7.
Bữa cơm ngày hôm đó như một cảnh khác của bữa tiệc chào đón người mới, ba người họ bắt đầu quen biết.
Bữa cơm hàng ngày của chúng tôi cũng từ ba người thành bốn.
Lời Cảnh An nói với tôi nhiều nhất cũng biến thành: “Em nhìn Lâm Nghiên đi, em xem lại mình đi, cái gì cũng không biết làm, ngoài học ra không biết làm gì.”
Anh vừa gắp đồ ăn cho tôi vừa khen Lâm Nghiên độc lập.
Không cho tôi làm việc nhà nhưng lại nói Lâm Nghiên chăm chỉ.
Không cho phép tôi đến những nơi hỗn loạn nhưng lại nói Lâm Nghiên mạnh mẽ.
Còn nói tôi tránh xa những người có vẻ yếu thế hơn ở trên đường nhưng lại nói tôi học sự lương thiện của Lâm Nghiên.
Tôi: “…”
Kiếp đầu tiên anh cũng như vậy, khi đó tâm trạng của tôi cũng chênh lệch rất lớn.
Tôi ầm ĩ với anh, phản bác tất cả hành động của anh, anh cảm thấy tôi đang cố tình gây sự.
Hành động của tôi chỉ càng đẩy anh ra xa.
Khi đó trong lòng tôi xuất hiện một suy nghĩ, Cảnh An ngu ngốc, em không thích anh nữa.
Nhưng lúc anh điên cuồng nhất, anh vẫn sẽ nhớ làm cơm cho tôi ăn.
Vẫn nói với tôi như cũ: “Duyệt Duyệt là công chúa nhỏ của hai nhà chúng ta, em cảm thấy vui là được rồi.”
Trong mắt anh là sự giãy dụa đau đớn, còn tôi không thay đổi được gì.
Hệ thống: [Hay là cô thay cách công lược đi? Tôi thấy cách công lược trước kia của tôi cũng rất tốt.]
Tôi chần chừ.
Tuy nói đã từ bỏ nhưng trong lòng vẫn không nỡ bỏ Cảnh An xuống.
Tôi nghe thấy anh không ngừng nói với mình: “Duyệt Duyệt, đừng sợ.”
Nhìn anh chết hết lần này đến lần khác.
Hệ thống: [Theo kịch bản gốc, đêm nay nữ chính sẽ bị bạn cùng phòng đưa đến quán bar rồi đánh thuốc, nhân vật phản diện vì để cứu cô ấy mà đánh nhau với người khác, sau đó bị bắt vào đồn cảnh sát.]
[Hay là tối nay cô cũng đi đi, không chỉ mình cô mà tìm thêm mấy người đàn ông nữa đi cùng, đến lúc đó kích thích nhân vật phản diện lên, nói không chừng có thể cứu vớt được nhân vật phản diện đấy!]
Hệ thống lảm nhảm như lúc giáo viên lên lớp, vừa phấn khích lại vừa tự tin.
“Anh ấy tên là Cảnh An.”
Hệ thống: [Cái gì?]
“Tôi nói, anh ấy tên là Cảnh An.”
Anh ấy tên là Cảnh An, không phải nhân vật phản diện, mà là người tôi yêu.
8.
Tôi vẫn đến quán bar, nhưng tôi không đi tìm thêm người khác.
Từ nhỏ đến lớn Cảnh An đã chặn hết tất cả người mang giới tính nam ở bên cạnh tôi, mỗi khi có ai lại gần là Cảnh An đều nói họ không có ý tốt.
Tôi từng hỏi Cảnh An: “Vậy Giao Yến thì sao?”
Cậu ấy là nam sinh duy nhất Cảnh An cho phép lại gần tôi.
Cảnh An đắc ý: “Ha, người mà ngay cả thanh mai cũng không có thì có gì đặc biệt chứ!”
Bên người không có bạn là nam để đưa đi cùng, tôi cũng không có tiền đi thuê, chỉ có thể một mình đến quán bar.
Tôi tin, dựa vào bề ngoài xinh đẹp như mình, kiểu gì cũng có đàn ông đến bắt chuyện!
Tôi vừa ngồi xuống đã có một người đàn ông nhìn như dân xã hội đen, cổ đeo xích vàng đi đến nói:
“Em gái, em đi một mình sao? Anh trai ngồi đây với em nhé?”
Tôi lập tức từ chối.
“Không cần.”
Anh trai xích vàng cũng không tức giận, cứ như vậy ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Vậy không được, anh phải ngồi ở đây, em xinh đẹp thế này, ánh mắt những người khác nhìn em cũng không khác miếng thịt là bao.”
“Có anh trai ở đây, bọn họ chắc chắn không dám lại gần.”
Anh trai xích vàng cười đắc ý, để lộ hai chiếc răng đính đá lấp lánh.
Tôi hơi ngạc nhiên: “…Cảm ơn?”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, anh thấy hình như em gái không vui lắm thì phải? Em cứ yên tâm uống đi, anh mời, nhưng cũng đừng uống nhiều, không an toàn.”
Nói rồi anh trai xích vàng vỗ vai tôi: “Nếu như em gặp chuyện gì không vui thì nói với anh trai, anh trai giúp em, a…”
Bàn tay đặt trên bả vai tôi của anh trai xích vàng bị ai đó nắm lấy rồi vặn ra sau khiến anh ta la oai oái.
Là Cảnh An, khuôn mặt anh lúc này như diêm vương vậy.
“Anh mau buông anh ấy ra đi.” Tôi nắm lấy tay Cảnh An.
Cảnh An nhìn tôi một cái, vẫn thả lỏng tay, nhưng trước khi thả lỏng lại đẩy anh trai xích vàng một cái khiến anh ta đâm vào quầy bar.
“Anh trai, anh không sao chứ?” Tôi nhanh chóng đỡ lấy anh ta.
“Thật xin lỗi, anh trai tôi, tính tình anh ấy không tốt lắm.”
“Ha ha, ha ha, không sao không sao, anh trai em là một người anh tốt, nếu anh ruột em đã đến rồi thì anh đi trước.”
Anh trai xích vàng xoa xoa nơi bị thương, hào phóng cười một tiếng, không chút so đo rời đi.
Anh ta đi được hai bước lại quay đầu, vẻ mặt không đồng ý:
“Tôi nói này, cậu đừng có trưng cái vẻ mặt thối đó ra nữa, em gái cậu vốn dĩ đã không vui, cậu còn làm thế để dọa ai nữa? Nếu tôi mà có em gái như cậu, chắc chắn tôi sẽ không để em ấy bị chịu uất ức.”
“Cậu không đối xử với em ấy tốt hơn, để em ấy chịu oan ức, đến lúc em ấy bỏ đi rồi kiểu gì cậu cũng thấy hối hận.”
Anh trai xích vàng dạy dỗ Cảnh An xong lại hiền lành cười nói với tôi: “Em gái, anh đi nha, em nhớ chú ý an toàn.”
Nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, có lẽ câu nói này dùng để chỉ anh trai kia.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSắc mặt Cảnh An vẫn tối như cũ, anh kéo tôi đi về phía cầu thang.
“Đã muốn đến đây thì tại sao lại không nói với anh?”
“Anh bận như thế, đâu có thời gian để ý đến em?”
Tôi vặn vẹo cổ tay, anh dùng nhiều sức khiến tôi hơi đau.
Cảnh An dừng bước, thoáng buông tay tôi ra rồi lại nắm lại, anh nhẹ nhàng xoa cổ tay bị nắm đau của tôi.
“Xin lỗi em, gần đây anh cũng không biết bản thân bị sao nữa, đầu óc cứ ngơ ngơ ngác ngác, anh sẽ sửa.”
Tôi biết, anh không sửa được.
“Duyệt Duyệt, em sẽ không bỏ đi đâu, đúng không?”
Ánh mắt Cảnh An có chút thâm trầm.
Từ khi Lâm Nghiên xuất hiện, ý cười trong mắt Cảnh An dường như ngày càng ít đi.
Tôi chỉ yên lặng nhìn anh không nói gì.
“Đường Duyệt Duyệt, nếu em dám chạy, anh sẽ đánh gãy chân em!”
9.
Tôi thở dài, lần thứ mười nói ra một câu:
“Cảnh An, nếu anh chọn người khác, em sẽ rời đi.”
Cảnh An ôm chặt lấy tôi: “Sẽ không, sao anh lại chọn người khác được?”
Nghe giống hứa hẹn, nhưng tôi không tin.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy giọng Lâm Nghiên, anh cũng nghe thấy, sau đó lập tức buông tôi ra.
Ánh mắt bối rối, giống như một đứa bé làm sai vậy.
Lâm Nghiên: “Anh thả tôi ra, tôi phải đi về!”
Một giọng nam với ngữ điệu đùa cợt vang lên:
“Lâm Nghiên, đến thì cũng đến rồi, uống thêm một chén nữa thôi, dù sao anh Mậu cũng là cháu trai phó hiệu trưởng trường chúng ta, nói thế nào cô cũng nên mời anh ấy một chén.”
Tôi nhìn Cảnh An theo bản năng tiến lên, nhìn anh trầm mặt đá văng cửa phòng bao bên cạnh.
Anh nhanh chóng đưa Lâm Nghiên ra ngoài.
Lâm Nghiên đỏ mắt nghẹn ngào: “Cảnh An, cảm ơn anh.”
“Không sao, tôi đưa cô về.”
Tôi nhìn Cảnh An đưa Lâm Nghiên rời đi, dường như anh đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi.
Dường như tôi cũng đã quen rồi.
Nhưng khi đi đến cầu thang, anh đột nhiên quay đầu.
“Còn không qua đây, anh đưa em về.”
Tôi lắc đầu: “Không muốn.”
“Đường Duyệt Duyệt, cùng anh về nhà!”
Lần này tôi lười trả lời.
Lâm Nghiên có hơi mất tự nhiên, cô ấy nhanh chóng hòa giải:
“Tôi có thể tự mình về được, Cảnh An, anh ở lại với Duyệt Duyệt đi.”
Cảnh An từ chối lời đề nghị của Lâm Nghiên.
Tôi quay đầu không để ý đến anh, chuẩn bị đi tìm phòng để chơi.
Cùng lắm thì đến lúc đó gọi Giao Yến đến cứu tôi, dù sao kinh tế của tôi nghèo đến mức này cũng có một phần do cậu ấy mà ra.
Không ngờ Cảnh An vẫn không chịu buông tha tôi.
Anh bước lên nắm lấy tay tôi: “Cùng anh về nhà.”
“Là cùng anh về nhà hay cùng anh đưa Lâm Nghiên về? Em vẫn muốn chơi! Cảnh An, anh có thể không ở bên cạnh em nhưng anh không thể ép buộc em làm thứ em không muốn làm!”
Tôi lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên tôi nhớ ra gì đó, ánh mắt bình thản.
“Em nói rồi, anh chọn người khác, em sẽ rời đi.”
Ánh mắt Cảnh An co lại, bàn tay đang nắm lấy tay tôi dùng sức mạnh hơn, mạnh đến mức khiến tôi đau nhức.
Lúc này có một người từ trên tầng đi xuống.
“Tôi đưa Lâm Nghiên về.”
Giọng rất quen tai, là Giao Yến.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Vì trong kịch bản, ở cảnh này không có Giao Yến.
Tại sao kịch bản lại thay đổi?
Tôi còn chưa kịp thắc mắc thì giọng nói bực tức của Cảnh An đã vang lên:
“Giao Yến, có phải cái gì của tôi cậu cũng muốn tranh không?”
“Được, vậy cậu đưa Lâm Nghiên về đi, tôi ở lại với Duyệt Duyệt.” Giao Yến nhún vai, thờ ơ nói.
“Chuyện của Duyệt Duyệt do tôi phụ trách.” Cảnh An nghiến răng.
“Rốt cuộc cậu có biết bản thân muốn gì không? Cảnh An, cậu không thể có tất cả được.”
Giọng Giao Yến nhẹ nhàng.
Nhưng sắc mặt Cảnh An lúc này lại trắng bệch.
Ánh mắt anh khủng hoảng, mê man và bất lực.
Sau đó bàn tay đang nắm lấy tay tôi thả lỏng, cả người ngã về phía tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.