4.
Đến lúc đó, cảm xúc của tôi vẫn không thực sự rõ ràng. Mẹ ruột của tôi đột nhiên xuất hiện.
Tôi thậm chí chưa kịp nói với bà nhiều lời, thậm chí chưa từng gọi bà vài tiếng “mẹ”, bà đã chet ngay trước mặt tôi.
Tôi thậm chí không biết phải dành cho bà loại cảm xúc gì. Nhớ nhung? Oán hận? Biết ơn?
Đều nên có, nhưng lại dường như không có gì.
Từ “mẹ” đối với tôi thật xa lạ. Như một lời nguyền cấm kỵ. Không bao giờ được thốt ra từ miệng tôi. Nhưng tình hình trước mắt lại tiến triển quá nhanh, không cho tôi bất kỳ thời gian nào để tiêu hóa cảm xúc của mình.
Tôi chưa kịp phản ứng, một đám người đã xông tới, kéo tôi ra ngoài.
“Mau, theo ba về nhà.”
“Con không biết ba nhớ con đến thế nào đâu, đừng nghe mẹ con nói bậy, ba chỉ còn mỗi mình con thôi, con phải lo cho ba khi về già chứ.”
“Ba tìm cho con một mối hôn nhân tốt rồi! Họ mở nhà máy phân bón, mỗi năm kiếm cả triệu, có biệt thự ba tầng, con về đó làm thiếu phu nhân! Học hành làm gì, lấy chồng nhà họ Vương, gần nhà, còn có họ hàng thân thích, có người giúp đỡ mà!”
“Tôi không đi! Bỏ tôi ra!”
“Đừng có mơ nữa, con đâu phải thiên kim tiểu thư thật, đừng tự nâng cao mình. Học đại học thì có ích gì? Trong làng cũng có người vào đại học đấy nhưng tốt nghiệp rồi vẫn phải đi làm thuê, lương chỉ có mấy triệu một tháng. Khi cưới, sính lễ còn không bằng đứa tốt nghiệp cấp hai nữa!”
Sức lực của tôi không thể so được với đám người này, chưa kể họ đông hơn, tôi gần như bị kéo lê ra ngoài.
Khi đế giày cọ xát với nền đất đến mức như sắp phát ra tia lửa, tôi quay đầu nhìn mẹ tôi nằm trên giường bệnh. Dù khuôn mặt bà đầy m//áu, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thanh thản.
Bà làm sao có thể yên lòng nhắm mắt? Con gái bà còn đang chịu khổ trên trần gian, sao bà lại có thể ra đi thanh thản như vậy? Nỗi căm hận Dương Tiểu Quân còn lớn hơn tình yêu dành cho tôi sao? Bà có yêu tôi không?
Cậu thiếu niên lặng lẽ tiến đến giường mẹ tôi khi không ai để ý, cầm một chiếc khăn, trong khi đám đông đang náo loạn, cậu chậm rãi làm ướt khăn rồi nhẹ nhàng lau sạch m//áu trên mặt mẹ tôi.
Cậu ấy mới là đứa con mà mẹ tôi yêu nhất.
Bí mật về việc tráo đổi chúng tôi, vốn dĩ mẹ tôi định mang theo xuống mồ. Nhưng Dương Tiểu Quân thấy cậu không giống mình, luôn nghi ngờ cậu là con riêng của mẹ, nên cứ cách vài ngày lại đ//ánh đ//ập cậu dã man, thậm chí còn có ý định giet cậu.
Mẹ tôi rất sợ.
Sau một trận đòn thừa sống thiếu chet, bà rơi vào hôn mê dài, khi tỉnh lại thì biết con trai mình đã cõng bà đi hàng chục dặm đường núi để đến bệnh viện thị trấn. Bác sĩ chẩn đoán bà bị ung thư phổi.
Tôi không biết bà đã suy nghĩ những gì, cuối cùng bà vẫn nói ra sự thật.
Cậu thiếu niên liên lạc với ba mẹ ruột, làm xét nghiệm ADN và chứng minh mình là cậu chủ thực sự, sau đó ba mẹ ruột của cậu động lòng tốt, đưa mẹ tôi vào viện tư đắt đỏ này.
Tôi nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng cậu chỉ tập trung lau sạch vết m//áu trên mặt mẹ, đôi mắt long lanh nước, không hề để ý đến tôi dù chỉ một chút.
Trái tim tôi dần dần nguội lạnh.
Đúng vậy, vở kịch này vốn không liên quan gì đến cậu ấy. Sự ngu ngốc, thô bạo, đầy tính toán và định kiến lạc hậu này, vốn dĩ không nên liên quan đến cậu ấy.
Ngay khi sắp bị lôi ra khỏi cửa, tôi cố gắng hết sức nắm lấy tay áo của bác sĩ trực ban, làm khẩu hình miệng theo lời cậu thiếu niên: “Báo cảnh sát.”
Tôi tiếp tục bị kéo đi, chút vải áo bị tôi nắm chặt dần tuột khỏi tay. Bác sĩ nhìn tôi thật sâu, nhưng không có hành động hay câu trả lời nào.
5.
Khi cả đám người chúng tôi ầm ĩ đi dọc hành lang, một nhóm người mặc vest đen đi ngược chiều đến.
Người đi đầu mặc áo vest nhưng để hở ngực trần, lộ rõ cơ bắp, trông rất khoa trương, tóc bóng mượt, đeo sợi dây chuyền phô trương, ngón tay đeo nhẫn đủ loại hình thù lấp lánh khiến người ta chói mắt.
Thấy anh ta, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bạc Thiếu Dương.
Nhìn thấy cả đám người đang kéo tôi đến trước mặt anh ta, anh ta lạnh lùng nhướng mắt, phát ra một tiếng cười khinh miệt, ánh mắt lướt qua tất cả đám họ hàng có mặt, nghiêng đầu làm cổ kêu răng rắc rồi nói lạnh lùng: “Người của tao, chúng mày cũng dám động vào à?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐám người nhà tôi thấy đám vệ sĩ mặc vest đen phía sau anh ta thì có chút chột dạ.
Dương Tiểu Quân cứng cổ nói: “Người của mày? Đây là con gái tao! Tao muốn dẫn nó đi mày cũng dám cản à? Mày nghĩ mày là ai?”
Một bà thím kéo áo Dương Tiểu Quân, nháy mắt ra hiệu: “Ông có bị ngốc không? Con gái gả cho nhà nào chẳng thế, nhà lão Vương trả 300 ngàn, ông hỏi xem người này trả được bao nhiêu.”
Dương Tiểu Quân nháy mắt, ánh mắt đảo quanh rồi mở miệng: “Con gái tao đã hứa gả cho nhà lão Vương ở làng chúng tao rồi, nhà người ta đã đưa 300 ngàn sính lễ. Mày muốn dẫn nó đi thì cũng được, trả tao gấp đôi số sính lễ, rồi… rồi thêm một chiếc xe nữa! Tiền trả đủ thì con bé sẽ thuộc về mày.”
Bạc Thiếu Dương nhíu mày không tin nổi, nhìn Dương Tiểu Quân: “300 ngàn? Chỉ có 300 ngàn mà mày đã bán Tiểu Như rồi à?”
300 ngàn chỉ là số tiền tiêu vặt của Bạc Thiếu Dương trong vài tháng, chỉ là chi phí cho một buổi tiệc sinh nhật.
Dương Tiểu Quân vẫn trơ trẽn: “Mày thấy ít thì có thể trả thêm mà, đúng không? 600 ngàn, rồi thêm một chiếc xe, phải là xe xịn, xe nát tao không lấy.”
Bà thím bên cạnh lại kéo áo ông ta: “Ông có bị ngốc không? Thằng bé này nhìn là biết có tiền, sao ông chỉ đòi 600 ngàn? Đòi một triệu! Rồi đòi thêm một căn nhà nữa! Nhìn ông thật chẳng có tiền đồ…”
“Thôi thôi, tao không muốn đôi co với chúng mày,” Bạc Thiếu Dương rút điện thoại ra, “Sáu trăm ngàn đúng không…”
“Bạc Thiếu Dương!” Tôi đột ngột gọi anh ta.
Bạc Thiếu Dương ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tiểu Như?”
Bà thím kia cười tươi rói: “Đúng rồi, con gái ơi, con bảo anh ta đưa thêm tiền đi, ba con chỉ có con là con gái duy nhất mà…”
Tôi lạnh lùng nói hết câu: “Nếu cậu đưa cho bọn họ dù chỉ một đồng, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu, cả đời không nói chuyện với cậu một câu.”
“Đồ con mất dạy, đồ lòng lang dạ sói!” Dương Tiểu Quân quay người tát tôi một cái, nhưng Bạc Thiếu Dương đã chuẩn bị trước, nắm lấy tay ông ta: “Tao muốn xem ai dám động vào cô ấy!”
Nhưng chỉ mới nắm tay một chút, Bạc Thiếu Dương đã nhăn nhó vì đau. So với Dương Tiểu Quân, người làm việc nặng quanh năm, Bạc Thiếu Dương dù sao cũng là con nhà giàu, không có sức mạnh bằng.
Đang chuẩn bị dùng chiêu võ mà mình đã học suốt nhiều năm để đánh nhau với Dương Tiểu Quân, thì một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cửa.
Cậu thiếu niên đứng đó lạnh lùng, cao hơn cả Dương Tiểu Quân và đám họ hàng của ông ta một cái đầu. Đám đông dày đặc không che được gương mặt của cậu.
“Các người định làm loạn đến bao giờ? Ở đây còn có người chưa kịp nguội x//ác đâu.”
Dương Tiểu Quân nghe vậy, cuối cùng cũng nhớ ra mình đang mang tội giet người, mắt đảo quanh rồi quay đầu bỏ chạy.
Cả đám họ hàng của ông ta cũng chạy theo về phía hành lang bên kia. Mấy người đang kéo tôi vẫn không chịu buông, như sợ tôi sẽ ở lại nói gì đó bất lợi cho họ với cảnh sát. Tôi bị kéo lê đi, mất cả một chiếc giày, trong lúc hỗn loạn tôi quay lại nhìn Bạc Thiếu Dương hét lớn: “Còn ngơ ra đó làm gì, cản họ lại!”
Dù bao năm qua, tôi biết mình chẳng là gì trong mắt nhà họ Tĩnh, nhưng Bạc Thiếu Dương là ngoại lệ. Bạc Thiếu Dương là người duy nhất mà tôi có thể gọi là bạn. Dù bản thân anh có lẽ không nghĩ vậy…
Nhờ lời nhắc của tôi, Bạc Thiếu Dương mới kịp phản ứng, vừa chỉ huy đám vệ sĩ ngăn đám người lại, vừa chạy đến gần tôi, vừa hỏi với đôi mắt ngây thơ pha lẫn lo lắng: “Có chuyện gì vậy, Tiểu Như? Có người chet à?”
Tôi chỉ về phía Dương Tiểu Quân, gào lên: “Là ông ta! Chính ông ta đã đ//ánh chet mẹ tôi ngay trước giường bệnh! Mau báo cảnh sát đi!”
Chưa dứt lời, bà thím đang chạy phía trước quay lại bịt miệng tôi, kéo tôi chạy về phía lối ra của bệnh viện.
Tất cả hy vọng của tôi đều dồn hết vào Bạc Thiếu Dương. Dù anh ta thường không đáng tin cậy, nhưng lần này đã mang theo nhiều người như vậy, chắc sẽ có chút tác dụng chứ?
Khi bị đám người kéo lên xe kéo, tôi cảm thấy họ có vẻ hành động hơi chậm, ngoái đầu lại nhìn xem Bạc Thiếu Dương đâu, nhưng bà thím đã nhấn đầu tôi xuống đám đông. Trong lúc xô đẩy, tôi còn bị ai đó thò tay sờ mó hai lần.
Xe kéo khởi động, Bạc Thiếu Dương vẫn chưa đến, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, nhưng khi xe lăn bánh, tôi suýt ngã, vất vả giữ thăng bằng, phát hiện bàn tay đê tiện lại đang mò vào đùi tôi, tôi liền vùng vẫy chống trả, trong lúc đó chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi lung tung.
Khi xe kéo về đến làng, Dương Tiểu Quân ra vẻ hùng hổ chỉ huy đám họ hàng đưa tôi vào căn nhà đất của ông ta, phất tay: “Báo với nhà lão Vương, có người thành phố ra giá 600 ngàn cùng một chiếc xe muốn lấy con gái tao. Vì làng xóm láng giềng, tao giảm cho 100 ngàn, đưa 200 ngàn nữa là có thể đón con bé về.”
Làm tôi lạnh toát cả người là đến lúc này mà Bạc Thiếu Dương vẫn chưa đến.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.