01
Một tháng trước khi ta đến tuổi cài trâm, cha ta thấy rằng chuyện này không thể giấu thêm nữa, nên mới nói cho ta biết về những hôn ước đã được định sẵn từ trước.
Mặc dù có chút đột ngột, nhưng với tư cách là nữ tử xuất sắc nhất ở Thịnh Kinh, ta vẫn nhanh chóng chấp nhận sự thật này. Dù sao thì chuyện hôn nhân xưa nay vẫn coi trọng sự sắp đặt của cha mẹ, huống chi cha ta yêu thương ta như vậy, gia đình được ông chọn chắc chắn không tệ.
Ta nén lại suy nghĩ, hỏi: “Là gia đình nào vậy?”
Cha ta ngập ngừng, khiến lòng ta chợt lạnh đi, chẳng lẽ là một gia đình nhỏ bé hay sao? Nhưng chỉ cần người ta có phẩm hạnh cao quý thì cũng không sao.
Thế nhưng, cha nói: “Là con trai trưởng của phủ Tấn quốc công.”
Ta thở phào nhẹ nhõm. ta và thế tử Tấn Ninh Diễn của phủ Tấn quốc công cùng nhau lớn lên, chúng ta là thanh mai trúc mã, tính cách hắn hòa nhã, lương thiện, quả thật là một lựa chọn tuyệt vời để làm phu quân.
Nhưng cha lại nhìn ta đầy áy náy, rồi nói tiếp: “Còn có thiếu chủ của Bích Hằng sơn trang.”
Ta cau mày: “Cha, lời này của cha là sao? Chẳng lẽ cha đã hứa gả con cho hai gia đình, con có hai vị hôn phu à?”
Bích Hằng sơn trang có danh tiếng lừng lẫy trong giang hồ, nổi bật một cách kiêu hãnh. Nghe nói thiếu chủ của sơn trang, Tô Minh Thanh, có võ công xuất quỷ nhập thần, diện mạo tuấn tú phi thường.
Thấy cha lắc đầu, ta thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chuyện hoang đường đến thế.
“Thật ra là ba gia đình. Con có ba vị hôn phu.”
Ta: ???
“Người thứ ba là con trai út của gia tộc giàu nhất Giang Nam, nhà họ Sở. Người đã đính hôn với con là con trai út của họ, Sở Mặc.”
Cha quay mặt đi: “Khi con còn nhỏ, ngoại hình giống ta, xấu xí lắm, cha ngày đêm lo lắng con sau này không ai chịu lấy. Nghĩ rằng nếu có nhà nào rút lui, thì ít ra vẫn còn phương án dự phòng.”
Cha nhìn ta từ đầu đến chân, thở dài: “Ai ngờ được, con càng lớn càng giống mẹ, dung mạo đột nhiên trở nên xinh đẹp. Thành ra bây giờ, ba gia đình đều đang chờ con đến tuổi cài trâm để đến cầu hôn.”
Cha à, việc làm khó con gái như thế này, người thật lòng sao?
02
Ngày cài trâm đã cận kề, một tháng trước ta đã nhận được thư từ nhà họ Sở, nói rằng sẽ lên kinh thành để cầu hôn. Bích Hằng sơn trang cũng hẳn đang trên đường đến.
Phải nói rằng, dù cha ta làm việc này có phần hoang đường, nhưng lại suy tính rất kỹ lưỡng. Cả ba gia đình này tuy đều là những nhân vật phi phàm, nhưng lại chẳng hề có chút liên hệ nào với nhau, vì vậy cả ba gia đình đều không hay biết chuyện này.
Ta khẽ đưa tay xoa trán, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Dẫu vậy, đau đầu thì cứ đau đầu, việc hôn nhân vẫn phải nhanh chóng giải quyết. Ta viết thư cho cả ba gia đình để trình bày rõ sự việc, đồng thời chuẩn bị hậu lễ xin lỗi, hy vọng có thể hủy bỏ chuyện “hôn ước từ nhỏ” này.
Cha ta thương xót đến mức than trời trách đất: “Ba mối hôn sự này, cha con tốn không biết bao nhiêu lời lẽ mới định được, con nói hủy là hủy hết, cũng phải giữ lại một nhà chứ!”
Ta không để ý đến ông, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Hai công tử của hai gia đình kia ta chưa từng gặp, nên cũng thôi.
Nhưng với Tấn Ninh Diễn của phủ Tấn quốc công, quả thực có chút đáng tiếc. Hắn nổi danh từ khi còn trẻ, phong thái như ngọc thụ lâm phong, phẩm hạnh cao quý, quả thật là một lựa chọn tốt cho vị trí phu quân.
03
Nhà họ Sở và nhà họ Tô đều ở rất xa, tạm thời chắc chắn chưa nhận được thư hồi đáp. Còn phủ Tấn quốc công thì lại nhanh chóng có phản hồi.
Ngay ngày hôm sau, Tấn Ninh Diễn đã đích thân đến nhà ta để gặp cha. Không biết hai người họ đã nói gì, nhưng chẳng mấy chốc, cha sai người gọi ta ra gặp. Ta nghĩ chắc Tấn Ninh Diễn đến đây để hỏi tội, bèn ngẩng cao đầu mà đi ra.
Tấn Ninh Diễn mày ngài mắt sáng, khoác trường bào nguyệt bạch, dáng vẻ tuấn tú, đúng thật là người xuất chúng. Cha ta đứng bên cạnh, cười không ngậm miệng nổi, thấy ta đến, ông chậm rãi đứng dậy nói: “Ninh Diễn à, con cứ nói với Hoà Yên đi, ta, ông già này không quản nổi nó đâu.”
Nói xong, cha ta liền bỏ đi, để lại ta một mình đối mặt với Tấn Ninh Diễn. Ta thầm rủa cha không có nghĩa khí, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ninh Diễn ca.”
Tấn Ninh Diễn khẽ gật đầu cười đáp: “Bộ dáng chột dạ của muội thật hiếm gặp.”
Thấy nụ cười của ta thoáng chững lại, hắn hài lòng gật đầu, nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới nói: “Ta không để ý chuyện cha muội đã làm, nên hôn sự này không cần phải hủy.”
Ta, người đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ: “Hả?”
Tấn Ninh Diễn bề ngoài tuy ôn hòa, nhưng ta biết rõ hơn ai hết, nếu có mười phần da thịt, chín phần đều là cốt cách kiêu hãnh. Một người như hắn, cao quý rực rỡ, sao có thể không để ý việc mình chỉ là một trong những phương án dự phòng?
Có lẽ sợ ta sẽ từ chối, Tấn Ninh Diễn không nói thêm gì nữa, đứng dậy rồi rời đi. Cha ta lén lút chui ra, cười toe toét: “Vậy là chuyện đã đâu vào đấy rồi.”
Ta thở dài: “Hy vọng là vậy.”
Thấy ta có vẻ không yên lòng, cha ta an ủi: “Đừng lo nữa, chẳng lẽ hai nhà kia cũng không chịu hủy hôn sao? Yên tâm đi!”
Không ngờ miệng quạ đen của cha lại ứng nghiệm đến thế.
04
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBa ngày sau, nhà họ Tô gửi thư hồi đáp: “Không sao, nhà họ Tô vẫn mong muốn kết mối lương duyên với nhà họ Mặc.”
Ta ngây người: “Tại sao nhà họ Tô cũng không muốn hủy hôn? Với tình cảm mười mấy năm giữa con và Tấn Ninh Diễn, việc không hủy hôn còn có thể hiểu được, nhưng công tử nhà họ Tô và con chưa từng gặp mặt, vì sao lại không muốn hủy hôn?”
Cha ta lau mặt, nói: “Thật ra cũng không phải là chưa từng gặp.”
Ta: “Hửm?”
“Thời thơ ấu các con đã từng gặp nhau rồi.”
Ta hít một hơi sâu: “Cha, rốt cuộc cha còn giấu con bao nhiêu chuyện nữa?!”
Cha ta ho khan, rồi lau mồ hôi trên trán: “Có lẽ… không còn gì nữa đâu.”
Thấy ánh mắt ta trở nên nguy hiểm, cha vội vàng nói tiếp: “Trước sinh nhật mười tuổi của con, nhà ta từng có khách đến, họ còn ở lại một ngày, con có nhớ không?”
Ta lắc đầu: “Không có ấn tượng gì cả.”
“Vị khách đó mang theo một tiểu công tử, tuổi tác ngang với con, con còn chơi cùng vị tiểu công tử đó ở sân sau rất lâu.”
Ta chợt nhớ ra.
Đúng là có một tiểu công tử họ Tô. HắHắn trắng trẻo, đẹp đẽ như búp bê, dù cùng tuổi nhưng đã cao hơn ta cả cái đầu.
Lúc đó ta đang thả diều ở sân sau, không may diều bị mắc trên cây. Vị tiểu công tử đó xung phong nhận nhiệm vụ, nói sẽ lấy diều xuống giúp ta.
Hắn nói mình biết võ công, khinh công lại là tuyệt kỹ, việc nhỏ nhặt này chẳng đáng gì.
Kết quả là hắn loay hoay một hồi, cuối cùng chọn cách leo cây. Nhưng rồi lại mắc kẹt trên cây, lên không được mà cũng không dám xuống.
Ta: “Biết võ công? Khinh công là tuyệt kỹ?”
Hắn ôm chặt thân cây, mặt đỏ bừng bừng: “Cây này… cây này có gì đó lạ! Nó hút hết nội lực của ta!”
Rồi hắn chỉ biết trơ mắt nhìn ta trèo lên cây lấy diều xuống. Ta thậm chí còn dư sức vừa trèo vừa chọc ghẹo hắn: “Hút hết nội lực?”
Mặt hắn ngày càng đỏ, cuối cùng bật khóc: “Oa…”
…
Chuyện xưa đúng là chẳng muốn nhớ lại.
Khi đó ta còn chưa lớn hẳn, người gầy gò, vàng vọt, bỗng nhiên gặp vị tiểu công tử sinh ra đã lanh lợi, rạng rỡ, khiến ta trông chẳng khác gì nha đầu đốt lửa, nên lời nói cử chỉ cũng không mấy tử tế.
Vậy mà hắn lại không muốn hủy hôn với một “nha đầu đốt lửa” như ta sao? Chắc chắn hắn ôm mối hận, muốn cưới ta về để hành hạ.
Tô Minh Thanh, đúng là đang bày một ván cờ lớn!
Cha ta lại bảo ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, người ta năm nào cũng gửi đến rất nhiều lễ vật quý giá tinh xảo vào dịp sinh nhật ta.
Ta kinh ngạc: “Sao con không biết gì cả?”
Cha ta: “Trong danh sách quà tặng chẳng phải có ghi là của nhà họ Tô sao?”
Ta: “…Con tưởng là của những người thân quen với cha gửi tặng. Những món quà đó con đều cất vào kho, chưa từng mở ra xem.”
Cha ta: “…”
Ta: “…”
05
Trong thư nhà họ Tô còn nói, ba ngày nữa họ sẽ đến nhà ta thăm hỏi. Cha ta lo lắng đến mức bạc thêm hai sợi tóc, liên tục nói hối hận không thôi.
Ta cứ tưởng ông cuối cùng cũng đã biết hối cải, không ngờ ông lại nói: “Lúc trước chỉ cần định hôn ước bằng lời nói là được rồi, ta thật không nên đổi tín vật với họ, giờ thì muốn nuốt lời cũng không nuốt được.”
… Quả nhiên hối cải là điều không thể xảy ra.
Trước khi nhà họ Tô đến, ta lại nhận được thư từ Giang Nam gửi đến. Thư gửi đến Giang Nam vẫn chưa được chuyển đi, sao nhanh vậy đã có thư hồi đáp rồi? Khi mở thư ra ta mới nhận ra, đây không phải thư hồi đáp mà là thư được gửi từ Giang Nam cách đây hai tháng.
Trong thư nói rằng nhà họ Sở đã khởi hành đến Thịnh Kinh rồi, chỉ chờ sau lễ cài trâm là có thể chính thức bàn chuyện hôn sự. Ta tính toán ngày tháng, ha, vậy thì chắc trong vòng hai ngày tới sẽ đến thôi.
Chỉ hy vọng vị tiểu công tử nhà họ Sở tính tình hòa nhã một chút, đừng đến nhà rồi giáng cho cha ta hai cú đấm.
Nhưng nghĩ lại, thương nhân vốn dĩ trọng lợi, lại khéo léo trong cách đối nhân xử thế, chỉ mong nhìn vào thể diện của nhà họ Mặc, có thể bỏ qua chuyện này, thuận lợi hủy bỏ hôn sự.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.