5.
Mùa hè sắp kết thúc, tôi gặp lại mẹ mình.
Đã rất nhiều năm tôi không gặp bà. Bố mẹ tôi không kết hôn, sinh tôi trước. Sau khi sinh, mẹ ở nhà chăm tôi ba năm.
Khi tôi ba tuổi, mẹ đi học cao học. Sau đó thế nào, tôi không rõ.
Bố không bao giờ nhắc đến mẹ, tôi cũng chưa từng hỏi. Cho đến hôm ấy, có người gõ cửa.
Tôi mở cửa, liền thấy bà. Nhìn thấy tôi, bà có chút ngỡ ngàng.
“Con là… Kiều Nam?”
Bố không có ở nhà. Tôi và mẹ ngồi đối diện nhau, bầu không khí ngượng ngập. Tôi đứng dậy rót nước.
Vừa chưa kịp ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng hét lớn: “Có rắn!”
Tôi quay đầu, thấy Tiểu Bắc đang tò mò quan sát mẹ tôi.
Con rắn nhỏ chẳng hiểu gì, nhưng có lẽ nó cảm thấy mẹ tôi giống tôi, nên thấy hiếu kỳ.
Tôi cầm rắn lên, thả nó vào phòng rồi đóng cửa lại.
Quay lại, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của mẹ, giọng bà run rẩy: “Con… nuôi rắn?”
“Tiểu Bắc rất ngoan, mẹ không cần sợ đâu.”
Tôi đặt cốc nước trước mặt bà. Mẹ nuốt nước bọt, cầm cốc uống một ngụm.
Chúng tôi tiếp tục ngồi đối diện nhau, càng thêm ngượng ngùng.
“Tiểu Nam, con còn nhớ mẹ không?”
“Không nhớ rõ lắm.” Tôi đáp.
“Mẹ là mẹ của con.”
“… Ừm.”
Tôi trả lời qua loa. Mãi đến khi bố về, tôi mới được phép trở về phòng.
Tôi nhảy lên giường, Tiểu Bắc từ trong chăn bò ra cọ vào người tôi. Tôi vuốt đầu nó, bật cười.
“Bé cưng, mày có thể theo tao lên đại học không? Không có mày, sau này tao sống thế nào đây?”
Tôi cầm đuôi nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Đuôi nó ngoan ngoãn để tôi chơi đùa. Tiểu Bắc rất giống bé cún của tôi ngày trước.
Mỗi khi tâm trạng không vui, ôm rắn một chút là cảm thấy khá hơn.
Nhưng gần đây, Tiểu Bắc có chút kỳ lạ. Mỗi lần tôi chạm vào, nó đều muốn né tránh.
Thật may, hôm nay nó không trốn mà còn quấn lấy cổ tay tôi cọ nhẹ.
“Hôm nay ngoan quá! Bé cưng giỏi lắm!”
Con rắn nhỏ khựng lại, đơ người, nhưng tôi không để ý.
Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi ôm con rắn nhỏ chìm vào giấc ngủ.
6.
Tôi tốt nghiệp cấp ba. Khi vào đại học, vì nuôi rắn nên tôi không ở ký túc xá mà thuê phòng bên ngoài.
Cuộc sống đại học rất bận rộn. Ban ngày tôi lên lớp, tranh thủ thời gian thi lấy chứng chỉ và giành học bổng.
Buổi tối, tôi làm thêm, nhận chỉnh sửa video cho người khác.
Tôi rất chăm chỉ, nhưng không có ý định học lên cao học. Người khác có hoài bão lớn, còn tôi thì lười. Tôi chỉ muốn tốt nghiệp sớm.
Tôi không thích đi học, từ bé đã vậy. Nhưng vì ai cũng học nên tôi cũng học.
Lấy chứng chỉ cũng thế. Đó giống như những nhiệm vụ bắt buộc, tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành.
Tôi đã thi xong tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu, chứng chỉ tin học cấp hai, cấp ba, bằng giáo viên trung học phổ thông. Thậm chí kỳ nghỉ hè, tôi còn đăng ký lớp học thi chứng chỉ kế toán viên công chứng.
Nếu ngành học của tôi phù hợp, chắc tôi cũng thi luôn chứng chỉ kiến trúc sư cấp hai.
Tôi ngồi ôn thi trong căn phòng trọ. Ánh nắng mùa xuân rọi vào phòng, Tiểu Bắc cuộn tròn trong lòng tôi, để mặc tôi nghịch ngợm xoa bóp nó.
Nhưng có vẻ nó thấy khó chịu, liền dùng đuôi hất cuốn sách của tôi xuống, quấn ngón tay tôi rồi cắn nhẹ.
Ý nghĩ của tôi bị gián đoạn. Tay kia theo bản năng định nhặt sách lên, thì cổ tay bị đuôi rắn đánh một cái.
Con rắn nhỏ nổi giận, cắn mạnh vào cổ tay tôi.
Bị đau, tôi ngẩn người, một lúc sau không nhịn được mà hỏi: “Mày cũng đến tháng à? Sao mà khó ở thế?”
Bạn đã bao giờ thấy một con rắn nổi khùng chưa? Tôi đã thấy rồi. Năm đó, Tiểu Bắc đã dài gần hai mét.
Nó tức tối bò về phòng, chui vào chăn, khóa cửa lại.
Hôm ấy, tôi đọc xong sách, làm xong đề, ăn cơm xong, nửa đêm nằm trên ghế sofa ngủ quên.
Tỉnh dậy giữa đêm, tôi ngẫm lại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMùa xuân đến rồi, Tiểu Bắc lớn thế này, phải chăng nó đến mùa sinh sản?
Nó tự nhốt mình trong phòng suốt tám ngày. Loài rắn của nó rất giỏi nhịn đói, nửa tháng không ăn cũng chẳng sao, nên tôi không lo lắng.
Hôm thi xong, nó lén chui vào chăn của tôi lúc nửa đêm. Tôi bị nó đánh thức, ngáp một cái: “Hết giận chưa?”
Con rắn nhỏ cọ cọ vào cổ tôi đầy thân thiết.
Tôi cười: “Ngủ đi, tổ tông của tao.”
7.
Khi học đại học, tôi không ở ký túc xá cũng chẳng tham gia câu lạc bộ, nên ngoài giờ học tôi gần như không ở trường. Vì vậy, tôi hầu như không có giao tiếp với ai. Nhưng vào cuối mùa hè năm đó, tôi đột nhiên nhận được một lời tỏ tình.
Chàng trai đó là sinh viên mới, anh ta nói rằng anh biết tôi, đã thấy tên tôi trên bảng vinh danh từ thời cấp hai và cấp ba. Anh ta tự giới thiệu mình là Hạ Kha: “Chị học khóa trên, em rất thích chị. Nhưng mỗi lần em lên cấp học mới, chị lại rời đi. Lần này cuối cùng em cũng gặp được chị.”
Hạ Kha là một người rất nhiệt tình, nhưng tôi vốn dĩ có tính cách hơi khó chịu. Tôi thực sự không thể chấp nhận việc yêu đương với một người mới quen, suốt ngày quấn quýt, nắm tay, hôn nhau hay xem phim cùng.
Hôm đó tôi im lặng một lúc lâu, sau đó thẳng thừng từ chối: “Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn.”
“…”
Sau khi từ chối, tôi nhanh chóng quên luôn chuyện đó, tiếp tục tập trung học tập và ôn thi lấy chứng chỉ. Cho đến một ngày, có người gõ cửa.
Tôi mở cửa thì thấy Hạ Kha.
“Chị học khóa trên, thầy bảo em mang tài liệu luận văn tới cho chị.”
Tôi ngơ ngác, cậu ta vội giải thích. Cậu nói rằng mình học cùng chuyên ngành với tôi, giáo viên dạy môn chuyên ngành cũng là cùng một người.
Cậu kể rằng giờ cậu đang ở nhóm nghiên cứu của thầy. Nghe nói thầy cần người mang tài liệu nên cậu đã chủ động nhận.
Hạ Kha đưa tài liệu cho tôi, ánh mắt như đang chờ đợi: “Chị ơi, em có thể vào ngồi một lát uống ly nước không?”
Chưa nói hết câu, ánh mắt cậu ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào vai tôi. Khuôn mặt tái nhợt: “Chị… chị có rắn…”
Vừa dứt lời, mắt cậu ta trợn ngược, cả người ngã ngửa ra sau.
Tôi sững người, nghiêng đầu nhìn Tiểu Bắc đang thò đầu ra từ vai mình.
“…”
Khi Hạ Kha tỉnh lại, nhìn tôi thì sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Chị… chị nuôi rắn à?”
“Ừ.”
Hạ Kha gượng gạo nặn ra một nụ cười sau một hồi lâu.
Hôm đó, cậu bị dọa sợ, chẳng uống nước mà bỏ chạy mất. Từ đó, cậu không bao giờ đến tìm tôi nữa. Thỉnh thoảng gặp tôi ở trường, cậu cũng chạy trốn rất nhanh.
8.
Năm cuối đại học, tôi tìm được một nơi thực tập. Năm đó Tiểu Bắc gần 16 tuổi, lớn hơn rất nhiều, đuôi có thể quấn quanh eo tôi, đầu thì dựa lên vai tôi.
Ở độ tuổi này, Tiểu Bắc dính người nhất. Mỗi lần tôi đi thực tập về, nó đều quấn lấy đòi ôm.
Tôi làm việc nghiêm túc trong sáu tháng, và kết quả cũng không tệ. Nhưng đến gần ngày chính thức được nhận, đồng nghiệp lén báo với tôi rằng vị trí chính thức đã được nội bộ quyết định từ trước.
Tôi ngẩn người. Tháng 6, vừa tốt nghiệp, tôi bị từ chối. Năm đó công việc đặc biệt khó tìm. Điều kiện của tôi đã rất tốt, vậy mà vẫn bị loại ở hơn mười công ty. Thậm chí, có công việc lương chỉ năm ngàn mà có người có bằng thạc sĩ ứng tuyển.
Tôi sợ đến mức nghi ngờ năng lực của mình. Nhưng chưa kịp buồn, bố tôi gọi điện bảo tôi về nhà ngay.
Bố tôi bị thoát vị đĩa đệm, nhập viện, nên bảo tôi về thu hoạch dưa hấu.
Tôi nói với ông yên tâm dưỡng bệnh, còn cam đoan chắc nịch: “Dưa nhà mình cứ để con lo! Bố cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, tôi ôm Tiểu Bắc ra đồng, vừa nhìn thấy cảnh tượng liền chết lặng.
Năm nay dưa được mùa, trên hai trăm mẫu đất là vô số quả dưa xanh mướt.
Ngày đầu thu hoạch, tôi ôm dưa mà thở dài.
Tối hôm đó, tôi dán một tấm bảng trước cửa nhà, tuyển người làm giúp thu hoạch dưa.
Ba ngày trôi qua, tôi trả lương tám ngàn một tháng, tuyển được bốn người, nhưng vẫn không đủ nhân lực.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy thanh niên nhà ông Lý bên cạnh đang hì hục thu hoạch dưa, đến mức mắt đỏ cả lên. Không nhịn được, tôi hỏi: “Chú tìm đâu ra người khỏe làm vậy? Trả bao nhiêu thế?”
Ông Lý bật cười ha hả: “Tiểu Nam này! Thuê người làm mệt nhọc như thế thì tiền cũng không mời được đâu.”
“Tìm kiểu gì vậy chú?”
Tôi tỏ vẻ khiêm tốn muốn học hỏi, ông Lý nhìn thanh niên đang làm hăng say, đầy ẩn ý nói: “Tiểu Nam à, sao đại học rồi mà không tìm bạn trai? Nhà có đất, tìm con rể, không mất tiền mà còn giúp việc.”
“…”
Hừm, hồi đó đi học, tôi chỉ lo học lấy chứng chỉ, lúc nào cũng nghĩ yêu đương sẽ ảnh hưởng đến chuyện viết luận văn. Sớm biết có công dụng này, tôi đã yêu rồi.
Nghĩ ngợi cả ngày, tối đến, sau khi kiểm tra ruộng dưa, tôi ôm Tiểu Bắc vừa làu bàu: “Tại sao, tại sao bổn cung lại không có bạn trai? Đều tại mày cả, vốn dĩ có người theo đuổi tao, cuối cùng lại bị mày dọa chạy mất.”
Tiểu Bắc không hiểu tại sao tôi giận, nhưng nó lại tỏ ra tủi thân. Một lúc sau, nó cọ cọ vào tôi như muốn xoa dịu, còn nghiêng người “hôn” tôi một cái thật nhẹ.
Tôi không thèm để ý, nó liền xích lại gần đòi ôm.
Thôi, đã đến mức này rồi thì ôm ngủ vậy!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.