Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

11:59 sáng – 14/11/2024

6

Đỗ Tri Tân đưa cho đơn thuốc giải, cơ thể Sư Tố Thương chỉ cần bồi dưỡng lại.

Hắn vẫn thường thường đến tìm Diệu Ý châm cứu, ai ngờ đúng vào lần cuối cùng, lại bị Lão Vương phi đột nhiên đến tặng đồ cưới cho Diệu Ý bắt gặp.

Chẳng ai ngờ Lão Vương phi lại đến vào đêm khuya. Diệu Ý đang chuẩn bị trong phòng, Sư Tố Thương thì nói chuyện với ta ở trong sân. Ai ngờ Lão Vương phi dẫn theo một đội thị nữ hùng hậu, đẩy cửa bước vào.

Vừa hay nhìn thấy Sư Tố Thương cười híp mắt cầm một miếng bánh sen đưa ta ăn.

Nhi tử nửa đêm ở trong viện của nghĩa nữ sắp thành hôn, còn trêu ghẹo nha hoàn của người ta, Lão Vương phi tức đến mức mặt mũi trắng bệch.

Thế nhưng thân phận y nữ của Diệu Ý và việc nàng chữa độc cho Sư Tố Thương tuyệt đối không thể tiết lộ, tình thế cấp bách, Sư Tố Thương đành phải thừa nhận mình đang “trêu ghẹo nha hoàn.”

Hắn quỳ xuống trình bày, nói rằng đã trót có tình ý với ta, vì ta sắp trở thành nha hoàn hồi môn rời khỏi Vương phủ, hắn tự tình khó kiềm chế nên mới bất chấp lễ giáo nam nữ đến tìm ta, có thể nói là thâm tình diễn sâu đến cực điểm.

“Ta đã nói rõ với A Tú, đời này không phải nàng thì không cưới! Phong tục Tây Nam ta không coi trọng môn đăng hộ đối, cưới vợ phải cưới nữ tử mình yêu, sau này cả đời yêu thương. A Tú chính là người ta yêu, núi đao biển lửa, ta cũng phải cùng nàng đồng hành, bảo vệ nàng chu toàn!”

Lão vương phi chỉ thẳng vào trán hắn: “Ngươi thật muốn tức chết ta! Nếu ngươi thật lòng thích A Tú, có thể trực tiếp nói với ta, quang minh chính đại làm lễ hỏi có gì không tốt? Lại đi học theo mấy tên đăng đồ tử, làm hỏng thanh danh của cô nương nhà lành!”

Chỉ là sự việc đã đến nước này, Thái phi ngoài việc đánh hắn một trận gia pháp, cũng không còn cách nào khác.

Cứ như vậy, ta trở thành Trấn Nam Vương phi.

Đêm tân hôn, Sư Tố Thương bước vào động phòng, đứng yên trước mặt ta nhưng không vén khăn voan.

“Nàng có oán ta không?”

“A Tú không dám.”

Trên giấy hôn thú, tên ta là “Lý A Tú”.

Hắn cười khổ: “Chuyện xảy ra đột ngột, ta sợ mọi người hiểu lầm ta với Lý y nữ, làm hỏng duyên phận của nàng ấy và Tú Lâm. Là ta sơ suất phòng bị, liên lụy đến nàng.”

Ban đầu mọi chuyện đều là tình thế bắt buộc.

Nhưng nghe hắn nói vậy, ta lại thấy đau nhói trong lòng, nhất thời không nói nên lời.

Hắn thấy ta không nói không rằng, khẽ thở dài: “Nàng yên tâm, ta sẽ không làm gì cả. Chúng ta chỉ cần diễn trước mặt người ngoài là một đôi phu thê ân ái. Chờ đến khi mọi chuyện thành công, ta sẽ trả lại tự do cho nàng, rồi đích thân chọn cho nàng một nhà chồng tốt.”

Ta không hiểu sao lại nổi giận, cười lạnh nói: “Vương gia thật biết làm trò, lời thề non hẹn biển nghe thật cảm động!”

Hắn im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười nhẹ: “Vậy, A Tú có nguyện cùng ta đùa giả làm thật, ngoài việc là đồng minh, còn là phu thê hay không?”

Ta há hốc mồm, tim đập thình thịch.

“A Tú, thông minh như nàng, hẳn đã đoán ra, Trấn Nam Vương phi không phải là mẹ ruột của ta. Mẹ ta, là Nguyên phi của Hoàng đế, còn ta, là trưởng tử của người.”

Hắn kể cho ta nghe một bí mật của hoàng thất khiến ta kinh ngạc.

Trước khi Thánh thượng đăng cơ, có một Thái tử phi rất được sủng ái. Thái tử phi xuất thân từ Tây Nam Sư gia, khi Thái tử bình định Tây Nam, đã nhất kiến chung tình với nàng.

Hắn đưa nàng về Hoa Kinh, cầu phụ hoàng ban hôn, xây dựng cho nàng cung điện nguy nga.

Còn cầu phong cho đệ đệ của nàng làm Vương gia khác họ.

Nhưng tất cả chỉ là thủ đoạn để bình định Tây Nam. Thái tử chưa từng thật lòng yêu nàng, hoặc có chăng một chút chân tình thì trong cuộc chiến quyền lực lâu dài trong cung cũng chẳng còn lại gì.

Trấn Nam Vương thế lớn, Thái tử bắt đầu sợ hãi. Hắn không muốn Thái tử phi mang thai nhưng không ngờ Thái tử phi vẫn có thai.

Vì vậy hắn đã giết nàng.

Tuy nhiên đứa trẻ đó vẫn sống, bị Trấn Nam Vương cướp về Tây Nam. Để đổi lấy việc Trấn Nam Vương cúi đầu xưng thần, đứa trẻ đó được phép sống.

Cho đến khi Hoàng đế một lần nữa muốn giết hắn.

“Ông ta sợ ta phản.” Sư Tố Thương cười lạnh: “Ông ta muốn dọn sạch chướng ngại vật cho Thái tử của mình, để nhi tử của ông ta không bị ta khống chế. Ông ta cực kỳ sợ hãi, từ lúc ông ta giả mù sa mưa truy phong mẹ ta làm Nguyên phi, ta đã quyết định, ta phải tự tay giết ông ta.”

Hắn vén khăn voan của ta, đôi mắt phản chiếu ánh nến đỏ, lấp lánh như sao.

“A Tú, không phải giả vờ. Núi đao biển lửa, ta muốn cùng nàng ở cùng một chỗ.”

Ta hốt hoảng, nói mà không lựa lời: “Kể cả khi ta là La Sát đến từ địa ngục để trả thù?”

Hắn cười dịu dàng: “Vậy thì ta chính là ác quỷ mở đường cho nàng.”

Ta ngẩn người nhìn hắn.

Phải nói với hắn thế nào đây, ca ca và Diệu Ý thường nhắc đến việc hắn đối xử khác với ta, ta tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng trong lòng không khỏi vui mừng. Lại phải nói với hắn thế nào đây, thật ra ta biết hắn đã tốn biết bao tâm tư chỉ để giữ ta ở lại bên hắn, còn ta vì muốn mượn sức nên cũng không muốn rời khỏi Vương phủ, vì vậy thuận nước đẩy thuyền.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tình yêu mang đến cho ta nỗi đau quá thảm khốc, ta không thể dễ dàng trao gửi trái tim mình cho người khác. Hắn giờ đây đối xử chân thành với ta, còn ta lại toan tính trong lòng, giở trò lừa gạt, không thể cho hắn sự chân thành tương xứng.

Ta có thể là đồng minh với Sư Tố Thương nhưng không thể là phu thê.

“Vương gia.” Ta nuốt nước mắt chua xót, cố gắng để giọng mình lạnh lùng: “Ta nguyện làm mưu sĩ, giúp Vương gia hoàn thành đại nghiệp.”

Hắn buồn bã lùi lại một bước.

“Nếu vậy, ta cũng sẽ tận hết sức mình, giúp A Tú cô nương sớm ngày đạt được nguyện vọng.”

Hắn đến giường mềm nằm ngủ, còn ta ngồi thẫn thờ trước giường, cho đến khi nến đỏ cháy hết.

Kiếp này, thân thể Sư Tố Thương khỏe mạnh, không giống như kiếp trước do trúng độc sớm nên không thể dẫn binh, chiến sự Tây Nam vì thế kết thúc sớm ba năm. Hổ Dực quân thế như chẻ tre, ca ca cũng lập chiến công như kiếp trước, vẫn được phong làm Vân Huy tướng quân.

Thánh chỉ từ kinh thành đến, triệu Trấn Nam Vương về kinh báo cáo chiến sự để luận công ban thưởng.

“Vương gia nhận thánh chỉ là chuẩn bị hồi kinh sao?” Ta dâng trà cho Sư Tố Thương, thấy hắn nhìn chằm chằm thánh chỉ, mày nhíu chặt.

Hắn trầm ngâm nói: “Hồng Môn yến, không thể đi.”

“Vương mệnh khó trái.”

“Ta có một diệu kế.” Hắn cười gian xảo, đột nhiên đến gần bên tai ta: “A Tú gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ nói cho nàng nghe.”

Ta có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng là phu thê trên danh nghĩa nhưng hắn lại luôn thích trêu chọc như vậy, nói rằng chung đụng quá lạnh nhạt thì làm sao khiến người khác tin được.

Chỉ là rốt cuộc ta cũng thua sự tò mò: “…… Phu quân.”

Kết quả Sư Tố Thương chính là một kẻ lừa đảo.

Kế sách hắn dùng, rõ ràng là đạo nhái từ ta.

Giả bệnh, sau đó giả chết.

Diệu Ý than ngắn thở dài, lại phối một lần thuốc mà ta đã dùng: “Vương gia mới dưỡng bệnh chưa được bao lâu nữa.”

Rất nhanh, tin tức Sư Tố Thương đột phát bệnh nặng qua đời nhanh chóng mọc cánh bay đi.

Thánh thượng liên tiếp hạ mấy đạo thánh chỉ, lệnh Trấn Nam Vương phi vào kinh giao trả hổ phù, tiếp nhận hoàng ân. Đường xá xa xôi, đặc chuẩn Vân Huy tướng quân suất lĩnh ba trăm tinh kỵ hộ tống.

Đúng như ý ta.

7

Cách hai năm, ta cuối cùng cũng trở về Hoa Kinh.

Kiếp trước cũng là lúc này, Tuyên Dương Hầu cấu kết với sơn phỉ, hại chết cha mẹ ta.

Mà ta mãi đến trước khi chết mới biết được, cái gọi là “sơn phỉ”, chẳng qua là một đội tư binh do Đào Tùng Xương nuôi dưỡng cho Tam hoàng tử.

Để che mắt người khác, bèn cho chúng giả làm sơn phỉ ở ngoại ô kinh thành. Nhằm vơ vét của cải, Đào Tùng Xương thường sai khiến chúng đi giết người cướp của, không bao giờ để lại người sống. Có quan viên che chở, đám người này dần trở nên hung hăng ngang ngược, thậm chí bắt đầu tàn sát phụ nữ trẻ em để mua vui, trên tay nợ máu chồng chất, cũng chẳng khác gì sơn phỉ thực sự.

Kiếp này ta giả vờ vô tình nhắc nhở Sư Tố Thương, Tam hoàng tử có ý định giành ngôi, chắc chắn phải nuôi tư binh, mà ngoại ô kinh thành nhiều núi non, nói không chừng là một nơi giấu quân tốt.

Sư Tố Thương rất tán thành, lập tức phái người đi điều tra, quả nhiên tìm được đám “sơn phỉ” này.

Đã là phỉ thì ai cũng có thể giết. Ca ca ta là Vân Huy tướng quân, phụng mệnh hoàng đế hộ tống Trấn Nam Vương phi vào kinh nhưng trên đường vào kinh lại “tình cờ gặp sơn phỉ cướp bóc”, lẽ nào lại có thể mặc kệ?

Ngay lập tức suất lĩnh ba trăm kỵ binh san bằng toàn bộ sơn trại, bắt được bọn phỉ tặc, chém đầu từng tên, một trăm bảy mươi bảy cái đầu người, toàn bộ đều bày trước cửa nhà Phủ doãn Hoa Kinh.

Phủ doãn đại nhân kiếp trước đã kết thúc vụ án của cha mẹ ta một cách qua loa, đối mặt với những cái đầu người này và đội Thiết kỵ của Hổ Dực quân, hai chân run rẩy, suýt nữa thì ngất xỉu nhưng vẫn phải cố gắng khen ngợi ca ca ta quả không hổ danh là Vân Huy tướng quân, tuổi trẻ tài cao, tâm niệm bách tính, thật sự là trừ hại cho dân.

Ta ngồi bên trong xe, khẽ vén rèm, nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, mặt mày tái mét nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, lạnh lùng cười một tiếng.

Hy vọng khi hắn đi bẩm báo với chủ tử Tuyên Dương Hầu của mình, Tuyên Dương Hầu có thể tiếp nhận đại lễ này của ta.

Ca ca cười khách sáo với Phủ doãn: “Đại nhân không cần đa lễ. Chỉ đáng tiếc là đám phỉ tặc kia chân tay quá nhanh, mà ta lại ít người, rốt cuộc vẫn để chúng chạy thoát hơn phân nửa. Nếu ngày khác đại nhân có tin tức về đám người này, nhất định phải báo cho ta biết, ta nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc!”

Phủ doãn liên tục lau mồ hôi: “Đó là đương nhiên, đương nhiên!”

Ta biết trong lòng hắn nhất định đang mừng như điên.

Đó chính là tư binh của hoàng tử, so với việc toàn quân bị diệt thì việc còn sống sót được hơn phân nửa quả thực là tin tức tốt như trời ban!

Chỉ là…

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận