8.
Khi Minh Dung gặp lại Đoan Mộc Vũ trong cung, cảm giác như đã cách biệt một đời. Nàng bỗng nhớ lại, khi mới được đưa vào cung, Thái hậu đã dẫn biểu tỷ đến Tịch Hòa điện của nàng với khí thế hùng hổ, muốn thị uy.
Lúc đó, lòng nàng như chet lặng, đầu óc chỉ toàn nhớ đến lời hứa của Đoan Mộc Vũ, đâu còn sức để quan tâm đến điều gì nữa?
Nhưng cũng đúng lúc đó, Khuông Ninh đã kịp thời đến nơi, vẫn mặc triều phục chưa kịp thay, lập tức bước đến bên nàng, nâng đỡ nàng dậy, rồi quay sang nhìn Minh Tuyết mặt tái nhợt, lớn tiếng quát:
“Cùng là tân nương, nên suy ngẫm tại sao không giữ được lòng phu quân, chứ không phải đi nói với mẫu hậu, có lẽ trẫm nên đổi phong hiệu của nàng thành Tước (xúi bẩy, mách lẻo) phi. Cùng là tỷ muội cùng tộc, sao lại không chút tình cảm với ấu muội của mình?”
Một đám nô tài vừa mới phút trước còn dữ tợn, nay dưới sự uy hiếp của Khuông Ninh lập tức rút lui, Thái hậu trước khi rời đi khẽ cười nhạt: “Con lớn không nghe mẹ, hoàng nhi hiện tại thật sự làm ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Mẫu hậu quá khen, con chỉ là con hơn cha mà thôi.” Khuông Ninh cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không giận.
Còn Minh Dung cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, ngã nhào vào lòng Khuông Ninh, đầu óc quay cuồng, nắm chặt cổ áo chàng, cảm xúc tích tụ bao lâu nay trào ra, nước mắt tuôn rơi: “Tại sao chàng ấy lại hủy hôn? Tại sao lại lừa dối ta? Chàng đã nói sẽ cưới ta làm tân nương đẹp nhất Đông Mộc, ta đã vất vả sống sót trở về…”
Nếu biết kết cục thế này, thà rằng chet vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi.
Dù chàng hai mươi tuổi, nàng mười lăm; chàng hai mươi lăm tuổi, nàng mười lăm; chàng sống trong cảnh hoa lệ, còn nàng mãi dừng lại ở tuổi mười lăm, không còn tham gia vào cuộc sống của chàng nữa…
Còn tốt hơn là hiện tại, sau khi có hy vọng lại bị rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng, cuộc đời dài dằng dặc của nàng dường như không thấy điểm kết thúc.
Giữa nỗi đau xé lòng, Khuông Ninh ôm chặt nàng, gọi tên nàng, giọng khản đặc, nỗi đau đè nén đến cực điểm: “Cục bột nhỏ, cục bột nhỏ…Xin lỗi, xin lỗi…”
Nàng quay lại nhìn hắn, trong mắt mờ lệ, hình dáng của Khuông Ninh trở nên mờ ảo nhưng sống động.
Nhóc con lúc trước chỉ biết nghịch ngợm, giờ đã trưởng thành thành một Hoàng đế trẻ tuổi phong thái nho nhã, mặc dù hắn thường trêu đùa nàng, nhưng chưa bao giờ thực sự làm tổn thương nàng, thậm chí khi nàng trở thành người bị bỏ rơi, hắn cũng bất chấp thiên hạ chê cười mà cưới nàng, bảo vệ nàng và gia đình nàng.
Trên đời này, còn bao nhiêu người đối xử với nàng như vậy?
Trong khu vườn hoa, Minh Dung và Đoan Mộc Vũ đứng xa nhau, như thể mọi thứ xung quanh đều không tồn tại.
Khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng đã là chân trời góc bể.
“Tại sao?” Minh Dung lấy lại tinh thần, hàng mi rung nhẹ, cuối cùng cất tiếng hỏi.
Đoan Mộc Vũ cùng Hoài Nam vương vào cung để thảo luận quân tình, không ngờ lại tình cờ gặp Minh Dung đang một mình dạo chơi.
Từ khi chia tay tại phủ Thừa tướng, mọi thứ đã thay đổi.
Hắn nắm chặt thanh k//iếm, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh hơn: “Còn nhớ lúc mới vào phủ Thừa tướng, ta đã thức trắng một đêm, sáng hôm sau nói với nàng điều gì không?”
“Ta muốn trở thành một đại tướng quân.” Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Minh Dung: “Ta không lừa nàng, ta đã thề trước mộ mẹ ta, một ngày nào đó, ta sẽ vươn lên, lấy lại những gì thuộc về mình, trở thành Đoan Mộc gia chi chủ.”
Minh Dung mặt tái nhợt: “Đó không phải là lý do, cưới ta vẫn có thể thực hiện ước mơ của chàng.”
Đoan Mộc Vũ mỉm cười đầy chua xót: “Xin lỗi, có lẽ nàng không hiểu, không ai có thể tranh đấu với Thiên tử… Huống chi, ta muốn đi con đường tắt.”
Lời nói này hoàn toàn bộc lộ, Minh Dung không còn lời nào để nói, cơ thể nhẹ nhàng dao động, nàng vượt qua Đoan Mộc Vũ để rời đi, nhưng lại bị gọi lại.
“Chờ một chút,” Đoan Mộc Vũ hít sâu, mở miệng, cuối cùng nói: “Hắn đối xử với nàng thế nào?”
“Chăm sóc chu đáo, rất ân cần.” Giọng điệu bình thản, không có chút cảm xúc.
Cho đến khi Minh Dung đi xa, Đoan Mộc Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, lẩm bẩm như đang suy nghĩ: “Như vậy thì tốt…”
Nàng không thấy được, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, ánh sáng chiếu khắp người hắn, bên hông mang k//iếm, thiếu niên, ánh mắt và lông mày nhuộm ánh vàng, thoáng hiện ra hình ảnh năm nào nàng lần đầu gặp hắn ở phủ Thừa tướng.
Khi trở về cung điện, Khuông Ninh đang say rượu. Theo lời các cung nữ, Hoài Nam vương lại hợp tác với các đại thần bác bỏ chỉ dụ của hHàng đế, Thái hậu cũng cử người truyền tin, gây áp lực.
Mọi người đều coi thường hắn là Hoàng đế trẻ tuổi, thế yếu, không có chỗ dựa, thường xuyên gây khó dễ.
Gia đình Tướng quân cũng suy yếu, địa vị giảm sút, chỉ có Minh Tuyết, như thể đã sớm dự đoán, tìm cách riêng, một lòng phục vụ Thái hậu, đứng về phía Thái hậu, giờ dưới sự hỗ trợ của bà, uy thế như mặt trời giữa trưa, còn có các đại thần, đứng đầu là Hoài Nam vương, như tuyết rơi dày đặc, yêu cầu phong Sương phi làm hậu.
Nhiều nỗi lo toan chồng chất, làm sao không khiến Khuông Ninh ngày ngày đến Tịch Hòa điện uống rượu để giải sầu? Minh Dung thở dài, nàng không phải không nghe nói, theo tin đồn trong cung, Thái hậu trước khi vào cung từng có tình cảm với Hoài Nam vương, quan hệ sâu đậm. Khuông Ninh khi mới trở thành Thái tử đã từng nói với nàng những lời châm biếm lạnh lùng, khiến nàng không biết phải đáp lại sao.
“Bà ta không phải mẹ ruột của ta, một mặt làm phụ hoàng mê mẩn, cuối cùng còn cấu kết với tình nhân cũ khiến phụ hoàng chet, á//c đ//ộc không khác gì nọc ong, làm một đ//ộc phụ bá chiếm hậu cung còn không đủ, còn muốn trở thành Nữ đế, dám vọng tưởng sẽ khiến bản Thái tử trở thành con rối trong tay bà ta!”
Những lời tức giận khi còn trẻ vẫn vang vọng bên tai, ký ức vẫn rõ nét, Minh Dung nhìn Khuông Ninh đang say mèm trên giường, đau lòng không thôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVà giờ đây, đây là những điều chàng thực sự mong muốn sao?
9.
Như thể chỉ sau một đêm, tin tức về việc Trưởng Lạc Hầu thông đồng với Đại Du, bán nước cầu vinh đã lan rộng khắp Đông Mộc, khiến lòng người hoang mang.
Trên triều đình, Hoài Nam vương đã đứng ra tố cáo trước triều đình, bày ra các chứng cứ thu thập được về việc liên lạc bí mật và những tay chân cài cắm của Trưởng Lạc Hầu.
Mặt Trưởng Lạc Hầu trở nên trắng bệch, hoàn toàn không còn lối thoát. Khi bị lột bỏ mũ áo, triều phục và bị thị vệ lôi ra ngoài một cách thô bạo, ông vẫn không cam lòng gào thét: “Khuông Thư, chim chet bẻ cung, thỏ chet chó săn bị thịt, ngươi tâm địa xấu xa, không được chet yên…”
Trên triều đình, bá quan văn võ không một ai dám lên tiếng.
Trên long ỷ, Hoàng đế Khuông Ninh nheo mắt lại, không thể đoán được cảm xúc của hắn, chỉ nói với Hoài Nam vương, người đang tỏ vẻ đắc ý: “Trẫm thay mặt bách tính cảm tạ tam hoàng thúc, Đông Mộc giang sơn có tam hoàng thúc canh giữ, hẳn là bất khả chiến bại, chắc chắn sẽ không thể bị đe dọa.”
“Lòng trung thành của thần, nhật nguyệt chứng minh.” Hoài Nam vương nhìn Khuông Ninh, cười đầy ẩn ý.
Người đứng bên trái ông ta, Đoan Mộc Vũ, cúi đầu im lặng, chỉ có lông mi dài khẽ run rẩy.
Vậy là cuộc thanh trừng đảng phái bắt đầu. Những người theo Trưởng Lạc Hầu bị tịch thu tài sản, lưu đày, cửu tộc của Trưởng Lạc Hầu bị ch//ém đầu treo trên thành, để làm gương.
Mọi người đều hoang mang, tìm mọi cách để chối bỏ liên hệ với “Trưởng Lạc”, sợ bị liên lụy. Trong giới đồn đại, người ta nói rằng Hoài Nam vương khí thể như vũ bão, giet gà dọa khỉ, không chỉ làm sạch con đường phía trước mà còn khiến tiểu Hoàng đế sợ hãi, làm cho hắn bớt đi sự quyết đoán, để Hoài Nam vương dễ dàng thao túng.
Trong cuộc thanh trừng này, có một người nổi bật và thu hút sự chú ý của mọi người, đó chính là Đoan Mộc Vũ, viên tướng được Hoàng đế phong làm “Phi Lĩnh Tướng quân”.
Hoài Nam vương giao nhiệm vụ cho Đoan Mộc Vũ dẫn quân dẹp bỏ tàn dư của Trường Lạc Hầu, thẩm vấn đồng bọn của ông ta. Trong các cuộc bắt giữ sau đó, mọi người chứng kiến một tướng quân trẻ tuổi, cứng rắn và quyết đoán.
Đó là một Đoan Mộc Vũ mà Minh Dung chưa bao giờ thấy trước đây, nghe nói hắn đã dẫn quân bắt giữ từng gia đình, chỉ cần có tên trong danh sách mà Hoài Nam vương cung cấp, không một ai thoát được.
Tên của Đoan Mộc Vũ nhanh chóng trở thành một cơn bão trong Đông Mộc, các gia tộc và hoàng thân đều sợ hãi, và hắn đã nhanh chóng được gọi là “Ngọc Diện Tu La”.
Khi những con cháu của các gia tộc đã từng ức hiếp hắn ở Hổ Kỵ Doanh bị lính kéo ra từ thanh lâu, họ đều sợ hãi, quỳ gối, quần áo xộc xệch, van xin. Có một người cố gắng đứng dậy, kêu khóc muốn xông ra, kết quả là. Một thanh k//iếm xuyên qua tim, m//áu văng đầy trời.
Đoan Mộc Vũ không biểu lộ cảm xúc, thu k//iếm về vỏ, khuôn mặt dính m//áu, lông mày như phủ sương, thực sự như một Tu La từ địa ngục bước ra, ánh mắt đột ngột sắc lạnh: “Những kẻ kháng lệnh, giet không tha!”
Minh Dung thức dậy trong đêm, toát mồ hôi lạnh. Bên ngoài cửa sổ, sao và trăng không còn sáng, gió lạnh buốt. Bóng cây lay động, không còn là ánh trăng mà nàng đã từng cùng hắn ôm ấp, tắm gội.
Minh Dung không thể ngồi yên, lén lấy tín vật của Khuông Ninh, khoác áo choàng, ra khỏi cung trong đêm khuya, đến phủ Tướng quân.
Khi quản gia dẫn nàng đến trước mặt Đoan Mộc Vũ, nàng run rẩy không thể tự kiềm chế. Kể từ lần gặp gỡ ở vườn hoa trước đây, họ không còn liên quan, không ngờ đêm nay lại là cảnh tượng như thế.
Trong sân, họ ngồi đối diện nhau, Đoan Mộc Vũ ánh mắt sâu thẳm, khiến tim Minh Dung đập thình thịch. Nàng mặt mũi tái nhợt, sau khi cắn môi, cuối cùng cũng mở miệng, phá vỡ bầu không khí nhạy cảm: “Trong danh sách đó… Có phủ Thừa tướng không?”
Đoan Mộc Vũ hơi ngạc nhiên, không trả lời, chỉ lơ đãng quay mặt đi.
Minh Dung hoảng hốt, trong lúc cấp bách nắm lấy tay áo của Đoan Mộc Vũ: “Có phải không? Có phải ngay lập tức sẽ đến lượt phủ Thừa tướng đúng không? Có phải ngài sẽ bắt tổ phụ ta…”
Với vài câu hỏi gấp gáp như vậy, trước khi Đoan Mộc Vũ kịp trả lời, Minh Dung đã ho khan dữ dội, mặt đỏ bừng.
Đoan Mộc Vũ hoảng hốt, lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng Minh Dung để giúp nàng thở, một tay từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc màu trắng sứ, pha với nước trà và cho nàng uống, hành động nhanh nhẹn và thành thạo, giống như đã làm hàng ngàn lần trước đây.
“Đừng kích động, thái y đã nói, nàng không nên quá xúc động, nếu không sẽ phát bệnh!”
Khi Minh Dung hơi bình tĩnh lại, nàng nhìn vào lọ thuốc trong tay Đoan Mộc Vũ, cảm thấy lạc thần. Đoan Mộc Vũ cũng nhận ra, vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng cất lọ thuốc, quay lưng thở hổn hển.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, những bản năng và tình cảm của hắn đã khiến Minh Dung cảm thấy hy vọng, nàng không màng nguy hiểm, nắm chặt lấy Đoan Mộc Vũ, thở dốc: “Xin ngài, nể tình chúng ta đã từng là phu thê, hãy tha cho phủ Thừa tướng, tha cho tổ phụ ta…”
Trong những lời cầu xin khẩn thiết đó, Đoan Mộc Vũ không tự chủ nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên nỗi đau, cuối cùng, hắn quay lại nâng đỡ Minh Dung, nhưng không dám nhìn nàng, chỉ khàn giọng nói: “Ta… sẽ cố gắng.”
Khi nhận được câu này, Minh Dung cảm thấy mãn nguyện, nhưng nghe Đoan Mộc Vũ nói tiếp, âm thanh chứa đựng sự bi thương không thể diễn tả: “Tất cả những gì ta làm, không hổ thẹn với trời đất… Đêm khuya sương nặng, nàng hãy mau về đi.”
Khi Minh Dung rời đi đã lâu, Đoan Mộc Vũ vẫn đứng dưới ánh trăng. Ánh trăng kéo dài bóng dáng hắn rất lâu, người đã từng quyết đoán và lừng lẫy trong ban ngày, giờ đây lại đứng yên trong gió đêm, bóng dáng càng thêm cô đơn.
Hắn từ từ quay đầu nhìn về phía chỗ Minh Dung ngồi trước đó, đưa tay ra như thể nàng vẫn còn ở đó, cẩn thận và đầy trân trọng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm không khí. Giống như năm xưa khi hắn vừa trở về từ chiến trường, giữa đêm mộng dữ, nàng đã từ phía sau ôm hắn như thế.
Gió Tây khi nào đến, người cũ không còn trở lại.
Có những chuyện, trời biết, đất biết, ta biết, người khác biết, chỉ có nàng không biết.
Nhưng điều tốt nhất, chính là nàng không biết gì cả.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.