1.
Cả thế giới đều có thể trách mẹ tôi. Trách bà ích kỷ, trách bà vô sỉ, chỉ có tôi là không thể.
Năm ấy, bà dùng tôi – đứa bé vừa mới sinh – để đổi lấy cậu chủ nhà họ Tĩnh.
Chính sự ích kỷ và vô sỉ của bà đã cho tôi 18 năm cuộc sống sung túc, giúp tôi không phải lớn lên trong ngôi nhà nghèo khổ đầy bạo lực, nơi trọng nam khinh nữ.
Tôi nắm tay bà, nói với bà rằng tôi biết bà làm tất cả vì muốn tốt cho ta. Nhưng bà nói với tôi rằng, không chỉ có vậy.
Lúc đó, bà đã được chẩn đoán mắc ung thư, ung thư phổi giai đoạn cuối, cả người gầy guộc và đ//iên loạn, đôi mắt lờ đờ, đỏ ngầu vì những đường tơ m//áu.
Bà nắm chặt tay tôi, dường như dồn hết sức lực vào, mạnh đến mức kim tiêm cũng bắt đầu rút ngược m//áu, giọng bà khàn khàn, nhưng vang lên như tiếng sấm bên tai ta.
“Chị dâu con trước đây cũng sinh một đứa con gái, nhưng bị bà nội con dìm chet. Sau đó, mẹ ra ngoài làm công. Ngày mẹ sinh con, ba con vẫn còn ở công trường. Mẹ chỉ có một mình trong bệnh viện thành phố, tự ký giấy, tự mình sinh con.”
“May mà ông ấy không đến. Nếu ông ấy đến, con cũng sẽ chet. Nghe lời mẹ, con cứ bám chặt lấy ba mẹ nuôi của con. Mẹ thấy họ là người tốt, họ sẽ không để con thiếu tiền học đại học đâu…”
“Nói nhiều lời ngọt ngào một chút, cứ bảo rằng… ân sinh không bằng ân dưỡng. Nếu họ ghét con, con cứ mắng mẹ theo họ, đúng, con cứ mắng mẹ. Tĩnh Như? Con có nghe không? Nói gì đi chứ!”
Tôi đứng đờ ra, bị sốc đến nỗi không nói nên lời, vừa định phản ứng thì nhìn thấy ống tiêm của bà dần dần đỏ lên vì m//áu chảy ngược. Tôi theo phản xạ nhấn vào tay bà: “Mẹ… Mẹ đừng cử động lung tung…”
“Mẹ sắp chet rồi, con còn lo mấy thứ này làm gì!” Bà giơ tay kia lên, như một móng vuốt đại bàng, túm chặt lấy cánh tay tôi: “Ngôi nhà đó là nơi nuốt chửng con người, con tuyệt đối không được trở về! Nghe thấy không? Nghe thấy không? Nghe thấy không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một đám người khí thế hùng hổ xông vào. Người đàn ông trung niên đứng đầu thấy mẹ tôi nằm trên giường bệnh liền mắng chửi thậm tệ: “Con mụ thối tha, mày cũng xứng đáng nằm ở bệnh viện tốt thế này à? Đi, về với tao, có chet mày cũng phải chet trên đất nhà tao!”
Mẹ tôi lúc này đã gầy đét như một cái xác khô, sắc mặt như quỷ dữ, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của bà lại sáng quắc.
Thấy người đàn ông xuất hiện, khóe miệng bà nở một nụ cười quái dị: “Mày tuyệt tự rồi. Con trai không phải của mày, con gái cũng không phải của mày. Mày tuyệt tự rồi!”
“ĐM mày!”
Người đàn ông trung niên như một con bò đ//iên, nhảy cẫng lên cao rồi lao thẳng vào mẹ tôi, đấm đá như bão tố trút xuống cơ thể gầy guộc của bà, vừa đánh vừa chửi rủa bằng giọng địa phương, những lời lẽ bẩn thỉu và độc ác đến mức người ta không thể tin được.
Nhưng mẹ tôi vẫn cười.
Giọng cười khàn khàn, khó nghe, như ác quỷ đến từ địa ngục, cười đến mức từng cục m//áu đặc tắc nghẹn trong miệng bà tuôn ra ngoài, khiến các máy đo phát ra tiếng báo động dồn dập.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi mới hoàn hồn, chạy tới kéo người đàn ông kia ra, nhưng cảm giác như tôi đang kéo một chiếc xe máy đang lao về phía trước, sức của tôi chỉ làm giảm đi một chút tốc độ của ông ta mà thôi.
Ngay giây sau, cậu thiếu niên đứng im lặng ở góc tường, trông như một bông hoa dại dán vào vách tường suốt từ đầu đến giờ, bỗng động đậy.
2.
Cậu thiếu niên kia suốt 18 năm nay được gọi là Dương Đông, sau khi nhận lại ba mẹ ruột, cuối cùng đã lấy lại tên thật là Tĩnh Tử Ngôn.
Tĩnh Tử Ngôn là người đồng trang lứa giản dị và kiên cường nhất mà tôi từng gặp.
Cậu ấy mặc bộ đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều, đầu cắt tóc ngắn gọn gàng nhất có thể, nhưng khuôn mặt ấy lại tỏa sáng, ánh mắt khi tập trung lập tức phát ra một luồng sát khí khiến người khác phải run sợ.
Tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ động tác của cậu ấy, thì cậu ấy đã tung một cú đ//ấm khiến người đàn ông trung niên ngã nhào xuống đất, sau đó những cú đấm đá còn dữ dội hơn ban nãy trút hết lên cơ thể ông ta.
Những người thân của người đàn ông trung niên lao vào can ngăn, nhưng họ chỉ kéo thiếu niên chứ không kéo người đàn ông, vừa kéo vừa lẩm bẩm chửi rủa cậu ấy là đồ bất hiếu.
Cậu thiếu niên càng trở nên hung hãn, vài cú thúc khuỷu tay đã đẩy lùi hai người đàn ông trung niên kéo cậu ra, sau đó lại như một con sói, tiếp tục lao lên đánh tiếp.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng báo động, định vào phòng nhưng bị đám người đánh nhau chặn ngay cửa, không vào được.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi tranh thủ đỡ mẹ dậy, cầm giấy lau m//áu ở khóe miệng bà, nhưng bà hất tay tôi ra.
Bà mạnh đến mức đáng sợ, hoàn toàn không giống một người bệnh sắp chet vì ung thư, đôi mắt đỏ ngầu, đồng tử như giãn rộng ra, ánh mắt trống rỗng khiến tôi lạnh người.
Bà từ từ quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, khóe miệng lại trào ra m//áu, cùng với đó là một câu nguyền rủa khàn khàn nhưng đầy uy lực: “Dương Tiểu Quân, mày đáng phải tuyệt tự! Nhà mày đáng bị tuyệt tự!”
Người đàn ông trung niên giống như một con cá sống, giãy lên một cái, dường như lại muốn lao vào đánh mẹ tôi, nhưng bị cậu thiếu niên hung dữ giẫm mạnh lên.
Mẹ tôi thấy ông ta như vậy, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Những đường kẻ trên máy đo điện tim giống như một tia chớp, khi tôi nhìn vào con số, nhịp tim đã vọt lên 180, vừa hét lên một câu “Bác sĩ”, thì đường kẻ đột ngột kéo thẳng.
Tiếng cười tắt lịm, mẹ tôi đổ sập xuống, nhắm mắt lại, khóe miệng đẫm m//áu vẫn còn giữ nụ cười méo mó.
Nụ cười đó, tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhớ mãi cả đời.
3.
“Tất cả dừng tay! Có người chet rồi!” Tôi dồn hết sức lực hét lên một tiếng, cuối cùng cũng khiến tất cả mọi người dừng cuộc ẩu đả.
Mọi người quay đầu lại, nhìn mẹ tôi với khuôn mặt đầy m//áu, rồi nhìn sang tôi.
Cậu thiếu niên dường như bất động, chân mày khẽ nhíu lại, đôi môi run rẩy, ánh mắt dần phủ đầy nước mắt, nhưng cậu không bước thêm một bước về phía mẹ tôi.
Một lúc lâu sau, cậu ấy vừa lắc đầu vừa lùi lại, lùi mãi cho đến khi đứng cạnh bác sĩ, vô tình nhường chỗ cho người sau có thể tiến đến giường bệnh.
Bác sĩ kiểm tra một lúc, nhìn tôi rồi nhìn cậu thiếu niên: “Ai là người thân? Bệnh nhân hiện không còn dấu hiệu sự sống, có muốn cấp cứu không?”
Tôi vẫn đang chìm trong sự bàng hoàng, khó có thể chấp nhận tất cả những gì vừa xảy ra trước mắt. Một giọng nói trầm lạnh của cậu thiếu niên vang lên: “Đừng cấp cứu nữa. Sống chỉ là chịu khổ mà thôi.”
Tôi quay lại nhìn cậu, vẻ mặt cậu không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể trên khuôn mặt ấy có một chiếc mặt nạ dày ngăn cách mọi cảm xúc thật sự. Người ngoài chỉ có thể thấy vẻ lạnh lùng trên lớp mặt nạ đó.
Dương Tiểu Quân, người bị đ//ánh đến mặt mày bầm tím, giờ đây lại đồng ý với cậu thiếu niên: “Đúng vậy, cấp cứu làm gì, m//ạng rẻ mạt, chet rồi thì chet thôi. Dù sao nó cũng bị ung thư, sống cũng chẳng lâu nữa.”
Cậu thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Cố ý gây thương tích dẫn đến chet người, thường sẽ bị kết án từ 10 năm tù trở lên hoặc chung thân. Vậy mà ông còn có tâm trạng nói lời cay độc à?”
Dương Tiểu Quân ngây người: “Đánh vợ mà gọi là cố ý gây thương tích à? Nó sống là người của tao, chet cũng là ma của tao, tao đ//ánh chet nó thì đó là do nó xui xẻo. Nhà ai chẳng đ//ánh vợ? Còn nữa, chúng mày có nghe thấy không? Nó nguyền rủa tao tuyệt tử tuyệt tôn! Nó đáng chet!”
Cậu thiếu niên vẫn lạnh lùng: “Vậy là ông nhận tội rồi. Ở đây có camera giám sát, bằng chứng rõ ràng, từng lời từng hành động của ông đều không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
“Thằng ranh con, mày dám phản tao à!”
Cậu thiếu niên lạnh lùng đẩy ông ta qua một bên, quay sang tôi: “Báo cảnh sát đi. Cậu là con ruột của bà ấy, cuộc gọi này là của cậu.”
Đó là lần đầu tiên Tĩnh Tử Ngôn nhìn thẳng vào tôi. Nhưng tôi không ngờ, lại là trong một hoàn cảnh như thế này.
“Ai dám báo cảnh sát!” Dương Tiểu Quân chống tay lên hông, đám người thân phía sau liền tiến lên, đứng về phe ông ta.
“Con ơi, con là con gái ruột của ba mà, sao con có thể báo cảnh sát bắt ba được? Tất cả là do mẹ con bỏ rơi con, ba lúc nào cũng thương nhớ con! Để ba nói cho con nghe, mấy hôm trước, ba còn nhờ người mai mối tìm cho con một mối tốt đấy!”
Tôi lại lần nữa đứng chet trân tại chỗ. Tìm mối? Mẹ tôi vừa bị đ//ánh đến chet, th//i th//ể còn chưa lạnh. Giờ họ đã lên kế hoạch bán tôi để đổi lấy sính lễ rồi sao?
Tôi mới mười tám tuổi, còn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật. Sao họ dám?
Lời mẹ tôi nói trước khi lâm chung lại vang lên bên tai: Căn nhà đó là nơi ăn tươi nuốt sống con người. Con tuyệt đối không được trở về.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.