8.
Tĩnh Tử Ngôn là một người rất kiêu hãnh, ngay từ lần đầu gặp, tôi đã nhận ra điều đó.
Lúc đó cậu ấy đi một đôi giày đã mòn đến mức đầu giày gần như trong suốt, cắt tóc ngắn gọn gàng, mặc bộ đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, đầu ngẩng cao khi đứng trước chú Tĩnh và dì Lâm, như sợ bị coi là một người bà con nghèo đến xin giúp đỡ. Cậu như thể chỉ cần người khác tỏ chút nghi ngờ về thân phận hay động cơ của mình, cậu sẽ lập tức bỏ đi.
Nhưng thực ra chẳng có gì phải nghi ngờ, di truyền đúng là điều kỳ diệu. Gương mặt của cậu góc cạnh giống hệt chú Tĩnh, lại có sự tinh tế giống như qua một lớp chỉnh sửa nhẹ từ vẻ đẹp của dì Lâm.
Còn tôi, các đường nét trên mũi miệng, ngũ quan đều giống… Dương Tiểu Quân.
Thực ra, Dương Tiểu Quân cũng có nét phong độ của mình. Một người đàn ông bị thời gian vùi dập gần bốn mươi năm, trên khuôn mặt vẫn còn chút vẻ lãng tử, có thể hình dung được khi còn trẻ, ông ta trông như một chàng trai đào hoa.
Chỉ có điều ông ta không cao, đứng ở đâu cũng không mấy nổi bật.
Lần đầu tiên Tĩnh Tử Ngôn nhìn thấy tôi, biểu cảm của cậu ấy cũng rất phức tạp. Cậu ấy dường như lập tức nhận ra tôi là con gái ruột của Dương Tiểu Quân và Lý Hồng Hà, dường như muốn tìm thấy bóng dáng của Lý Hồng Hà trên gương mặt tôi, và khi phát hiện ra sự giống nhau với Dương Tiểu Quân, cậu ấy không thể kiềm chế được mà để lộ vẻ chán ghét.
Sau đó, cậu ấy quay đầu đi, không muốn nhìn thẳng vào tôi nữa, mãi cho đến khi Lý Hồng Hà chet và cậu bảo tôi báo cảnh sát.
Thái độ của chú Tĩnh và dì Lâm đối với Tĩnh Tử Ngôn cũng rất phức tạp.
Đó là đứa con mà họ đã mong đợi từ lâu, kết tinh của một tình yêu đẹp. Nhưng đến khi gặp lại cậu, tình yêu đẹp ấy đã là dĩ vãng, thứ mà họ có chỉ là những mối ràng buộc lợi ích không thể cắt đứt, là danh dự gia tộc không thể chia rẽ.
Trước mặt người ngoài, họ vẫn là đôi vợ chồng thần tiên, trai tài gái sắc; nhưng ngay khi ống kính rời đi, họ trở thành những người xa lạ thân quen nhất, nụ cười tắt ngấm, mỗi người theo đuổi thú vui riêng của mình.
Đứa con này nhắc nhở họ rằng họ từng yêu, nhưng khi họ không còn yêu nhau nữa, thì họ còn có thể dành bao nhiêu tình yêu cho cậu bé ấy?
Cuối cùng, thái độ của dì Lâm đối với Tĩnh Tử Ngôn gần như mang tính thương mại, quá hoàn hảo, quá đúng mực. Bà quan tâm, giúp đỡ, tất cả đều trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Còn thái độ của chú Tĩnh lại càng kỳ lạ hơn. Ông lập tức thừa nhận kết quả xét nghiệm ADN, cũng thừa nhận rằng Tĩnh Tử Ngôn là con trai mình.
Rồi sao nữa? Rồi không có gì nữa.
Ông nhìn Tĩnh Tử Ngôn với ánh mắt lạnh lùng, đầy dò xét. Sức ảnh hưởng của dì Lâm đã đủ để dễ dàng huy động những nguồn tài nguyên y tế tốt nhất để chữa trị cho Lý Hồng Hà.
Vì vậy, chú Tĩnh chỉ đứng nhìn từ xa.
Cho đến khi ông nhận một cuộc điện thoại, giọng nói của một cô gái trong trẻo phát ra từ ống nghe, ông lập tức che kín điện thoại, quay người bỏ đi ngày càng xa.
Tĩnh Tử Ngôn có lẽ đã từng nghĩ đến việc họ sẽ nhận mình, cũng từng nghĩ đến việc họ sẽ không nhận mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống hiện tại. Gương mặt kiêu hãnh của cậu thiếu niên cuối cùng cũng lộ ra chút hoang mang.
Lúc này, em gái của tôi lên tiếng: “Anh là anh trai em à, được rồi, em là Tĩnh Tử San, em gái anh. Thêm WeChat nhé, để tiện liên lạc, em có việc phải đi rồi, không thể ở lại lâu được.”
Em gái tôi chỉ mới 16 tuổi, nhưng đã cao 1m78, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, gương mặt giống Tĩnh Tử Ngôn đến tám phần, đã dạo khắp các tuần lễ thời trang lớn, đúng là một người bận rộn.
Lúc đó, Tĩnh Tử Ngôn vẫn còn lúng túng, càng kiêu hãnh, cậu ấy lại càng lúng túng hơn, khi đối diện với cô em gái ruột giống như phiên bản nữ của mình, cậu hoàn toàn không có được sự tự tin dày dạn của một người xuất thân từ trường học quý tộc.
Lúc ấy, thế giới của cậu đã sụp đổ. Cậu luôn cố gắng học tập, thi đại học, muốn thay đổi số phận thông qua con đường giáo dục.
Rồi cậu phát hiện ra số phận của mình vốn không phải như thế, cậu bị người phụ nữ mà mình tin tưởng và yêu thương nhất trong suốt 18 năm trời thay đổi số phận, bị c//ướp mất tất cả những gì vốn thuộc về thế giới đó.
Hóa ra, mọi thứ với cậu chỉ là trong tầm tay, chẳng cần phải cố gắng đến mức quên ăn quên ngủ như vậy.
Muốn thi đại học ư? Những giáo viên tốt nghiệp từ Thanh Hoa, Bắc Đại có thể đến nhà dạy riêng cho cậu, cần gì phải học theo kiểu “học tủ”, họ có thể giảng dạy và giúp cậu nắm vững kiến thức một cách nhẹ nhàng, trong lúc giảng dạy còn có thể vẽ cho cậu một bức tranh về cuộc sống đại học sau này. Trong câu chuyện của họ có tuyết của hồ Vị Minh, có ánh trăng của Thanh Hoa Viên, họ khiến cậu cảm thấy thế giới này là của cậu, cậu chính là thiên tài được chọn.
Không muốn thi đại học ư? Cũng chẳng sao. Cậu muốn đi nước nào thì đi, muốn học ngành gì thì học. Nếu muốn phấn đấu, thì vào Ivy League, không muốn thì đến châu Âu học một ngành ít ai học. Việc kiếm tiền sau này không quan trọng, điều cần làm đầu tiên là học cách tiêu tiền.
Gần đến kỳ thi đại học, nhưng trong nhà chẳng ai lo lắng.
Chú Tĩnh vẫn bận rộn với các dự án của mình, hiếm khi ở nhà. Dì Lâm thì quan tâm chúng tôi được vài câu, biểu hiện là hỏi chúng tôi có lo lắng trước kỳ thi không, có cần bà đặt lịch hẹn tư vấn tâm lý không.
Rồi, chỉ thế mà thôi.
Đến một lúc nào đó, không rõ là khi nào, Tĩnh Tử Ngôn đột nhiên thay đổi.
Cậu đột nhiên nằm dài ra, không còn cố gắng, vứt bỏ hết sự giản dị và chăm chỉ suốt 18 năm qua, cuối cùng cũng nhận ra rằng nỗ lực không thể thay đổi số phận, và khi là thiếu gia nhà họ Tĩnh, cậu có muốn rơi xuống đáy xã hội cũng không được. Khi cậu chợt nhận ra điều này, cậu bỗng trở nên hứng thú với chuyện nam nữ.
Và đối tượng mà cậu quan tâm lại chính là tôi.
Đúng vậy, là tôi.
Đứa con gái của người phụ nữ mà cậu đã từng yêu nhất. Đứa con gái mà cậu đã vớt lên từ đáy hồ nhân tạo đó.
9.
Tĩnh Tử Ngôn luôn kiên định cho rằng tôi nhảy xuống hồ là vì chú Tĩnh. Nhưng thật ra không hoàn toàn như vậy.
Hôm đó, tôi và Tĩnh Tử Ngôn trở về nhà họ Tĩnh, phát hiện cô giúp việc Vương đứng đợi ở cửa. Vừa thấy Tĩnh Tử Ngôn, cô ấy lập tức nhiệt tình chạy đến chào: “Cậu chủ, phòng của cậu ở tầng bốn, đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi xem.”
Tĩnh Tử Ngôn quay đầu liếc tôi một cái, rồi theo cô Vương đi vào.
Tôi định quay về căn phòng dưới tầng hầm của mình, nhưng chợt phát hiện ở lối vào chất đầy chăn màn và quần áo cũ, cùng vài con thú nhồi bông đã cũ đến mức không thể cũ hơn nữa – đó là đồ của tôi.
Tim tôi như rơi thẳng xuống một hố sâu đen tối vô tận, đôi chân như khựng lại, không biết có nên bước vào hay không.
“Ông chủ về rồi, đang đợi cô ở phòng làm việc trên tầng hai đấy, mau lên đi.” Cô Vương nói với tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ý cô là tôi à?” Tôi khó tin hỏi lại.
Chú Tĩnh rất ít khi nói chuyện với tôi. Với tôi, ông ấy còn xa lạ hơn cả dì Lâm.
“Đúng rồi, mau đi đi, đừng để ông chủ đợi lâu. Cậu chủ, chúng ta chú ý trần nhà nhé… Cậu chủ cao quá, giống hệt ông chủ.”
Lòng đầy lo lắng, tôi lên tầng hai, bước vào phòng làm việc của chú Tĩnh.
Phòng làm việc của ông có hai bức tường đầy sách, trông chẳng khác nào một thư viện, và một chiếc bàn làm việc khổng lồ. Chú Tĩnh ngồi sau chiếc bàn đó, khi thấy tôi bước vào, ông chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện.
Tôi ngồi xuống với tâm trạng căng thẳng, và ông ấy cất tiếng với vẻ thờ ơ: “Về thăm làng Vương rồi à?”
Tôi gật đầu: “Vâng, con đã về.”
“Con có muốn quay lại đó không?”
Tôi lắc đầu. Ông gật đầu như đã hiểu, rồi bất ngờ chuyển chủ đề: “Nhưng với tình trạng hiện tại của con, ở lại nhà này cũng có chút khó xử, phải không?”
Quả nhiên là như vậy.
Tôi gật đầu trong vô thức, lòng trống rỗng: “Cảm ơn chú và dì Lâm đã chăm sóc con suốt mười mấy năm qua. Con thực sự không còn phù hợp ở lại đây nữa. Nếu có thể, con…”
Tôi định nhờ ông tài trợ cho mình được ở ký túc xá để hoàn thành nốt những năm trung học, ít nhất là đến khi thi đại học. Sau đó tôi có thể đi làm thêm, thành tích của tôi cũng khá, việc vào top 2 có lẽ hơi khó, nhưng các trường thuộc nhóm C9 thì vẫn có thể nhắm đến. Những trường này có nhiều hỗ trợ cho sinh viên nghèo và rất nhiều học bổng.
Nhưng tôi không thể thốt ra được.
“Con đã trưởng thành rồi, đúng không?” Ông ấy đột nhiên hỏi tôi: “Ta nhớ sinh nhật con là tháng ba.”
Tôi ngẩn người một lúc rồi gật đầu: “Vâng, hình như là tháng ba.”
Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.
Ông ấy lấy từ ngăn kéo ra một chiếc thẻ ra vào và đưa cho tôi: “Ta đã mua cho con một căn hộ nhỏ gần trường. Đi bộ chỉ mất năm phút. Con chuyển qua đó đi, sẽ tiện cho việc học.”
Tôi ngỡ ngàng, không biết phải làm sao: “Thế này… con không dám nhận đâu…”
Ông ấy mỉm cười, ngả lưng ra sau ghế, chân bắt chéo, một tay đặt nhẹ trên bàn, tay kia mân mê chai rượu Mao Đài đặt trên bàn làm việc.
Thấy tôi vẫn bối rối, ông cuối cùng cũng nói: “Ta không cho không đâu. Ta không làm từ thiện.”
Tôi vẫn chưa hiểu hết ý của ông.
Ông ấy nhấc chai Mao Đài lên, mở nắp, đưa chai rượu lên gần mũi ngửi một hơi sâu, rồi nhìn thẳng vào tôi: “Mao Đài ủ 18 năm, có chút giống với rượu nữ nhi hồng, giờ ta muốn nếm thử xem nó thế nào. Căn hộ đó, là do ta trả tiền. Nếu con đồng ý, có thể đổi sang tên con. Sau khi con thi đại học xong, chọn ngành tài chính, ta sẽ dẫn dắt con. Con sẽ thành công, cuộc sống sẽ sung túc như những tiểu thư danh giá trên mạng. Nghĩ thử xem.”
Đó là… tôi đã nằm trên những chai Mao Đài suốt hơn mười năm.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu ông ấy đang ám chỉ điều gì. Cơn lạnh buốt từ đầu ngón tay lan dần lên đến tim tôi.
Trước năm năm tuổi, tôi sống với cô Trần trong phòng của người giúp việc ở tầng một biệt thự. Sau khi cô giúp việc mới – cô Lý – không thích tôi, tôi chuyển xuống tầng hầm.
Tầng hầm cũng không tệ, có một chiếc cửa sổ nhỏ, và đầy những thứ quý giá như nhân sâm, nhung hươu, rượu vang hảo hạng.
Cô Lý đã dùng vài thùng Mao Đài để xếp thành một chiếc giường cho tôi, và tôi đã sống trên “chiếc giường” đó đến năm 18 tuổi. Những chai Mao Đài đó chưa ai đụng tới.
Tôi luôn nghĩ rằng chúng bị bỏ quên, nhưng hóa ra lại có người vẫn luôn nhớ tới chúng, cũng như nhớ đến tôi. Chờ đến khi tôi trưởng thành, chờ đến khi tôi có thể “uống” được.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chú Tĩnh.
Ông ấy rất đẹp trai, thuộc kiểu mà các cô gái trẻ nhìn thấy sẽ hét lên. Ông ấy tập thể dục thường xuyên, không bao giờ béo phì, mỗi nếp nhăn trên mặt chỉ càng tôn lên vẻ nam tính trưởng thành của ông.
Ông ấy cũng rất thành công, là một ông trùm trong giới tài chính, nắm trong tay hàng trăm tỷ đồng vốn.
Trong mắt ông ấy, mọi thứ đều dễ dàng có được, cuộc sống đối với ông chỉ là một trò chơi.
Nhưng trò chơi này, tôi không thể chơi.
Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi: “Nếu con đồng ý, con sẽ là… người thứ tám sao?”
Ông ấy nhướng mày, rồi bật cười khẩy: “Thứ bảy. Ta vừa sa thải một người, cô gái đó… không biết điều lắm.”
Thì ra các tình nhân của ông ấy đều có thứ hạng, phải sa thải một người cũ mới có thể thay người mới, thật đúng là quy củ.
Rồi tôi buột miệng hỏi một câu: “Dì Lâm có phải giàu hơn những người đó không?”
Chú Tĩnh khựng lại, sau đó bật cười, nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn tôi đầy vẻ thích thú: “Không ngờ con lại nghĩ như vậy. Dì Lâm tuy không cưng chiều con lắm, nhưng cũng không bạc đãi con, đúng không? Con dám mơ đến vị trí của cô ấy à?”
Tôi bình thản nói: “Hình như dì Lâm thực sự giàu hơn, thành công hơn, và xứng đáng với cuộc sống của một tiểu thư danh giá hơn họ. Nhưng nhìn dì Lâm, con thấy dì ấy cũng không hạnh phúc.”
Gương mặt chú Tĩnh tối sầm lại trong tích tắc.
Tôi cố gắng mỉm cười với ông: “Cảm ơn chú đã xem trọng con, con rất vinh dự, nhưng con xin lỗi vì sự ngu ngốc của mình, vì con nhận ra, hình như con cũng không thích tiền đến vậy.”
“Vậy con định bị bắt về làng Vương, gả cho thằng con ngốc của chủ nhà máy phân bón à? Con nghĩ hôm nay cảnh sát có thể đưa con trở lại suôn sẻ là nhờ ai nhỉ?”
Tôi sững người, đứng im bất động trong một lúc lâu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.