Trên núi không có người lại nhiều vách đá và khe núi, thuận tiện nhất là thiêu hủy xác chết không để lại dấu vết.
Đội Hổ Dực quân đi kinh thành không phải là ba trăm người như trên danh nghĩa mà là năm trăm người. Hai trăm tinh binh thừa ra kia đã cải trang, trở thành “sơn phỉ” trốn chạy.
Chỉ cần chờ Đào Tùng Xương tìm được họ, thu thập đám tàn binh này lại, đưa về tay Tam hoàng tử, biến họ thành quân cờ ngầm.
Ta buông rèm xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Còn phải sớm vào cung, trả lại hổ phù.
Hoàng đế đã đạt được nguyện vọng nhiều năm, thế mà lại cố gắng chống chọi ngồi dậy khỏi giường bệnh, cùng hoàng hậu mở gia yến chiêu đãi ta. Ta lấy cớ góa phụ không may mắn, để cung nhân dựng một tấm bình phong bằng vải mỏng trước chỗ ngồi của ta.
Tránh để có người sớm nhận ra ta, gây thêm phiền phức.
Bóng người trên vị trí cao kia gầy gò, ho liên tục, đại khái là thật sự không sống được bao lâu nữa. Nhưng ta mong ông ta sống thêm được vài ngày nữa, sống đến khi Sư Tố Thương đích thân đưa ông ta xuống địa ngục.
Hoàng thân quốc thích cùng gia quyến đi theo, ta liếc mắt đã thấy Đào gia ngồi trong tiệc.
Tần Thục Nghi vẫn như cũ, không khác gì bộ dạng giả vờ dịu dàng, giả bộ yếu đuối kiếp trước. Đào Tùng Xương ngồi bên cạnh bà ta vẫn là bộ dạng ốm yếu, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, ta đoán ông ta đã biết tin tư binh xảy ra chuyện.
Đào Nguyên Thanh ngược lại trông rất hớn hở, hắn cùng vị phu nhân trẻ tuổi bên cạnh nhìn qua có vẻ cầm sắt hòa minh, phía sau nhũ mẫu và nha hoàn còn bế theo hai đứa trẻ sơ sinh.
Ta đã sớm nhận được tin tức, biết hắn giống như kiếp trước, cuối cùng đã cưới Trịnh Lạc Nhiên, nữ nhi của An Thuận bá.
Ta nheo mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Trịnh Lạc Nhiên, ký ức kiếp trước chợt lóe lên.
Trịnh Lạc Nhiên đắc ý kiêu ngạo, trước mặt các tiểu thư khuê các trong kinh thành, chế giễu ta xuất thân hèn kém, quyến rũ Thế tử Đào gia thanh mai trúc mã của nàng ta, thậm chí còn đẩy ta xuống nước ở chỗ không có ai, khiến ta suýt mất mạng.
Trịnh Lạc Nhiên đáng thương, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Đào Nguyên Thanh, vu khống ta vì ghen tuông mà tặng nàng ta hộp phấn có tẩm thuốc, lòng dạ rắn rết, còn Đào Nguyên Thanh thì từ đó đối xử lạnh nhạt với ta.
Trịnh Lạc Nhiên đắc ý ngông cuồng, biết ta “bị bệnh”, cố ý khoe trước mặt ta miếng ngọc bội đính ước mà Đào Nguyên Thanh tặng nàng ta, nói rằng khi ta chết, nàng sẽ thay thế ta, còn ta chỉ xứng cùng cha mẹ và ca ca của ta, không được chết tử tế.
Trịnh Lạc Nhiên mặt mày dữ tợn, nghe nói ta mang thai đứa con của Đào Nguyên Thanh, đích thân nói cho ta biết tin tức tử vong của Tú Nguyệt, nói rằng Tú Nguyệt y phục không chỉnh tề bị ném xác ở hẻm tối, khiến ta đau đớn tột cùng mà sảy thai, thoi thóp chờ chết…
Cố nhân gặp lại nhau như vậy, lẽ nào lại không trả đủ lễ?
Trịnh Lạc Nhiên đang tò mò nhìn về phía này, đại khái là đang đoán xem vị Trấn Nam Vương phi bí ẩn kia rốt cuộc là người như thế nào.
Ta đè nén sự ghê tởm trong lòng, trước tiên quy củ bái tạ hoàng đế, giọng bi thương: “… Vương gia tự biết mình nguy kịch, đã dặn dò thần thiếp sớm ngày dâng lên hổ phù, để toàn vẹn tấm lòng trung thành của chàng với bệ hạ trong nhiều năm qua…”
Dù sao cũng chỉ là lời nói xã giao.
Hoàng đế cũng đau buồn giả tạo: “Trẫm vẫn luôn yêu quý Tố Thương, xem hắn như con đẻ, chỉ tiếc ông trời không chiều lòng người…”
Thật là một tràng lời vô nghĩa.
Ông ta không kịp chờ đợi để thu hồi hổ phù, những gì nên nói đã nói, những gì nên thưởng đã thưởng, lại nói Trấn Nam Vương không có con nối dõi, sau này có thể chọn một người tốt trong tông thất để làm con thừa tự.
Ta động lòng: “Bệ hạ, thần thiếp nghe nói, Tuyên Dương hầu Thế tử vừa mới có được một đôi long tử, rất ngoan ngoãn lanh lợi…”
Tần Thục Nghi thông minh đến mức nào, lập tức hiểu ý ta, mặt cứng đờ cười nói: “Vương phi nói đùa, trẻ con chưa đầy một tuổi, làm sao có thể biết được ngoan hay không ngoan chứ.”
Ta nức nở: “Thiếp thân vô phúc, Vương gia cũng không có duyên phận có con nối dõi. Nếu có thể giống như thế tử có nhi tử hầu hạ dưới gối thì còn quan tâm đến việc đứa trẻ ngoan hay không ngoan làm gì! Thế tử và thế tử phi đều là người có phúc, còn ta là người bạc phúc, chỉ biết mơ tưởng hão huyền.”
Đào gia đều tái mặt.
Tuyên Dương Hầu là thân phận gì, chỉ là nhánh nhỏ của hoàng gia mà thôi. Trấn Nam Vương tuy “bệnh mất” nhưng lão Vương gia vẫn còn trấn giữ Tây Nam. Hoàng đế đã thu hồi hổ phù nhưng không thu hồi được lòng người ở Tây Nam. Ông ta còn không dám đắc tội với Trấn Nam Vương phủ.
Ta muốn lấy đi hài tử của Đào Nguyên Thanh, có gì khó?
Quả nhiên, Hoàng đế thong thả mở miệng: ” Thế tử phi Tuyên Dương hầu, Vương phi đã yêu thích hài tử của ngươi, vậy ngươi hãy bế hai đứa trẻ đến cho Vương phi xem một chút.”
Trịnh Lạc Nhiên toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy góc áo của nhũ mẫu: “Bệ hạ…”
Hoàng đế chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng lại cầu cứu nhìn Đào Nguyên Thanh: “Thế tử gia…”
Đào Nguyên Thanh tránh ánh mắt của nàng: “Lạc Nhiên, chúng ta còn có thể có những hài tử khác.”
Với hắn mà nói, chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Máu lạnh vô tình như hắn, đương nhiên không thể vì thế mà chọc giận thiên nhan.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrịnh Lạc Nhiên cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt buông tay.
Ta ở sau bình phong nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của nàng, trong lòng hung ác nham hiểm lại hả hê.
Mất đi hài tử thống khổ đến mức nào, mặc dù cốt nhục trong bụng ta có một người cha không ra gì như vậy nhưng khi nó hóa thành máu tươi ấm áp chảy ra, ta vẫn đau như cắt da cắt thịt.
Trịnh Lạc Nhiên, nỗi khổ này, ngươi cũng nên nếm thử.
Ta mang theo một trong hai đứa trẻ.
Ba ngày sau, trả lại cho Đào gia một thi thể trẻ sơ sinh mặt sưng phù khó nhận ra.
“Nhũ mẫu mà Thế tử phi đưa đến làm việc không cẩn thận, lại làm rơi tiểu thế tử xuống hồ. Vương phi lập tức gọi thái y nhưng tiểu thế tử còn quá nhỏ, cuối cùng vẫn không cứu được. Vương phi vô cùng đau đớn, sau khi đánh chết nhũ mẫu thì khóc đến hôn mê bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh…”
Hoạn quan đi báo tin đã nhận tiền của ta, đương nhiên theo lời ta kể lại một cách sinh động cho người Đào gia nghe.
“Thật đáng thương cho tiểu thế tử, còn chưa đầy một tuổi, khi vớt ra khỏi hồ thì mặt đã sưng phù, tay chân đều tím bầm. Mới đầu xuân, nước hồ lạnh như vậy, một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé như thế, không biết trước khi chết đã phải chịu bao nhiêu khốn khổ.
Đáng hận nhất chính là nhũ mẫu kia, rõ ràng là người do Thế tử phi và Hầu phu nhân đích thân chọn, vậy mà lại tắc trách như vậy! Thật là chết cũng không hết tội!”
Đúng vậy, người do bọn họ đưa đến phạm lỗi, không liên quan gì đến ta.
Trịnh Lạc Nhiên khóc đến cả người choáng váng, ôm lấy thi thể nhỏ bé kia liên tục kêu thảm “Con của ta”. Đào Nguyên Thanh hai mắt đờ đẫn, vẫn phải cố gắng tạ ân.
Vì hoàng đế thương xót đứa trẻ vô tội, ban cho cái tên Thuần Hòa Linh Đồng, dặn dò an táng tử tế.
Thực ra, thi thể kia chỉ là đứa trẻ chết yểu mà ca ca tìm được. Để Đào gia an táng tử tế cho nó, cũng coi như Đào gia làm được một việc tốt hiếm hoi.
Tiểu thế tử thực sự, ta đã sắp xếp ổn thỏa.
Cả đời này, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết mình từng có những người thân như thế nào, mang dòng máu hèn hạ ra sao.
8
Việc đã mở đầu, ta sẽ không thu lại nanh vuốt của ác quỷ.
Tam hoàng tử Thôi Trĩ, bản tính háo sắc, lại có sở thích kỳ quái trong phòng the, ngoài việc mưu quyền đoạt lợi, thích nhất là sưu tầm mỹ nữ, mà thích nhất là nữ tử khuê các.
Vì Tuyên Dương Hầu đã quyết định cùng hắn lên một con thuyền, đương nhiên không thể không giúp hắn sắp xếp yến tiệc vui chơi trụy lạc.
Kiếp trước, chính là Đào Nguyên Hoa lấy cớ đưa Tú Nguyệt vào phủ thăm ta “bị bệnh”, đưa nàng đến sương phòng của Đào gia, hạ thuốc nàng rồi đưa lên giường Thôi Trĩ, sau đó lại giúp hắn đưa Tú Nguyệt gả đến phủ Tam hoàng tử.
Khi Thôi Trĩ hành hạ Tú Nguyệt, sương phòng đó chỉ cách sân viện nơi ta bị giam lỏng vài bước chân.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ta đều đau thấu tim gan.
Nàng ở gần ta như vậy nhưng ta không thể cứu nàng, thậm chí đến khi nàng chết, ta mới biết nàng đã phải chịu đựng những gì.
Mà kiếp này, ta từ tin tức mà Sư Tố Thương tra mà biết được, Đào Nguyên Hoa không chỉ một lần làm chuyện như vậy.
Nàng ta là khuê nữ danh giá, bề ngoài trông đoan trang hào phóng nhưng bản chất lại giống như người mẹ giả tạo của nàng ta, là một con quỷ đội lốt người.
Thôi Trĩ hứa cho nàng ta vị trí chính thê, nàng ta đã cam tâm tình nguyện nối giáo cho giặc, lợi dụng thân phận nữ tử của mình, đi kết giao với những mỹ nữ xuất thân từ những môn hộ nhỏ, sau đó trong tiệc rượu đưa từng người về Đào gia, mang đến cho Thôi Trĩ giày vò.
Những nữ tử đó cả thân xác lẫn tinh thần đều bị hành hạ, gia đình lại không có quyền thế, thường rơi vào kết cục hoặc điên hoặc chết.
Có vài người nhà của những nữ tử đó, đến giờ vẫn không biết nữ nhi của mình đã bị người ta hại chết, vẫn đang khổ sở tìm kiếm tung tích của các nàng.
Ta muốn để Đào Nguyên Hoa và Thôi Trĩ tự nếm quả đắng!
Lần nữa Đào gia thiết yến cho Tam hoàng tử, ta để ca ca đi dự tiệc. Ta dẫn theo một nữ ám vệ tên là Uất Ly mà Sư Tố Thương đưa cho ta, cải trang thành gã sai vặt đi theo ca ca.
Đào Tùng Xương vốn muốn kéo bè kéo cánh với ca ca, đương nhiên tiếp đãi nồng hậu.
Nhân lúc bọn họ đang thiết yến ở phòng khách, ta và Uất Ly nhanh chóng tìm nơi không người đổi trang phục của nha hoàn, trà trộn vào hậu viện.
Đúng lúc thấy Đào Nguyên Hoa thân mật dìu một nữ tử vào sương phòng, sau thời gian uống cạn một tuần trà, lại lén lút lẻn ra, dặn dò nha hoàn ngoài cửa: “Cứ như trước, đi mời Tam hoàng tử. Hương trợ hứng đâu? Đưa cho ta, ta đi đốt.”
Nàng ta quả nhiên vẫn làm chuyện này!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.