Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:04 chiều – 15/11/2024

06

Dù đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với nhà họ Sở và nhà họ Tô, ta tuyệt đối không ngờ rằng ngày hôm sau cả hai nhà lại cùng đến thăm.

Tô Minh Thanh mặc trường bào màu lam nhạt, mày kiếm mắt sáng, vẻ ngoài như một tiên nhân xuất trần, thực sự có phong thái của một cao thủ giang hồ.

Bên cạnh hắn là Sở Mặc, mặc áo dài màu xanh lục, đôi mắt nâu của hắn dưới ánh mặt trời lấp lánh rạng rỡ, tuy có vẻ ngoài nhã nhặn, nhưng nụ cười của hắn lại thoáng chút láu cá, khôn ngoan.

Tô Minh Thanh và tiểu công tử Sở Mặc nhìn nhau: “Ta đến để cầu hôn.”

Sở Mặc cười lớn: “Trùng hợp thật, ta cũng vậy.”

Ai ai cũng biết, nhà họ Mặc chỉ có một nữ nhi là Mặc Hoà Yên.

Cha ta đứng một bên, tay ôm trán nhìn lên trời. Ta thì trốn sau bình phong lén nhìn.

Buồn cười thật, ra ngoài là chuyện không thể, chỉ cần cha ta còn thở, ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài.

Sở Mặc khẽ cau mày: “Ta và tiểu thư nhà họ Mặc từ nhỏ đãđịnh hôn, e rằng vị huynh đài này đến muộn rồi.”

Tô Minh Thanh chậm rãi ngồi xuống, khóe môi khẽ nhếch, cười rạng rỡ như sao trời: “Trùng hợp thật, ta từ nhỏ cũng đãđịnh hôn với tiểu thư nhà họ Mặc.”

Sở Mặc thoáng sững sờ, cha ta vội vàng giải thích nguyên nhân mọi chuyện.

Cha ta nói một câu, sắc mặt của Sở Mặc lại tối thêm một phần. Đến khi cha ta nói xong, sắc mặt của Sở Mặc đã đen như đáy nồi.

Cha ta lúng túng định nói gì đó để an ủi hắn, nhưng đột nhiên hắn nở nụ cười: “Không sao đâu, bá phụ, người cứ hủy hai mối hôn sự kia là được.”

Cha ta: “Hả?”

Ta:… Lại thêm một người không chịu hủy hôn.

Ta bắt đầu thấy hơi tê dại rồi.

Tô Minh Thanh không ngồi yên được nữa, đứng dậy: “Bá phụ, ta cũng nghĩ vậy, người cứ hủy hai mối hôn sự kia là xong.”

Đúng lúc đó, có gia nhân vào báo: “Thế tử Tấn Ninh Diễn của phủ Tấn quốc công cầu kiến.”

Cha ta: “Mời vào.”

Quả thật là “bão tố càng lớn càng tốt” vậy.

Thật can đảm quá đi.

07

Hôm nay Tấn Ninh Diễn mặc trường bào màu trắng tinh khôi, như ánh trăng mùa thu, thuần khiết không tì vết, không vướng bụi trần. Vừa bước vào cửa, thấy Sở Mặc và Tô Minh Thanh, hắn không để lộ cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi ngồi xuống ghế gỗ dưới bậc.

Cha ta thở phào nhẹ nhõm, chưa đánh nhau coi như thành công.

Kết quả, ông còn chưa kịp thở hết thì đã nghe Tấn Ninh Diễn mỉm cười mở miệng: “Bá phụ, hôn sự với họ đã hủy chưa?”

Sở Mặc và Tô Minh Thanh lập tức quay sang nhìn.

Cha ta: Thở phào hơi sớm rồi.

Cha đứng dậy, đi tới đi lui bên cạnh tấm bình phong nơi ta đang trốn: “À, haha, cái này… chuyện là thế này…”

Ta có cảm giác ông đang ngầm ám chỉ ta ra ngoài giải vây. Nhưng ta có thể giả vờ như không thấy.

Cha ta bắt đầu đá vào bình phong, thỉnh thoảng một cái.

Ta thầm chửi một tiếng, lén lút nhích từng chút ra khỏi phía sau bình phong, nhưng chưa kịp thoát hẳn thì bình phong bị ông đá mạnh một cái, đổ ầm xuống, khiến ta đứng ngay cửa bị phơi bày ra trước mắt mọi người.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Ta đứng ngẩn ra, họ cũng ngẩn ra.

Tấn Ninh Diễn xoa trán, nói: “Hoà Yên?”

Ta đứng thẳng người lại, nhìn ba nam tử trước mặt, ai cũng đều có phong thái riêng biệt. Hình như ta phải nói gì đó.

Một lúc sau, ta lúng túng nói: “Các… các huynh khỏe không?”

Mọi người: “…”

08

Chuyện đã đến nước này, mọi thứ đã hoàn toàn lệch khỏi dự định của ta. Ba người họ đứng trước mặt, đòi ta cho một câu trả lời. Ta cảm giác như họ mang dáng vẻ “nếu hôm nay ngươi không chọn ta, ta sẽ khiến m//áu văng đầy đất ngay tại đây.”

Trong lòng ta thực sự nghiêng về Tấn Ninh Diễn, dù gì thì ta cũng hiểu hắn rất rõ. Nhưng dù sao lỗi cũng thuộc về nhà họ Mặc trước. Nhìn hai người kia, phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vừa mới đến Thịnh Kinh đã lập tức đến nhà ta. Nếu giờ mở miệng hủy hôn, e rằng kẻ thù sẽ sinh ra từ đây.

Ta chỉ có thể cười, tạm thời trấn an họ: “Chi bằng để ta suy nghĩ một chút?”

“Các huynh đương nhiên đều là những nhân vật xuất chúng, chỉ là ta không hiểu rõ về hai vị công tử, có thể cho ta thêm ít thời gian suy nghĩ không?”

Ánh mắt lạnh lùng của Tấn Ninh Diễn lướt qua ta, như thể đang nói “muội còn phải suy nghĩ sao?”.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu đồng ý. Hắn lúc nào cũng không nỡ để ta khó xử. Hai người kia cũng theo đó mà gật đầu.

Khi họ rời đi, cha ta bỗng nhiên mở miệng: “Hay là các ngươi cứ ở lại phủ chúng ta đi, đường sá xa xôi vất vả…”

Cha, người có biết mình đang nói cái gì không?

Thấy ta lườm chằm chằm, cha ta lúng túng sửa lời: “Đường xa vất vả, ta vẫn là không giữ các ngươi lại nữa…”

Sở Mặc cười cười, rồi lên xe ngựa. Tô Minh Thanh thì không có xe ngựa, chỉ có một con bạch mã.

Vốn ta luôn chu đáo, liền tiến tới hỏi: “Công tử có cần xe ngựa không?”

Tô Minh Thanh xoay người lên ngựa, nghịch ánh sáng mà nói với ta: “Bích Hằng sơn trang của ta tuy không bằng nhà họ Sở, nhưng cũng không đến nỗi không sắm nổi mấy chiếc xe ngựa.”

“Chẳng qua là đang trên đường thì nhận được thư từ một kẻ vô tâm, nói rằng muốn hủy hôn, nên ta mới vội vàng cưỡi ngựa đến đây.”

Ta làm như không nghe thấy, hắn lại thở dài: “Ta đã ba ngày chưa chợp mắt rồi.”

Ta hoảng hốt: “Vậy công tử mau về nhà nghỉ ngơi đi!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Đừng chet trước cửa nhà ta, không may mắn đâu.

Tô Minh Thanh nghiến răng, nhưng rồi bỗng cười rạng rỡ: “Mặc Hoà Yên, nàng quả nhiên vẫn giống hệt hồi nhỏ.”

“Vẫn là cái miệng sắc bén, không tha người!”

Quả nhiên, cái gì mà tiên nhân, cái gì mà xuất trần, chẳng liên quan gì đến Tô Minh Thanh. Mỗi khi hắn mở miệng, vẫn là tên nhóc năm xưa bị kẹt trên cây không dám xuống.

“Giá!”

Chưa kịp để ta đáp lại, hắn đã vung roi giục ngựa rời đi. Theo tiếng vó ngựa là bụi bay mịt mù. Yên cương bạc, ngựa trắng, phóng nhanh như sao băng.

Giờ đây, hắn đã trở thành một thiếu niên đầy phong thái và khí thế rồi.

09

Tiễn ba người đi xong, ta và cha liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài. Ba người kia, chẳng có ai là dễ đối phó cả.

Chọn ai cũng là làm mất mặt hai người còn lại. Chi bằng hủy hôn hết, đợi hai năm nữa rồi bàn chuyện hôn sự sau, coi như thay mặt nhà ta xin lỗi ba gia đình kia.

Quyết định xong, trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào. Tối đó ta ăn thêm một bát cơm so với mọi khi.

Kết quả, cha ta bỗng dưng òa khóc: “Đều là lỗi của cha, khiến con bây giờ tiến thoái lưỡng nan. Nếu mẹ con còn ở đây… Thanh Nương à, ta có lỗi với nàng, không chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta…”

Ta không thèm ngẩng đầu: “Người biết vậy là tốt.”

Thấy cha càng khóc lớn, ta đập mạnh cái bát xuống bàn, cha ta lập tức ngừng khóc, nhưng lại nấc lên: “Nấc… nấc…”

Sợ đến nấc cục. Thật không đỡ nổi cha của ta.

Ta thở dài: “Cha.”

“Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là con đến tuổi cài trâm rồi. Dù lần này không bàn chuyện hôn sự, con cũng không thể ở bên người thêm hai năm nữa.”

“Cha à, từ nay về sau người phải tự lo liệu nhiều hơn. Nếu thực sự không thể chăm lo cho việc trong phủ…” Ta ngừng lại một chút: “Người có thể tái hôn, cũng không sao.”

Mẹ mất sớm, từ khi ta hiểu chuyện, đã giúp cha quán xuyến mọi việc trong phủ. Đến nay, mọi chuyện lớn nhỏ trong Mặc phủ đều do ta xử lý.

Không ngờ cha lập tức từ chối: “Không được! Cha tuyệt đối sẽ không tái hôn!”

Ánh mắt cha bỗng trở nên dịu dàng: “Mặc phủ vĩnh viễn là nhà của con, vĩnh viễn do con làm chủ.”

Khóe mắt ta bỗng cay cay, quay mặt đi chỗ khác: “Tuỳ… tuỳ người thôi.”

10

Trời về khuya, ta dạo bước quanh tiểu viện để tiêu cơm. Gió đêm mát mẻ, nha hoàn thân cận của ta đi lấy áo khoác. Đột nhiên, bên cạnh cây hòe phát ra âm thanh lạ, ta cảnh giác, lặng lẽ lùi lại. Nhưng rồi một giọng nam trong trẻo vang lên từ trên cây: “Nha đầu vô tâm.”

Người kia lười biếng dựa vào thân cây, thấy ta nhìn, liền nhẹ nhàng nhảy xuống, dáng vẻ phóng khoáng, ngạo nghễ. Ta lạnh lùng cười: “Chúc mừng nhé, giờ không còn mắc kẹt trên cây nữa rồi.”

“Tiếc là chỉ có võ công là tiến bộ.”

Đêm khuya lẻn vào viện của nữ nhi khuê phòng, quả là một kẻ vô lại.

Nghe lời ta, hắn thoáng sững lại, rồi khẽ cười khổ: “Ta làm vậy vì ai chứ?”

Hắn thở dài: “Yên tâm, sẽ không ai phát hiện ra đâu, chỉ cần có ai đến cách đây mười mét, ta đều biết.”

Ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không tỏ vẻ tốt lành: “Ngươi quả là tính toán chu toàn khi làm kẻ trộm.”

Tô Minh Thanh cười khổ: “…Nàng vẫn luôn nói những lời châm chọc như vậy.”

Hắn thay một bộ trường bào màu thiên thanh, mái tóc đen được buộc cao bằng trâm ngọc bạch, thật sự là ngọc thụ lâm phong, phong thái ung dung. Chỉ tiếc là quầng thâm dưới mắt khá đậm, làm giảm đi vài phần sắc thái.

Ta quay mặt đi, tránh nhìn hắn: “Ngươi đêm khuya đến đây, có chuyện gì?”

Hắn bước tới trước mặt ta: “Ta chỉ muốn hỏi, nàng thật sự vô tình với ta sao?”

Ta nhìn hắn một cái, xung quanh không có ai. Nếu ta phủ nhận, có nguy hiểm gì không nhỉ?

Hắn cười nhẹ rồi nói tiếp: “Năm ta mười tuổi gặp nàng, cha ta nói rằng nàng sẽ là thê tử của ta trong tương lai.”

“Ban đầu ta vô cùng không muốn, nhưng sau khi rời khỏi nhà họ Mặc, ta cứ liên tục nghĩ về nàng. Mỗi lần thấy thứ gì thú vị, ta nghĩ nàng sẽ thích, và đều gửi trong lễ sinh nhật hàng năm.”

“Nhưng bấy nhiêu năm qua, ta chưa bao giờ nhận được thư hồi âm từ nàng.”

Sắc mặt hắn tối lại: “Vậy nên, nàng thật sự vô tình với ta sao?”

Nhớ lại đống lễ vật còn phủ bụi trong kho, ta bỗng giật mình. Nhưng lúc này chính là thời cơ tốt để hủy hôn, ta cứng rắn đáp: “Ta và công tử chỉ gặp nhau một lần, làm sao có tình ý?”

“Công tử đã mong muốn hai bên có tình cảm, vậy hủy hôn là tốt nhất. Ta thật sự vô tình với công tử.”

Nói xong, cảm giác tội lỗi trào dâng, nhưng chỉ thoáng qua, ta liền thấy vui mừng. Ha, cuối cùng cũng có thể hủy được một mối hôn sự rồi.

Nhưng không ngờ hắn lại nói: “À? Ta không hủy hôn đâu.”

Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của ta, hắn có vẻ rất hài lòng, cúi người lại gần, gương mặt tuấn tú bỗng phóng đại trước mắt ta, làm ta hoảng hốt lùi lại liên tục.

Tô Minh Thanh cười một cái rồi nói: “Nàng vô tình với ta, ta sẽ cố gắng làm nàng động lòng, theo đuổi nàng, rồi nàng sẽ thích ta.”

Ta tức giận: “Nếu ta mãi mãi vô tình với ngươi thì sao?”

Hắn thản nhiên đáp: “Vậy chúng ta cứ thành thân trước, rồi ngày dài tháng rộng, tình cảm sẽ nảy sinh.”

Ta nghiến răng: “Vậy nếu ta đến chet vẫn không có tình cảm với ngươi thì sao?”

Hắn nhìn ta, trong mắt như có ánh sao lấp lánh: “Dù thế, ta cũng sẽ bên nàng cả đời.”

“Vậy là cho dù ta có thích ngươi hay không, ngươi cũng không hủy hôn.”

Cuối cùng ta đã hiểu.

Tô Minh Thanh gật đầu.

Không chịu nổi nữa, ta đạp cho hắn một cái: “Vậy ngươi hỏi ta làm gì?”

Hắn không tránh, bị ta đạp trúng, dù lực không mạnh lắm nhưng hắn lại ôm chân rên rỉ: “Chet người rồi Chet người rồi! Chân ta chắc chắn bị g//ãy rồi, nàng phải chịu trách nhiệm!”

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Mau chet đi.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận