không cần tôi phải đi theo.
Hơn nữa tuy tôi giỏi bói toán nhưng lại không giỏi bắt ma!
Tôi đang định từ chối thì trong bánh xe vận mệnh lại nảy sinh một trực giác kỳ lạ.
Nó nói với tôi rằng chuyến này nhất định phải đi.
Trực giác của người trong Đạo giáo không bao giờ xuất hiện mà không có lý do, vì thế tôi liền sửa lại lời nói: “Ngày mốt tôi sẽ đi cùng cô.”
Bạch Lê thở phào nhẹ nhõm, vẻ hoảng sợ trên mặt giảm đi một chút: “Đại sư, cảm ơn ngài lại giúp đỡ tôi. Tôi sẽ gửi thù lao cho ngài, ngài cần số tiền bao nhiêu thì cứ yêu cầu.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý không cần.
Tôi là quỷ yêu, không có chỗ để xài tiền thì lấy nhiều tiền để làm gì?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.