Đợi nha hoàn đi xa, Uất Ly lặng lẽ vào cửa, một chưởng đánh ngất Đào Nguyên Hoa, tìm ra được hương trợ hứng nàng ta chưa kịp đốt.
Trên giường lớn trong sương phòng, đúng là nữ tử vừa rồi đang nằm. Miệng và mắt nàng ấy đều bị bịt kín, hôn mê bất tỉnh. Ta và Uất Ly nhanh chóng đổi nàng ấy với Đào Nguyên Hoa, cũng bịt miệng mắt nàng ta như vậy, lại đốt hương, cẩn thận cõng nữ tử kia rời đi.
Ta để Uất Ly đưa nữ tử kia đi trước, còn ta thì tìm chỗ núp nhìn Thôi Trĩ đi vào sương phòng, rất nhanh, bên trong đã vang lên lời nói tục tĩu rõ ràng là khác thường của hắn: “Tiểu mỹ nhân, đã chờ lâu rồi phải không? Nàng thật thơm quá…”
Ta nhíu mày chán ghét rời đi, đổi lại xiêm y gã sai vặt, sắc mặt như thường trở về tiệc, ghé tai nói với ca ca: “Thành rồi.”
Ca ca gật đầu, một lát sau tìm cớ nói: “Sao không thấy Tam hoàng tử đâu? Ngài ấy vừa rồi uống nhiều hơn mấy chén, lúc ra ngoài có ai đi theo không? Đừng để xảy ra chuyện gì.”
Một lúc, sắc mặt mọi người trên bàn đều khác nhau.
Ta lập tức hiểu ra, những người này đều là cá mè một lứa.
Việc làm của Tuyên Dương Hầu phủ và Thôi Trĩ, bọn họ chưa chắc đã hoàn toàn không biết gì.
Đào Tùng Xương cười ha hả ra nói đỡ: “Có lẽ ngài ấy ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu, Bạch tướng quân không cần lo lắng…”
Một câu chưa dứt, đã nghe ngoài cửa sổ tiếng nha hoàn hét lên: “Hầu gia, không xong rồi, Tam hoàng tử đối với huyện chủ vô lễ, bị huyện chủ đâm bị thương cánh tay rồi!”
Sắc mặt Đào Tùng Xương đại biến, lớn tiếng quát mắng giận dữ: “Nói bậy bạ gì đó!”
Nhưng “nha hoàn” kia lại vừa hét vừa chạy xa: “Phu nhân, phu nhân, người mau cứu huyện chủ đi, Tam hoàng tử phát điên rồi, muốn giết huyện chủ đấy——”
Đào Tùng Xương không ngồi yên được nữa, tức giận đuổi theo ra ngoài nhưng sớm không thấy bóng người đâu nữa.
Thân thủ của Uất Ly, há phải là một Hầu gia bệnh tật như ông ta có thể đuổi kịp.
Chuyện đã đến nước này, Đào Tùng Xương cũng không quan tâm đến mọi người trong sảnh. Ông ta bước nhanh định đi hậu viện, lại thấy Tam hoàng tử hai mắt đỏ ngầu, xiêm y rộng mở, cánh tay trái chảy máu không ngừng kéo xiêm y Đào Nguyên Hoa đã cởi sạch đi tới, miệng liên tục chửi rủa: “Tiện nhân! Dám đả thương bổn hoàng tử! Ta lập tức bắt ngươi đi cho chó ăn!”
Hắn sắc mặt điên cuồng, rõ ràng không bình thường. Ta thầm kinh hãi, không ngờ hương hoan kia lại lợi hại như vậy, làm nhiễu loạn tâm thần đến mức này. Đào Nguyên Hoa cũng thần trí không tỉnh táo, rõ ràng toàn thân đầy rẫy những vết cắn bầm tím, nhìn mà hoảng sợ nhưng nàng ta giống như không biết, mặt đầy nét xuân quấn lấy Thôi Trĩ, không hề để ý đến mấy chục đôi mắt trước mặt đang kinh ngạc nhìn bọn họ.
Thôi Trĩ bị nàng ta quấn lấy nổi hứng, thế mà ngay tại chỗ muốn đè nàng ta xuống. Đào Tùng Xương kinh sợ xen lẫn tức giận xông tới, gầm lên: “Đều ngây ra đó làm gì! Còn không mau ngăn Tam hoàng tử lại——”
Một câu chưa dứt, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Những ngày sau đó, Tuyên Dương Hầu phủ một trận hỗn loạn.
Ta ngồi ngay ngắn trong Vương phủ ở kinh thành, để ám vệ truyền tin tức như nước chảy đến tai.
Đầu tiên là Hoàng đế biết chuyện này, long nhan nổi giận, trách mắng Tam hoàng tử Thôi Trĩ hành sự hoang đường, tổn hại thể diện hoàng gia, từ nay bế môn hối lỗi nửa năm, không có chiếu chỉ không được ra ngoài.
Thứ hai là Nguyên Hoa huyện chủ kiêu sa lộng lẫy ngày xưa, thế mà lại bị một chiếc kiệu nhỏ lặng lẽ khiêng vào phủ Tam hoàng tử, làm một thiếp thất không mấy danh phận. Thôi Trĩ có nhiều thê thiếp, thường có người chết bất đắc kỳ tử. Nghĩ đến vị Nguyên Hoa huyện chủ khiến Tam hoàng tử mất hết mặt mũi này, chắc hẳn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Thứ ba là chuyện hoang đường này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khắp Hoa Kinh không ai không biết. Mọi người đều nói là Nguyên Hoa huyện chủ muốn gả cho Tam hoàng tử không thành, cuối cùng dùng kế hiểm, dùng thuốc mê hoặc Tam hoàng tử, không ngờ hiệu quả của thuốc quá mạnh, khiến nàng ta mất hết mặt mũi trước bao người, suýt nữa làm tức chết Tuyên Dương Hầu.
Đây là thủ bút của Hoàng đế.
Thôi Trĩ dù có hoang đường thế nào thì cũng là nhi tử ruột thịt của Hoàng đế. Ông ta phải cố gắng hết sức để cứu vãn chút thể diện còn lại cho Thôi Trĩ, vậy nên chỉ có thể đổ hết lỗi cho Đào Nguyên Hoa.
Thế nhưng sau chuyện này, Hoàng đế dường như đã từ bỏ ý định phế truất Thái tử.
Nhị hoàng tử chết yểu, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều không có chí lớn, đương kim Thái tử là đích trưởng tử, tuy rằng tầm thường nhưng không giống Thôi Trĩ tính tình tàn nhẫn, hành sự quá đáng.
Đế tâm sở hướng chính là triều thần sở hướng, hiện tại Thôi Trĩ bị cấm túc, Tuyên Dương hầu một bệnh không dậy nổi, mấy quyền thần khác vốn ngả về phe Tam hoàng tử cũng tỏ ra thái độ mơ hồ.
Hướng gió trong triều thay đổi, đương nhiên Thôi Trĩ có chút sốt ruột. Ca ca vẫn luôn phái người theo dõi sát sao phủ Tam hoàng tử, quả nhiên thấy có rất nhiều người ra vào. Có lẽ hắn muốn liên kết các thế lực, sớm ngày giải trừ cấm túc, để quay lại chiến trường đoạt đích.
Nhưng đó không phải là điều ta muốn thấy.
Thôi Trĩ dã tâm bừng bừng, mưu đồ rất lớn, thứ hắn ta thiếu, chỉ là một lý do để không thể không bắn một mũi tên đã đặt lên dây.
Còn ta đến Hoa Kinh, ngoài việc báo thù Đào gia, một mục đích khác chính là giúp Sư Tố Thương đẩy hắn ta một phen.
Kiếp trước, ca ca bị vu oan thông địch phản quốc, đầu độc Trấn Nam vương. Nhưng kiếp này, Trấn Nam Vương phi ta đây đã nói rõ ràng rằng vương gia là “bệnh mất”, hơn nữa phu nhân của Vân Huy tướng quân chính là nghĩa nữ của lão vương phi, cái mũ này, bọn họ không còn cơ hội chụp lên đầu ca ca ta nữa.
Tuy nhiên, ta đã sắp xếp cho Thôi Trĩ và bè đảng của hắn một tội danh khác.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChỉ chờ thời cơ.
Đêm đến, ta rửa sạch mệt mỏi, lặng lẽ đọc một cuốn sách.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, giống như có viên đá ném vào song cửa sổ.
Ta nghi hoặc mở cửa sổ nhìn ra, vừa cúi đầu, nhìn thấy Sư Tố Thương mỉm cười đứng giữa ánh trăng ngập tràn.
Ánh trăng như nước, hắn như khoác lên mình ánh sáng lạnh như băng tuyết mà đến. Lầu các ở Hoa kinh san sát, màn đêm u ám, còn hắn, chính là một thanh kiếm chém đứt màn đêm này.
Ta đột nhiên cảm thấy, những ngày nay bị hận thù và báo thù chiếm giữ tâm trí, khi nhìn thấy hắn trong một khắc này, bản thân đột nhiên thông suốt. Bởi vì hắn, ta lại có thể nhớ đến gió ấm ở Tây Nam, mặt nước trong veo, hoa nở bốn mùa và bầu trời xanh thẳm trong vắt.
Còn có những hộp điểm tâm hắn tự tay làm nhưng lại giả vờ là do đầu bếp làm.
“Sư Tố Thương” Lần đầu tiên ta gọi tên hắn, rõ ràng là đang cười nhưng hốc mắt lại đỏ hoe: “Chàng đến muộn quá.”
Hắn nhẹ nhàng trèo cửa sổ vào, đưa tay ôm ta vào lòng.
Xa nhau mấy tháng, hắn gầy đi nhiều. Ta ở kinh thành thực hiện một loạt hành động đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, những chuyện hắn phải mưu tính còn khó hơn ta gấp trăm lần.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, muốn hỏi hắn mọi chuyện có thuận lợi không, có mệt hay không, có điều chưa kịp mở miệng, trong lòng đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại một trận gió đêm.
Ta giật mình tỉnh lại.
Thì ra là ngủ thiếp đi trên bàn.
Ngước mắt nhìn xung quanh, cửa sổ đóng chặt. Không có ánh trăng như nước, không có gió đêm thổi vào lòng.
Càng không có chàng thanh niên ánh mắt lấp lánh như sao kia.
Ta thở dài thất vọng, bỗng nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân lại tiếc nuối vì không gặp được hắn, không khỏi che mặt nóng ran, thầm mắng mình một tiếng.
Ta đúng là mệt mỏi đến hồ đồ rồi!
Thế nhưng ánh mắt dừng lại trên song cửa sổ, ta không thể không thừa nhận, ta rất mong đó không phải là giấc mơ.
9
Dựa vào ai để đẩy Thôi Trĩ một phen? Trong lòng ta có một ứng cử viên tuyệt vời, Đào Nguyên Thanh.
Cùng Đào Nguyên Thanh làm phu thê năm năm, ta cũng hiểu hắn phần nào.
Người này tự xưng là thâm tình, thực ra lại bạc tình bạc nghĩa, tham lam sắc đẹp danh lợi, là một ngụy quân tử mười phân vẹn mười.
Đào Tùng Xương và Tần Thục Nghi chỉ có một nhi tử độc nhất là hắn, yêu hắn như tròng mắt, dốc hết tâm tư mở đường cho hắn. Đào Nguyên Thanh tự cho mình là thanh cao, ngoài miệng thì khinh thường cha mình kết bè phái mưu lợi riêng, rêu rao bản thân chỉ thích ngâm thơ làm đối, lưu luyến phong nguyệt. Kì thực bên trong cũng đi nịnh bợ Thôi Trĩ.
Chỉ là hắn tự cho mình là quân tử thanh cao, đương nhiên sẽ không giống Đào Tùng Xương dùng mọi thủ đoạn để luồn cúi. Điều hắn yêu thích là theo Thôi Trĩ hẹn những thanh niên tài tuấn trong kinh thành, tổ chức những yến hội tao nhã ngắm hoa ngâm thơ.
Trong bữa tiệc lại vòng vo lấy lòng khen Thôi Trĩ anh minh thần võ như thế nào.
Cái miệng khéo léo này của hắn, không chỉ có thể dỗ nữ nhân vui vẻ, mà còn được Thôi Trĩ rất yêu thích.
Vì vậy, ta cũng nên gặp Đào Nguyên Thanh một lần.
Nghe nói vì Trịnh Lạc Nhiên đau khổ mất ái tử, ngày nào cũng ở nhà khóc lóc om sòm, Đào Nguyên Thanh phiền không chịu nổi, ngày nào cũng lưu luyến bên ngoài. Lại vì chuyện của Đào Nguyên Hoa mà trở thành trò cười, hắn cũng mất hết thể diện, không muốn đi tìm những công tử thế gia trước đây để giao du. Cộng thêm việc Thôi Trĩ thất thế, hắn cũng lo lắng môi hở răng lạnh nên thường một mình uống rượu giải sầu trong tửu lâu.
Ta chọn một ngày trang điểm cẩn thận, dẫn theo Uất Ly đến tửu lâu đó.
Đào Nguyên Thanh ngồi một mình bên cửa sổ, nâng cốc tự rót rượu tự uống, giữa đôi mày tuấn tú đều là vẻ ưu sầu, đúng là dáng vẻ “sương trắng thấm ướt áo.”
Ta giả vờ đi ngang qua, đúng lúc kinh ngạc kêu lên: “Thế tử gia?”
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt hơi say dừng lại trên mặt ta một lúc, hóa thành sự kinh ngạc khó tin: “Tú, Tú Yên?” Hắn đứng dậy chạy đến, đưa tay định kéo ta: “Nàng còn sống ư?”
Uất Ly đánh rơi tay hắn: “Lớn mật! Dám mạo phạm Trấn Nam Vương phi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.