10.
Sau khi tỉnh lại, Cảnh An vẫn luôn nắm lấy tay tôi.
“Duyệt Duyệt, hình như anh bị bệnh rồi, đầu anh rất rối loạn, giống như không phải là của anh vậy.”
Tôi có thể thấy anh rất đau đớn.
Tôi đưa Cảnh An đi tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất.
Dù cho tôi biết, chuyện này cũng vô dụng.
“Anh không biết mình làm sao, anh cũng thích Lâm Nghiên nhưng lại không thể khống chế được bản thân mà đi đối xử tốt với cô ấy, giống như anh bị thứ gì đó khống chế vậy, chỉ cần cô ấy xuất hiện, trong đầu anh đều là cô ấy.”
Cảnh An ôm đầu, tôi thấy được sự giãy dụa và thống khổ của anh.
“Vậy cậu có từng nghĩ, trong lòng cậu thật ra thích cô ấy, chỉ là ở bên ngoài có quá nhiều thứ quấy nhiễu suy nghĩ thật sự của cậu mà thôi.” Bác sĩ tâm lí nhẹ nhàng nói.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
Bác sĩ tâm lý cũng nhìn tôi mỉm cười.
Một nụ cười đắc ý và chế nhạo.
“Không, không có khả năng.” Cảnh An kháng cự.
“Trước tiên cậu bình tĩnh lại đã, cậu nghĩ lại xem, nếu như không thích, tại sao lại muốn để ý?”
Cảnh An mê mang.
Đúng vậy, nếu không thích thì tại sao lại muốn để ý?
“Bỏ sự phòng ngự và kháng cự trong lòng xuống, thử cảm nhận, thử tiếp nhận cô ấy, chỉ có như vậy cậu mới không đau đớn.”
“Đừng thay đổi suy nghĩ đó nữa, cậu không thay đổi được gì đâu, sẽ chỉ thêm đau đớn mà thôi.”
Tôi biết, đây không phải là lời nói với Cảnh An.
Đây là lời thế giới này nói với tôi.
Nó lại lần nữa nhắc nhở tôi.
Tôi không thay đổi được gì.
11.
Đã rất lâu rồi Cảnh An không cười.
Anh vẫn chống cự, ngăn chặn hết mọi khả năng gặp Lâm Nghiên.
Nhưng tôi biết, chỉ cần nhìn thấy cô ấy từ phía xa trong đám người, tâm trạng của anh sẽ tốt hơn nhiều, vẻ mặt cũng không còn nghiêm trọng như trước.
Hệ thống nói tôi tiếp tục cố gắng, tiếp tục kích thích anh, không chừng anh sẽ thức tỉnh ý thức của riêng mình, từ đó sẽ không bị khống chế nữa.
Nhưng tôi không muốn làm nữa.
Anh tự nhốt mình vào ngõ cụt, đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, tự mình giãy dụa trong đó.
Anh quá đau đớn.
Đau đớn hơn tất cả những lần trước.
12.
Tôi hẹn Giao Yến ra ngoài.
“Muốn tôi làm gì?” Giao Yến vào thẳng vấn đề.
Muốn cậu ấy làm cái gì sao?
Tôi muốn cho dù Cảnh An có làm gì thì cậu ấy cũng đừng giết anh.
Nhốt anh lại cũng được, giam vào tù cũng không sao, chỉ mong đừng giết anh.
Nhưng cuối cùng tôi chi nói một câu:
“Nếu như anh ấy chết, mong cậu sẽ an táng cho anh ấy.”
“Vậy còn cậu?” Giao Yến hỏi.
Cậu ấy không hỏi vì sao Cảnh An lại chết, cũng không hỏi tại sao tôi lại tìm mình, chỉ hỏi tôi thì sao?
Giao Yến ở kiếp này rất khác những kiếp khác.
Cậu ấy nói: “Tôi biết cậu có rất nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ tôi không thể nói cho cậu được.”
Tôi hơi ngạc nhiên, Giao Yến lại đổi chủ đề:
“Cậu muốn rời khỏi đây sao? Tôi cảm thấy cậu rời đi có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Tôi chuẩn bị ra nước ngoài.”
Tôi không thay đổi được gì nên chỉ có thể lựa chọn đi xa.
Không có tôi ảnh hưởng, có lẽ Cảnh An sẽ không đau đớn như vậy.
“Định khi nào đi?”
“Cuối tuần.”
“Ừm… Hơi gấp, đợi hai tháng nữa đi.” Giao Yến nói.
Tôi không hiểu: “Vì sao?”
“Vì một tuần đi không hết năm năm.” Giao Yến nhìn tôi, lạnh nhạt nói.
Tôi ngạc nhiêu.
Vì, từ khi Cảnh An quen Lâm Nghiên đến lúc anh qua đời vừa tròn năm năm.
Cậu ấy… tại sao lại biết?
Chẳng lẽ là trùng hợp?
13.
Trong kịch bản gốc, hiện tại Lâm Nghiên phải trải qua hai chuyện.
Một là bị người khác lấy trộm luận văn, người lấy trộm nhận được vô số lời tán thưởng trên mạng, cũng được công ty lớn mời về làm.
Còn một chuyện nữa là Lâm Nghiên bị chủ nhà cố tình tăng tiền thuê nhà, cô ấy không thanh toán được nên bị đuổi ra ngoài.
Trong kịch bản, Giao Yến giúp Lâm Nghiên giải quyết vấn đề trộm luận văn.
Nhưng có chuyện khác kịch bản, lúc Cảnh An giúp Lâm Nghiên giải quyết vấn đề chỗ ở, anh không còn đưa căn hộ còn trống của mình cho cô ấy thuê nữa.
Mà trực tiếp đón Lâm Nghiên về nhà ở.
Một ngôi nhà, bốn người ở.
Tôi, Cảnh An, Lâm Nghiên và Giao Yến.
Vì chuyện này mà kịch bản cũng xảy ra thay đổi.
Trong kịch bản gốc, Lâm Nghiên bị đồn là quyến rũ ông chủ của mình, mà ông chủ của cô ấy chính là Giao Yến.
Bây giờ cô ấy cũng đang là trung tâm của tin đồn.
Chỉ là từ một mình Giao Yến biến thành Giao Yến và Cảnh An.
Tất cả chủ đề nóng trên diễn đàn trường đều xoay quanh ba người họ.
Tôi cũng trở thành người đáng thương bị cướp mất vị hôn phu.
Sau khi tôi nghe xong thì thiếu chút nữa tức đến bật cười.
Tôi muốn phủ nhận lời của bọn họ, nhưng lại cảm thấy họ nói đúng.
Một nhóm ba người vốn lấy tôi là trung tâm dần thành nhóm bốn người lấy Lâm Nghiên làm trung tâm.
Thậm chí tôi còn cảm thấy bản thân đã đứng ở biên giới của nhóm này rồi.
Nhưng tôi không hận Lâm Nghiên.
Là nữ chính, từ đầu đến cuối cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách với Cảnh An, người cô ấy thích cũng chỉ có Giao Yến, chuyển vào ở cũng là vì Giao Yến.
Cảnh An yêu cô ấy, không phải lỗi của cô ấy.
Cũng không phải là do Cảnh An sai, anh chỉ là vật hi sinh trong câu chuyện máu chó này.
Người sai là tác giả, là thế giới này cưỡng chế ép buộc.
Đã trải qua đến lần thứ mười, tôi không còn đau lòng như ban đầu nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhìn bọn họ dần ném mình ra phía sau.
Đúng lúc này.
Giao Yến gửi tin nhắn cho tôi, nói tôi có thể đặt vé máy bay, cậu ấy chuẩn bị tỏ tình với Lâm Nghiên.
Tôi biết, một khi cảnh này diễn ra.
Cảnh An sẽ hắc hóa.
Anh sẽ ép buộc giam cầm nữ chính, phát điên tranh đấu với Cảnh An, cuối cùng khiến bản thân mình thiệt mạng.
Nhưng lần này tôi không muốn xen vào nữa.
14.
Tôi không chút do dự mua vé máy bay chuyến gần nhất.
Chỉ là tôi còn chưa lên được máy bay đã bị một cốc nước làm cho hôn mê.
Lần nữa tỉnh lại đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Cảnh An đang nhìn mình không chớp mắt.
Có tức giận, có uất ức.
Mà tay trái tôi lúc này là chiếc còng tay để còng nữ chính.
Tôi bị còng trên giường.
“Tại sao em lại muốn đi?”
Đôi mắt đỏ ngầu của Cảnh An chứa đầy nước mắt.
“Muốn ra nước ngoài tại sao không nói cho anh biết?”
Tôi nhìn xung quanh, nơi này có hơi lạ.
Dường như anh cũng biết thắc mắc của tôi.
“Đây là nơi anh đã mua hai năm trước, vốn muốn làm nhà tân hôn của chúng ta. Kế hoạch của anh là sẽ cầu hôn em sau khi chúng ta tốt nghiệp, ai ngờ mọi thứ đều thay đổi.”
“Anh không khống chế được bản thân, anh không muốn em rời đi, Duyệt Duyệt, anh nên làm gì? Anh nên làm gì đây?”
Anh ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi, tôi cảm nhận được nước mắt của anh rơi xuống, chảy ra sau lưng tôi.
Tôi cũng không biết nên làm gì.
Tôi đã thử dùng tất cả mọi cách, nhưng tôi không thay đổi được gì, không phải sao?
“Cảnh An, em từng nói rồi, anh chọn người khác, em sẽ rời đi.”
“Anh không muốn chọn, Duyệt Duyệt, anh cảm thấy anh bị bệnh rồi.”
“Lúc Giao Yến hôn cô ấy, anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể không nhịn được mà muốn xông đến đánh Giao Yến. Nhưng Giao Yến lại nói em sắp rời khỏi nơi này. Lúc đó anh cảm thấy mình không thể hô hấp được.”
“Duyệt Duyệt, sao em có thể bỏ anh lại được?”
“Giao Yến đưa anh đến sân bay, cũng may anh đến kịp.”
“Duyệt Duyệt, có em ở đây anh mới cảm giác mình đang sống.”
“Là ai hạ thuốc em?” Tôi suy nghĩ, đột nhiên hỏi một câu không mấy liên quan.
“Giao Yến. Cậu ấy nói nếu như không muốn em rời đi thì phải đảm bảo em sẽ không bao giờ rời đi.”
Cảnh An nhìn tôi, chân thành nói.
Anh dùng ánh mắt để nói cho tôi biết, anh không nói dối.
Tôi: “?”
Giao Yến muốn làm gì?
Hơn nữa nhốt tôi lại thì có ích lợi gì?
“Nhưng Cảnh An, cho dù anh có nhốt em lại thì anh vẫn sẽ đi tìm Lâm Nghiên, chỉ cần nhìn thấy cô ấy anh sẽ lại quên em, đến lúc đó em sẽ chết đói ở nơi này.”
Cảnh An hơi hé miệng, hơi ngạc nhiên, sau đó đau đớn tự hỏi.
Cuối cùng, anh như đưa ra một quyết định gì đó rất quan trọng.
Anh mở còng tay cho tôi, ngồi bên cạnh tôi, dùng còng tay còng mình lại, sau đó đưa chìa khóa cho tôi.
“Duyệt Duyệt chắc chắn sẽ không để anh chết đói, đúng không?”
Tôi: “???”
Hệ thống: [???]
Hệ thống: [Kí chủ, cô nói xem, chúng ta như thế này có tính là công lược thành công không?]
“Cậu là hệ thống mà lại đi hỏi tôi à?”
[Mặc dù nhiệm vụ chưa được thông báo hoàn thành nhưng tôi cảm thấy như vậy cũng được, làm gì có nhân vật phản diện nào ngốc đến mức tự còng tay mình lại đâu?]
Tôi cũng nghi ngờ có phải tinh thần Cảnh An xảy ra vấn đề hay không.
Giống như hệ thống nói, làm gì có nhân vật phản diện nào lại tự cầm tù mình chứ?
15.
Cảnh An nghiêm túc.
Tôi muốn mở còng tay cho anh, anh không đồng ý.
Thậm chí anh còn đã suy nghĩ xong, nói với bố mẹ mình rằng sau này đừng giao công ty cho anh nữa, anh ở nhà trông con làm việc nhà.
Anh nói tôi đi mua dây xích dài, để anh có thể tự do đi lại trong phòng là được.
Anh nói, chỉ cần anh không thấy Lâm Nghiên thì bệnh của anh chắc chắn sẽ hết.
Tôi chỉ có thể gọi điện cho Giao Yến.
Giao Yến không đến một mình, cậu ấy còn đưa Lâm Nghiên đến.
Lúc Cảnh An nhìn thấy Lâm Nghiên, anh lập tức ôm đầu trốn vào một góc, ánh mắt phòng bị.
Anh yếu ớt bất lực, vô cùng đáng thương.
Thấy dáng vẻ này của anh, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Giao Yến lại cười.
“Xem ra cậu ấy thoát khỏi khống chế rồi.”
Tôi nhìn Cảnh An rồi lại nhìn Lâm Nghiên.
Hình như là vậy.
Cảnh An khi bị thế giới khống chế sẽ không nhìn Lâm Nghiên bằng ánh mắt phòng bị thế này.
Cảnh An của bây giờ…
Hoàn toàn tự do.
Nước mắt tôi không kiềm chế được mà đong đầy hai mắt.
Nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi tôi đã nghe thấy giọng hệ thống.
Hệ thống: [Kí chủ, nhiệm vụ của cô là cứu vớt nhân vật phản diện, ngăn cản anh ấy hắc hóa, nhưng nhân vật phản diện trước mắt vẫn đang ở trạng thái hắc hóa.]
Tôi: “…”
Nước mắt lập tức biến mất.
“Tại sao anh ấy lại hắc hóa?” Tôi hỏi hệ thống.
Nhưng Giao Yến lại đột nhiên trả lời:
“Có lẽ vì cậu rời đi.”
Tôi: “???”
Tại sao cậu ấy lại biết tôi đang hỏi điều gì?
Giao Yến mỉm cười, quay đầu nói với Lâm Nghiên: “Nghiên Nghiên, em chăm sóc Cảnh An một lúc nhé, anh và Duyệt Duyệt ra ngoài nói chuyện.”
Lâm Nghiên gật đầu hơi khó khăn.
Không vì lý do gì khác, chỉ là Cảnh An lúc này quá thảm rồi.
Anh nói tôi đừng rời đi, đừng để Lâm Nghiên lại gần anh.
Ồn ào kêu to giống như đứa bé bị vứt bỏ vậy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.