6.
Khi vợ chồng lão Vương, người môi giới và Dương Tiểu Quân đang cãi nhau chí chóe về giá cả, cảnh sát cuối cùng cũng đến.
Có đến bốn chiếc xe cảnh sát, mười mấy cảnh sát bước xuống xe, nhưng đám người trong làng lại không hề hoảng hốt. Trái lại, ông chủ nhà máy phân bón lão Vương chỉnh lại áo, liếc nhìn Dương Tiểu Quân đầy ẩn ý.
Dương Tiểu Quân lập tức thay đổi thái độ, cười hề hề như một con chó nịnh hót: “Thông gia à… chuyện là thế này… vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ đánh mấy cái, rồi mẹ thằng Dương Đông chet, ông xem thế này….”
Lão Vương trừng mắt nhìn ông ta, rồi quay sang cười với cảnh sát, rút ra một bao thuốc đưa cho người đứng đầu: “Các đồng chí cảnh sát vất vả quá, đến nhà tôi ngồi uống chén trà, từ từ tìm hiểu tình hình.”
Viên cảnh sát phẩy tay từ chối bao thuốc: “Chúng tôi đến để bắt giữ nghi phạm Dương Tiểu Quân, cùng những người liên quan đến việc tụ tập ẩu đả tại bệnh viện. Những người khác hãy phối hợp với chúng tôi, đừng cản trở thi hành công vụ.”
Lão Vương trừng mắt nhìn xung quanh: “Chậc, việc trong nhà mà, sao phải báo cảnh sát thế này, chẳng phải làm phiền các đồng chí cảnh sát sao? Ai báo cảnh sát thế? Ai báo?”
Không ai trả lời.
Ông ta kéo viên cảnh sát sang một bên: “Đồng chí, anh ở đồn nào? Anh có quen biết với đồn trưởng Lưu ở thị trấn chúng tôi không…”
Nhìn thấy đám người tỏ vẻ không hề sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy lạnh toát, lập tức hét lớn: “Bọn họ giet người, còn buôn người! Họ đã giet mẹ tôi, còn muốn bán tôi! Chú cảnh sát, đừng để bọn họ chạy thoát…”
Bà thím vẫn giữ tôi, tát mạnh vào mặt tôi, đánh tôi ngã xuống đất, miệng đầy vị tanh, mắt hoa lên.
“Biến đi chỗ khác! Mày là cái thá gì mà đòi nói!”
Viên cảnh sát thấy bà thím dám đánh người ngay trước mặt cảnh sát, liền mỉm cười đầy ẩn ý, gạt tay lão Vương đang bám lấy cánh tay mình, ra hiệu cho các cảnh sát phía sau tiến lên bắt người.
Dân làng lập tức tạo thành một bức tường người, chuẩn bị sẵn sàng như muốn đ//ánh nhau.
Rồi cảnh sát rút s//úng ra.
Bà thím trước mặt tôi ngồi phịch xuống đất: “Cảnh sát b//ắn người rồi! Cảnh sát b//ắn người rồi! Mau đến mà xem!”
Các cảnh sát thấy bà ta làm trò, thấy đám người xung quanh lấy điện thoại ra quay phim, ai nấy đều nổi gân xanh trên trán. Viên chỉ huy phía trước, có lẽ là đội trưởng, cất giọng bình tĩnh nhưng rất lớn: “Đừng tin tin đồn, đừng lan tin đồn!”
Nhưng đội ngũ cảnh sát vẫn bị đám đông ép lùi lại.
Lão Vương đắc ý, miệng cười nhếch lên khiến tôi buồn nôn, cơn tức giận khiến toàn thân tôi run rẩy. Đúng lúc đó, ông ta nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, nhưng sau khi nghe vài câu, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái mét, nuốt nước bọt ừng ực, mắt trợn tròn, mồ hôi chảy ròng ròng, bắt đầu hoảng loạn đi lại, vừa đi vừa cúi đầu dạ dạ.
Không biết từ lúc nào ông ta đã đi đến trước mặt tôi, vừa tắt điện thoại, liền đá vào bà thím đang nằm trên đất: “Đứng lên! Mày làm loạn cái gì hả!”
Bà thím ngơ ngác, đứng dậy đầy xấu hổ, phủi bụi trên người.
Lão Vương cúp điện thoại, tiến lại tóm lấy Dương Tiểu Quân, đẩy ông ta đến trước mặt cảnh sát: “Đây, Dương Tiểu Quân, các đồng chí đưa đi, chúng tôi không bao che.”
Dương Tiểu Quân hoảng hốt: “Thông gia!”
“Ai là thông gia với mày! Ba trăm ngàn sính lễ mày mau trả lại cho tao!”
Lão Vương trừng mắt mắng ông ta, quay sang cười với cảnh sát: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi và ông ta không liên quan gì, tôi không có dính líu gì đến vụ án, mong các đồng chí điều tra rõ.”
Viên cảnh sát chậm rãi nói: “Vẫn còn một số người liên quan đến việc tụ tập ẩu đả và gây rối trật tự công cộng…”
“Tự đứng ra ngay cho tao!”
Lão Vương giận dữ hét lớn, rồi ra sức nháy mắt ra hiệu cho đám người. Đám người vẫn còn ngơ ngác, nhưng vẫn làm theo, vài người trước đó tham gia ẩu đả lén lút bước lên phía trước.
Cảnh sát tiến lên còng tay Dương Tiểu Quân, và bắt những người khác lên xe. Một nữ cảnh sát đến đỡ ta dậy, vỗ vai tôi và an ủi: “Đừng sợ, con không sao rồi.”
Cả người tôi run lên, rồi từ từ dựa vào lòng cô ấy.
Bộ cảnh phục trông cứng rắn, nhưng lòng cô ấy lại mềm mại và ấm áp đến lạ thường, khiến người tôi muốn dựa vào thêm một chút, rồi thêm chút nữa.
Sau này tôi mới biết, thực ra bác sĩ đã báo cảnh sát từ sớm, chỉ là họ đã quen với những vụ gây rối ở bệnh viện, không muốn đối đầu trực tiếp với đám người này nên không thể hiện ra ngoài.
Khi đám người này vừa đưa tôi đi, hai viên cảnh sát đã đến bệnh viện. ‘
Nhưng khi đến hiện trường, họ chỉ thấy th//i th//ể của một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, với vẻ mặt gầy guộc nhưng nở một nụ cười, liền nghi ngờ rằng có người báo án giả.
Biết được con trai nuôi của người đã khuất đã vệ sinh th//i th//ể khiến hiện trường vụ án bị phá hủy, họ đành phải điều tra lại camera giám sát.
Khi xem camera, mọi chuyện rõ ràng, nhưng vấn đề là tất cả nghi phạm đã bỏ trốn.
Kẻ bị tình nghi cố ý gây thương tích dẫn đến chet người thì chỉ có một, nhưng những kẻ tham gia tụ tập ẩu đả thì nhiều, và khả năng cao là họ đã chạy về quê, nơi mà tình hình rất phức tạp, họ hàng bảo vệ nhau và người dân ở đó rất hung hãn. Hai viên cảnh sát không xử lý nổi nên đã báo cáo và yêu cầu đội hình sự hỗ trợ.
Còn về Bạc Thiếu Dương…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh ta nhắn tin cho tôi: “Xin lỗi, ban đầu anh định chặn bọn họ lại, nhưng… nhưng bố anh không biết nghe tin từ đâu mà gọi điện đến, không cho họ đi cùng anh nữa…”
Tôi cười đáp lại: “Không sao đâu, em về an toàn rồi, lần sau anh phải mời em một bữa lớn đấy.”
Người khác giúp tôi, đó là điều tốt. Không giúp, đó là lẽ thường. Chẳng có gì để oán trách cả.
Bạc Thiếu Dương cũng chỉ là một đứa trẻ khoác lên bộ quần áo người lớn. Khi không có người lớn bên cạnh, anh ta còn dọa được người khác, nhưng một khi người lớn ra tay, tất nhiên anh ta không còn cầm trịch được nữa.
Huống hồ đám người làng Vương đ//iên cuồng đến mức cảnh sát cũng khó đối phó, đám vệ sĩ của anh ta chắc chắn cũng chỉ là con mồi. Không đi theo đến cũng là điều tốt.
Khi đến đồn cảnh sát, chị cảnh sát bôi thuốc lên mặt tôi, ghi lại lời khai của tôi, rồi bảo tôi có thể về nhà.
Nhà… Nhà của tôi là ở đâu?
Tĩnh Tử Ngôn cũng bị đưa đến đồn vì tham gia ẩu đả, phải trải qua thẩm vấn, thời gian ở lại lâu hơn tôi một chút.
Dù cậu ấy đã trưởng thành nhưng vẫn là học sinh, không có tiền án, lại có lý do chính đáng, chỉ gây thương tích nhẹ cho Dương Tiểu Quân, nên sau khi bị phê bình và nộp phạt, cậu ấy cũng được thả ra.
Tài xế của nhà đã chờ sẵn bên ngoài, thấy chúng tôi đến liền xuống xe mở cửa, làm động tác mời.
Thực ra, tôi đã do dự trong chốc lát. Theo lẽ thường, tôi không nên quay lại nơi đó nữa.
Nhưng… đã 18 năm trôi qua, tôi đã quen coi căn phòng chật chội dưới tầng hầm nhà họ Tĩnh là nơi trú ẩn của mình. Lên xe, Tĩnh Tử Ngôn hỏi tôi: “Tại sao ba mẹ ruột của tôi không đến?”
Tôi cười: “Chú Tĩnh khá bận, thường ở nhà tại trung tâm thành phố.”
Thực tế thì ông ta có bảy ngôi nhà ở trung tâm thành phố, cùng với bảy cô tình nhân, xếp hàng đợi ông đến, quả là quá bận rộn.
“Còn dì Lâm bận việc công ty, thường xuyên đi công tác.”
Dì Lâm nuôi một anh chàng trẻ ở thành phố bên, mà đúng là chi nhánh công ty cũng ở đó, việc đi lại giữa hai nơi đã trở thành thói quen.
Lúc đầu tôi cũng thấy sốc khi biết điều này, nhưng sau rồi cũng quen. Người giàu thường như vậy, mỗi người có cuộc sống riêng.
Tĩnh Tử Ngôn lặng lẽ nghe một lúc lâu, đột nhiên hỏi tôi: “Cậu ở nhà tôi 18 năm, chưa bao giờ gọi ba mẹ tôi là ba mẹ sao?”
Câu hỏi của cậu ấy khiến tôi sững người lại, siết chặt chiếc túi trong tay, chỉ cảm thấy ngồi trong xe mà người cứ như ngồi trên đống kim châm, lưng bị đâm đau buốt.
7.
Tôi không thể gọi dì Lâm là mẹ, không thể gọi chú Tĩnh là ba. Trong ngôi nhà đó, cũng không có ba mẹ ruột của tôi.
Hồi nhỏ, khi em gái tập nói, nó đã từng gọi, tôi cũng bắt chước gọi theo, và ngay lập tức bị cô Trần quát mắng: “Con lầm à? Con tưởng mình là thiên kim tiểu thư thật sao? Phu nhân thu nhận con, cho con miếng cơm ăn, đã là ơn trời rồi, con phải biết vị trí của mình!”
Lúc đó, dì Lâm đang ngắm nghía bộ móng tay mới sơn của mình, những ngón tay thon dài tựa như hoa lan, mảnh mai mà kiêu sa. Dì ấy nhẹ nhàng nói: “Sao phải căng thẳng thế, trẻ con không hiểu mà.”
Nói xong, dì quay lại nhìn tôi, khuôn mặt xanh xao, mang theo chút uể oải, đôi mắt đẹp nhưng lạnh lùng, trên môi vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt: “Tiểu Như, lần này con lỡ lời, gọi thì cũng gọi rồi, nhưng sau này, ta không muốn nghe con gọi hai từ đó nữa, hiểu không?”
Giọng nói của dì ấy nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ lướt qua tai, nhưng lại đè nặng lên tim tôi như ngàn cân.
Lúc đó tôi mới chỉ bốn tuổi, nhưng đã cảm nhận được sức nặng của những lời này, vội vàng gật đầu, liên tục xin lỗi. Dì Lâm khẽ phất tay, ra hiệu rằng tôi không cần phải xin lỗi nữa.
Cô Trần kéo tôi trở về phòng của bà, vừa đóng cửa lại, bà đã ôm tôi mà khóc: “Đứa trẻ ngốc, cô cũng không muốn nói con như vậy, nhưng con không thể làm bà chủ không vui, hiểu không? Người ta sinh ra đã khác nhau rồi, trách thì trách con không có số, không được sinh ra từ bụng của bà ấy…”
Tôi lớn lên dưới sự chăm sóc của cô Trần. Năm tôi năm tuổi, cô Trần từ chức về quê chăm sóc cháu, trước khi đi, tôi đã khóc lóc cầu xin cô ấy mang tôi theo, nhưng cô ấy không mang tôi theo, chỉ kéo vali lên xe trong cơn mưa tầm tã mà không ngoái đầu lại.
Đó là lần đầu tiên dì Lâm ôm tôi.
Dì Lâm có mùi hương rất dễ chịu, vòng tay rất ấm áp, dung mạo lại xinh đẹp vô cùng, đúng với tất cả những gì tôi tưởng tượng về “mẹ”, nhưng tôi không thể gọi.
Đó là một điều cấm kỵ, một khi thốt ra, tôi không biết chiếc hộp Pandora sẽ mở ra những gì.
Về sau, những người giúp việc mới kể cho tôi biết rằng tôi không phải con ruột trong nhà, rằng tôi đã bị tráo đổi lúc đang tắm ở bệnh viện.
Mẹ ruột của tôi, sau khi tráo con của chú Tĩnh và dì Lâm, đã dùng mọi biện pháp để tránh bị truy bắt, trong suốt hơn 10 năm trời, bà ta không hề bị bắt. Vì tôi là con gái, còn đứa trẻ bị tráo là con trai.
Tôi từng oán hận mẹ ruột của mình, nhưng dì Lâm chỉ mỉm cười đầy ẩn ý: “Bà ấy là một người đáng thương, làm vậy cũng là vì con.”
Dì Lâm có nhan sắc, có học thức, có giáo dưỡng, mọi thứ ở bà đều tốt đẹp, bà chưa bao giờ tính toán với tôi – một đứa trẻ, cũng chưa từng trút giận lên tôi vì những oán hận dành cho mẹ ruột tôi.
Nhưng tôi lại tham lam, chỉ muốn có chút tình thương từ bà, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Cuối cùng, tôi lại tiến quá xa với con trai của bà, đến mức suýt chút nữa phải gọi bà một tiếng “mẹ”…
Điều này, thực ra tôi cũng không ngờ tới.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.