Ta cười khẽ, bảo Uất Ly lui xuống: “Thế tử Tuyên Dương hầu có lẽ là say rồi, nhận nhầm người. Không sao đâu.”
Đào Nguyên Thanh nhìn rõ trang phục Vương phi của ta, vội vàng hành lễ: “Nguyên Thanh thất lễ! Thực sự là Vương phi giống hệt một vị cố nhân, Nguyên Thanh mới thất thố, cầu xin Vương phi thứ tội.”
Ta đương nhiên sẽ không so đo với hắn: “Nhìn nhầm thôi, chuyện nhỏ nhặt, không cần để trong lòng.
Không biết vị cô nương Tú Yên này là người thế nào?”
Hắn ngẩn người ngẩng đầu, đột nhiên rơi lệ: “Nàng ấy đối với Nguyên Thanh giống như trăng sáng trên trời. Đáng tiếc người đã mất, chỉ còn lại một cành hoa, càng khiến ta thêm bi thương.”
Ta giả vờ kinh ngạc: “Ta nghe nói Thế tử phi và Thế tử là thanh mai trúc mã, ân ái vô cùng, hóa ra trong lòng Thế tử lại có giai nhân khác sao?”
Hắn sắc mặt khựng lại, không tự nhiên dời mắt đi: “Lạc Nhiên tuy có tình cảm từ nhỏ với ta nhưng tính tình nàng ấy kiêu căng, nhất định phải muốn ta đủ kiểu thuận theo, không giống Tú Yên dịu dàng chu đáo.”
Ta như muốn buồn nôn.
Nhưng trên mặt lại ôn nhu khuyên giải: “Người đã mất đã lâu, Thế tử gia vẫn nên trân trọng người trước mắt đi.”
Sau ngày đó, Đào Nguyên Thanh như chó ngửi thấy mùi thịt, thường xuyên quanh quẩn ở xung quanh Vương phủ. Nửa tháng sau, hắn rốt cuộc không nhịn được, gửi đến một phong thư.
Ta mở ra xem, bên trong là một bài thơ chua chát.
Nào là thần nữ nhập mộng, nào là gặp cảnh sinh tình.
Thật làm ô uế mắt ta!
Ta lập tức bảo Uất Ly đem đi đốt.
Nghĩ lại, ta vẫn nhịn ghê tởm trả lời hắn một lá thư, khen hắn văn hay chữ tốt, quả không hổ danh là tài tử kinh thành. Chỉ vài câu, bèn chuyển chủ đề sang tiền đồ của hắn.
Quả nhiên hắn nhiệt tình hồi đáp, kể lể mình và phụ thân đạo bất đồng bất tương vi mưu, mẫu thân lại chỉ coi hắn như hài tử, Trịnh Lạc Nhiên là phụ nhân trong hậu trạch cái gì cũng không hiểu, không giống ta thông minh có mưu lược. Lại viết hắn vì Tam hoàng tử mà bị liên lụy, giờ vẫn chưa biết đường ra ở phương nào.
Dông dài lê thê, vừa thối vừa dài.
Cuối thư còn kèm theo một bài thơ chua chát.
Ta nhẫn nại qua loa với hắn mấy lá thư, những lời muốn nói sau này, viết thư không còn thích hợp nữa.
Ta bảo Uất Ly đi nói với hắn, hắn đã lên thuyền Tam hoàng tử, một thân vinh hoa phú quý đều gắn liền với Thôi Trĩ. Không bằng cố gắng nghĩ biện pháp giúp Thôi Trĩ lấy được danh tiếng trong dân gian, cũng có thể khiến Thôi Trĩ sớm hạ quyết tâm. Văn nhân từ xưa cầm bút làm đao, hắn chẳng lẽ không muốn trở thành công thần dưới trướng Thôi Trĩ hay sao?
Đến lúc đó Tuyên Dương hầu tự nhiên hiểu được bản lĩnh của hắn.
Lại ám chỉ hắn, Trấn Nam Vương vừa mất, ta cảnh ngộ khó khăn, muốn chọn cây tốt mà dựa vào.
Đào Nguyên Thanh nghe xong lời Uất Ly, suy nghĩ rồi đi.
Không lâu sau, Hoa Kinh đột nhiên lưu truyền mấy bài văn chương.
Trong đó cực lực ca ngợi Tam hoàng tử Thôi Trĩ hùng tài đại lược, tâm hệ thiên hạ, bây giờ vì bị một nữ tử nhỏ bé tính kế mà bị nhốt trong phủ, thật đáng thương biết bao.
Chỉ thiếu việc chỉ thẳng mũi Hoàng đế mắng ông ta là hôn quân, không biết trọng dụng hiền tài.
Đào Nguyên Thanh không đến nỗi ngu ngốc, còn biết che giấu thân phận. Nhưng không sao, ta chỉ cần khiến Hoàng đế chán ghét Tam hoàng tử hơn là được.
Quả nhiên Hoàng đế nổi giận, ra lệnh điều tra triệt để xem lời đại nghịch bất đạo này rốt cuộc là do ai nói ra.
Tra đi tra lại, nhân thủ của Sư Tố Thương sắp xếp đã nhảy vào đem bằng chứng đảng phái của Tam hoàng tử thông đồng với địch phản quốc bày lên án thư của hoàng đế.
Thôi Trĩ dẫn theo Tuyên Dương hầu và mấy tâm phúc bỏ trốn ngay trong đêm.
Ta biết, hắn muốn tạo phản rồi.
10
Ta lập tức liên lạc với Đào Nguyên Thanh, bảo hắn đưa cả nhà đến Vương phủ của ta tránh loạn. Tuyên Dương hầu đi vội vàng, gia quyến hẳn là không kịp sắp xếp. Đào Nguyên Thanh thật sự cho rằng ta đối với hắn có tình ý, không nghi ngờ gì, lập tức đưa thân mẫu và thê tử vào Vương phủ.
Ngay cả Đào Nguyên Hoa cũng đón đến.
Nàng ta đúng là mạng lớn, vậy mà không chết. Chỉ là cả người hốt hoảng, hơi có gió thổi cỏ lay là sợ đến phát run. Phần cổ tay và cổ chân lộ ra bên ngoài toàn là vết thương mới chồng vết thương cũ, hoặc là dao cắt hoặc là bỏng lửa, nhìn mà kinh hãi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTần Thục Nghi ôm nàng ta khóc không ngừng, liên tục kêu than “Hoa nhi của ta.”
Đáng tiếc, Đào Nguyên Hoa đã không nhận ra bà ta nữa.
Trịnh Lạc Nhiên đương nhiên hận ta thấu xương.
Ngày vào phủ, nàng ta im lặng theo mọi người hành lễ với ta nhưng lúc đứng dậy, đột nhiên rút trâm vàng trên đầu hung hăng đâm về phía ta: “Tiện nhân! Ta muốn ngươi đền mạng cho con ta!”
Đào Nguyên Thanh kinh hãi, xông lên ngăn cản nàng ta, bị nàng ta hung hăng đâm một trâm vào vai. Đào Nguyên Thanh không màng máu chảy như suối, một chưởng tát vào mặt Trịnh Lạc Nhiên khiến nàng ta phun ra máu tươi: “Điên phụ! Dám ám sát Vương phi!”
Trịnh Lạc Nhiên đau thương cười lớn: “Đào Nguyên Thanh! Tiện nhân này hại chết nhi tử của chúng ta, nàng ta hại chết nhi tử của chúng ta! Ngọc nhi còn nhỏ như vậy, lúc nó chết, ta thậm chí còn không dám nhìn mặt nó…”
Nàng ta đột nhiên lao tới, dùng sức đâm trâm vàng sâu hơn vào đó, hét lên: “Ngươi cũng là hung thủ! Tại sao ngươi lại đồng ý đưa hài tử đi! Ta giết ngươi, giết ngươi!”
Đào Nguyên Thanh kêu thảm một tiếng, dùng sức hất nàng ta ra: “Trịnh Lạc Nhiên, ngươi thật sự điên rồi! Đó là hoàng mệnh, ngươi có mấy cái đầu mà dám chống lại hoàng mệnh? Ngươi cho rằng hài tử chết rồi, ta không đau lòng không thương xót sao? Nhưng ta bất lực!”
Ta lạnh lùng nhìn bọn họ, như nhìn thấy kiếp trước của ta và Đào Nguyên Thanh.
Ta cũng từng đâm hắn bị thương, chất vấn hắn, ta đau đớn vì người nhà của mình mà khóc rống, đổi lại cũng chỉ có câu “bất lực” này.
Trịnh Lạc Nhiên hung hăng chỉ vào ta: “Được lắm, hoàng mệnh ngươi không thể chống lại, vậy thì nàng ta thì sao? Kẻ thù giết con ngay trước mắt, ngươi có dám giết nàng ta không!”
Ta giả vờ lo sợ không yên, sợ hãi nhìn về phía Đào Nguyên Thanh: “Nguyên Thanh…”
Đào Nguyên Thanh lập tức bước tới chắn trước mặt ta: “Trịnh Lạc Nhiên, rõ ràng là do nhũ mẫu mà ngươi cố tình nhét vào Vương phủ hại chết Ngọc nhi, tại sao ngươi lại cố tình đổ lỗi cho Vương phi? Vương phi thật lòng thương yêu Ngọc nhi, vì cái chết của Ngọc nhi mà khóc đến ngất đi, nàng ấy suýt chút nữa đã trở thành mẹ của Ngọc nhi, thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác, sao ngươi có thể nhẫn tâm trách móc nàng ấy chứ!”
Trịnh Lạc Nhiên hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn và ta, đột nhiên gào khóc chửi rủa: “Gian phu dâm phụ! Thì ra là vậy, các ngươi thông đồng với nhau, mới hại chết Ngọc nhi của ta!”
“Chát!”
Một cái tát vang dội ngăn chặn nàng ta hồ ngôn loạn ngữ.
“Thế tử phi sợ là bị điên rồi, còn không kéo nàng ta ra ngoài!”
Là Tần Thục Nghi.
Bà ta so với kiếp trước tiều tụy hơn nhiều. Nhưng uy nghi của chủ mẫu Hầu phủ vẫn còn, khả năng ứng biến cũng vẫn còn.
Hoa Kinh phong vân sắp tới, Tuyên Dương Hầu không ở kinh thành, bà ta nhanh chóng phán đoán tình hình.
Ta có chút dây dưa với Đào Nguyên Thanh, trong phủ lại có ba trăm tinh kỵ hộ vệ, là chỗ dựa tốt nhất của Tuyên Dương Hầu phủ lúc này.
Vài ma ma khỏe mạnh cùng xông lên, bịt miệng Trịnh Lạc Nhiên rồi lôi ra ngoài.
Tần Thục Nghi lúc này mới thong thả hành lễ: “Đa tạ Vương phi đã ra tay tương trợ, kẻ điên nói năng lung tung xúc phạm Vương phi, là do nhi tử của ta dạy dỗ không nghiêm, mong Vương phi thứ tội.”
“Phu nhân quá lời rồi.” Ta vội vàng tiến lên đỡ bà ta: “Thế tử phi mất con đau lòng, khó tránh khỏi tâm trí bất an, ta tự nhiên sẽ không trách tội.” Quay đầu nhìn Đào Nguyên Thanh, ta che miệng hét lên: “Nguyên Thanh, vết thương trên vai chàng!” Lại quay đầu trách mắng gia đinh: “Còn không mau gọi đại phu đến băng bó cho Thế tử gia!”
Đào Nguyên Thanh máu chảy không ngừng, môi cũng tái nhợt. Ta chỉ ngồi bên cạnh giả vờ khóc, mặc cho Tần Thục Nghi lo lắng chạy tới chạy lui.
Cuối cùng đại phu cũng đến băng bó cho hắn, một tên tinh binh vội vã chạy vào: “Khởi bẩm Vương phi! Tam hoàng tử dẫn binh vào kinh, đã vây quanh hoàng cung. Tình hình chưa rõ, xin Vương phi hãy đưa Hầu phu nhân và Thế tử đi trốn trong mật thất trước!”
Ta tỏ vẻ kinh sợ: “Mau đưa gia quyến Tuyên Dương hầu đi trước, nhất định phải bảo vệ họ chu toàn!”
Người Đào gia hiển nhiên bị phản ứng của ta dọa không nhẹ. Bọn họ vốn bị đưa đến Vương phủ một cách vội vã, lúc này đối với tin tức bên ngoài hoàn toàn không biết gì. Ta vô tình khiến bọn họ cảm thấy chỉ có thể dựa vào ta, cho nên đối với lời nói của ta, bọn họ vô thức nghe theo.
Cho đến khi bị đuổi như cừu vào địa lao, Tần Thục Nghi mới giật mình nhận ra tình hình không ổn: “Đây rốt cuộc là nơi nào? Vương phi, ngươi muốn làm gì?”
Ta ở sau lưng bà ta, “cạch” một tiếng khóa lại, cười tủm tỉm lắc lắc chìa khóa trong tay: “Phu nhân yên tâm, nơi này là an toàn nhất. Ngày sau nếu Hầu gia được toại nguyện, ta tự nhiên sẽ đưa các vị đến tay ông ta.”
Đáng tiếc, nguyện vọng của Tuyên Dương Hầu, tuyệt đối không thể được toại nguyện.
Ta quay người rời đi, mặc kệ sau lưng những lời chất vấn ồn ào của người Đào gia.
Gió đêm ồn ào náo động.
Ta nhận lấy áo choàng mà ca ca đưa tới, thuận tay khoác lên. Màu đỏ son rực rỡ trong gió tung bay phấp phới, như tinh kỳ trên chiến trường.
“Theo ta vào cung, tiếp ứng Vương gia!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.