16.
“Duyệt Duyệt, cậu còn nhớ bản thân đã chết như thế nào không?” Giao Yến hỏi.
Tôi ngạc nhiên.
Tôi chưa từng chết ở thế giới này.
Lần chết duy nhất là ở thế giới của tôi…
“Cậu vốn dĩ không chết, chỉ trở thành người thực vật.”
Ánh mắt Giao Yến hiện lên sự lo lắng.
“Cậu xảy ra tai nạn, trở thành người thực vật, bố mẹ cậu nhận tiền bồi thường nhưng không muốn tiếp tục chăm sóc cậu, không để cậu nằm viện, nói muốn đưa cậu về nhà chăm sóc.”
“Nhưng thực ra lại mang cậu về quê, ngay cả quan tài cũng không chuẩn bị mà cứ thế chôn sống.”
Tôi không trả lời.
Dù sao, chuyện này đối với tôi mà nói cũng đã từ rất lâu rồi.
Lâu đến mức tôi đã sớm quên mất.
Điều tôi tò mò duy nhất chính là: “Cậu thì sao? Cậu là ai?”
“Em là em trai của chị.”
17.
Tôi nhớ ra rồi.
Giao Yến là em trai tôi.
Nhưng cậu ấy không phải em trai ruột của tôi, mà là em trai bố mẹ tôi nhận nuôi.
Bố mẹ tôi đối xử với Giao Yến rất tốt, đối xử như con ruột, nhưng Giao Yến luôn duy trì cảm giác không thân không quen với bọn họ, chỉ thân thiết với mình tôi.
Sau đó tôi chết rồi đến thế giới này, bắt đầu công lược Cảnh An.
Giao Yến nói, sau khi báo thù giúp tôi cậu ấy cũng qua đời.
Khi lần nữa mở mắt, cậu ấy đã trở thành Giao Yến.
Cậu ấy làm Giao Yến mười kiếp nhưng lại không nhớ ra gì, sống như người ở thế giới này.
Cho đến kiếp này, cậu ấy nhìn thấy ảnh chụp chung với một đám đàn ông trên vòng bạn bè của tôi mới thức tỉnh, đồng thời cũng khôi phục ký ức.
Sau đó cậu ấy có thể nghe thấy tôi và hệ thống trò chuyện với nhau.
Cậu ấy bắt đầu tìm lỗi trong kịch bản.
Cộng với kinh nghiệm của mười kiếp, tạo ra kế hoạch nên mới có tình trạng lúc này.
Tôi nghe một lúc lâu, chỉ phẫn hận hỏi cậu ấy: “Em là em chị đấy! Chị đối xử với em không tốt sao? Tại sao còn hại chị không có tiền tiêu vặt!”
“Ai bảo chị đến mấy nơi lộn xộn kia.” Giao Yến không hề cảm thấy bản thân làm gì sai.
“Chỗ đó là câu lạc bộ nghiêm túc, không phải là nơi lộn xộn gì cả!”
Giao Yến không để ý đến tôi mà lấy điện thoại ra, gửi cho tôi mấy link bài viết:
[Thiếu nữ 23 tuổi bị trai bao lừa tiền rồi tự sát.]
[Phú bà 50 tuổi nước R bị trai bao cao cấp lừa sạch gia sản.]
[Bộ mặt thật của trai bao bạn có thể không biết.]
…
Tôi: “…”
18.
Trong tiếng gào thét của Cảnh An, tôi và Giao Yến kết thúc cuộc trò chuyện.
Cậu ấy và Lâm Nghiên rời đi.
Tôi trấn an cảm xúc của Cảnh An.
Anh như thú nhỏ bị hoảng sợ, ôm tôi thật chặt không buông.
Không biết qua bao lâu, anh khàn giọng nói: “Anh cảm thấy không thể tiếp tục thế này được nữa, em cho anh một danh phận đi, sau đó sinh con cho anh, như vậy anh mới yên tâm.”
Tôi: “???”
Anh có muốn nghe xem mình đang nói gì không?
19.
Hệ thống biến mất một thời gian.
Trong thời gian này, tôi muốn Cảnh An ra ngoài.
Nhưng anh không muốn, anh sợ vừa ra ngoài là tôi sẽ rời đi.
Nhưng chỉ cần tôi vừa ra cửa là anh sẽ nhìn tôi như cún con, đôi mắt ngập nước nói tôi nhớ về sớm.
Cuối cùng hệ thống cũng trở về, cùng với một tin tốt.
Cơ chế phòng ngự của thế giới này bị phá, không cần chịu ảnh hưởng của cốt truyện nữa.
Đồng thời cũng mang theo một tin xấu.
Nó cho tôi nhìn trình độ hắc hóa của Cảnh An.
Giá trị hắc hóa 100%.
Tôi: “…”
Tôi cảm thấy không ổn, vừa định xoay người chạy thì Cảnh An đứng lên.
Anh tay không tháo còng ra, một tay kéo tôi lại, nặng nề đặt tôi lên giường.
“Duyệt Duyệt, em đang sợ cái gì vậy?”
Giọng Cảnh An rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại hung ác đến mức đáng sợ.
“Duyệt Duyệt ngoan, em đừng sợ, chỉ cần em không rời đi, tất cả mọi thứ của anh đều là của em.”
Tôi: Muốn khóc quá, thật sự.
20. Ngoại truyện: góc nhìn của Cảnh An
Tôi tên Cảnh An, tôi thích Duyệt Duyệt.
Từ nhỏ mẹ đã nói Duyệt Duyệt là vợ tôi, muốn tôi phải chăm sóc cô ấy, bố nói, vợ mình thì mình nuôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi đó tôi vẫn chưa hiểu vợ có nghĩa là gì, nhưng tôi nguyện ý ở bên cạnh Duyệt Duyệt.
Tôi nhận định cô ấy, cho dù là ai cũng không thể thay đổi.
Nhưng sau khi Lâm Nghiên xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.
Tôi như không còn là chính mình, bị ép nói những thứ mình không muốn nói, bị ép làm những thứ mình không muốn làm.
Tôi muốn phản kháng nhưng không thể.
Cho đến khi tôi thấy ảnh Duyệt Duyệt đăng trên vòng bạn bè.
Một đám đàn ông vây quanh cô ấy.
Tôi tức đến phát điên.
Lần đó cũng là lần đầu tiên tôi thoát khỏi sự trói buộc.
Nhưng cũng chỉ duy nhất một lần đó.
Về sau, mỗi khi thấy Lâm Nghiên, tôi như bị giam vào một căn phòng tối, nhìn bản thân hành động, tôi sợ hãi, tôi không biết vì sao mình lại trở thành như vậy.
Cho đến lần ở quán bar.
Cơ thể tôi bị khống chế muốn đưa Lâm Nghiên về, nhưng tôi không yên tâm về Duyệt Duyệt.
Tôi trong bóng tối bắt đầu tranh chấp quyền khống chế cơ thể của chính mình.
Thành công, cũng không thành công.
Khống chế được cơ thể lại không thể khống chế được ý thức, cho đến khi Giao Yến nói, tôi không thể muốn có được tất cả.
Tôi đương nhiên không muốn mọi thứ, tôi chỉ cần Duyệt Duyệt!
Sự khống chế bị ý chí của tôi mạnh mẽ đánh bại, nhưng cũng vì vậy mà tôi ngất xỉu.
Tôi cảm thấy mình không bình thường, thậm chí tôi còn nghi ngờ bản thân mình có phải bị tâm thần phân liệt hay không.
Giao Yến nói tôi đi khám bác sĩ tâm lí, tôi không phản đối.
Tôi nói ra nỗi thống khổ của mình, nhưng bác sĩ này không bình thường.
Rõ ràng là một chuyên gia được đánh giá cao nhưng lúc này lại không bình thường chút nào.
Anh ta nói: “Cậu không thay đổi được gì hết.”
Tôi vô thức cảm thấy đây không phải là lời nói với tôi.
Tôi nhìn về phía Duyệt Duyệt, phát hiện sau khi nghe thấy câu nói kia, sắc mặt cô ấy tái nhợt.
Tôi nghĩ, chắc hẳn Duyệt Duyệt có bí mật gì đó không thể nói với tôi.
Tôi quan sát bác sĩ cẩn thận hơn một chút, dường như anh ta có thể nhìn thấy một tôi khác.
Một tôi khác đang bị khống chế.
Sau khi ra về, tôi nghĩ tôi cách chân tướng gần hơn một chút.
Tôi không còn phản kháng, tôi muốn biết rốt cuộc là thứ gì đang khống chế mình.
Cho đến khi Duyệt Duyệt rời đi.
Giao Yến nói cho tôi biết Duyệt Duyệt đi rồi.
Lúc đó tôi như thấy được vô số tia sáng chiếu vào bản thân ở trong căn phòng tối kia.
Tôi phấn khích, không ngừng kéo chúng lại.
Nhưng lại kéo được một đoạn ký ức.
Kí ức của mười kiếp.
Tay tôi bóp chặt cổ Giao Yến.
Nam chính sao?
Nếu như nam chính chết rồi, thế giới này sẽ thế nào?
Giao Yến khó khăn giãy dụa, cậu ta nói mình là em trai của Duyệt Duyệt, cậu ta và Duyệt Duyệt đến từ cùng một thế giới.
Tay tôi nới lỏng, nhưng lại nhanh chóng dùng sức.
Thì sao? Dù sao Duyệt Duyệt cũng không biết, chết thì cũng chết.
Thế giới này khống chế tôi vô số lần, chia rẽ tôi và Duyệt Duyệt, khiến tôi chết, vậy tôi giết nam chính thì có sao?
Lâm Nghiên nói tôi buông cậu ta ra, nếu không cô ta sẽ báo cảnh sát.
Tốc độ của tôi nhanh hơn cô ta.
Vậy thì để nam nữ chính chết cùng nhau đi.
Xem như cũng tác thành cho bọn họ.
Lúc này, trong đầu tôi vang lên một giọng nói.
Nó nói nó là thế giới, tôi không thể giết nam nữ chính, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ.
Tôi bật cười.
Nếu như tôi nhất định phải chết, thế giới này sập hay không có liên quan gì đến tôi?
Thế giới khuất phục.
Nếu như thế giới sụp đổ, nó cũng sẽ không tồn tại được nữa.
Nó hứa hẹn sẽ không khống chế tôi nữa.
Nhưng Duyệt Duyệt không thuộc về thế giới này, cô ấy vốn dĩ không có trong kịch bản, chúng tôi định sẵn sẽ không ở bên nhau.
Tay tôi lại dùng sức mạnh hơn.
Tôi nói với thế giới, tôi sống hơn hai mươi năm nay là vì bảo vệ Duyệt Duyệt, là vì có thể ở bên cạnh cô ấy.
Nếu chúng tôi không thể ở bên nhau, vậy sự tồn tại của thế giới này cũng không còn quan trọng.
Thế giới sợ, nó thay đổi cơ chế của mình, tuân theo ý nguyện của tôi, chỉ cần tôi không giết nam nữ chính là được.
Tôi thành công tìm được Duyệt Duyệt.
Tức giận vì cô ấy rời đi, nhưng lại đau lòng vì mười kiếp của cô ấy.
Tôi không muốn tổn thương cô ấy, tôi muốn cô ấy yêu tôi, không thể rời xa tôi.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.