Đương trường tát ta mấy bạt tai, đến khi hai má sưng đỏ, búi tóc tán loạn, cả chiếc thoa ngọc trai trên đầu cũng rơi xuống đất vỡ nát, bọn họ mới dừng tay.
Lục Khinh Vân bóp lấy cằm ta, như chưa hả cơn giận.
“Thi Lệnh Yểu, cô cũng xuất thân nhà quan, không ngờ lại đi học mấy thứ thủ đoạn cám dỗ thế này. Ngày thường cô quyến rũ dụ dỗ chủ quân thì cũng thôi đi, hôm nay lại còn muốn trèo lên đầu ta mà ngồi. Cô có mấy cái mạng để đấu với ta?”
Xuất thân của Lục Khinh Vân đúng là quá tốt quá cao, chưa từng nếm trải khổ cực nhân gian, nên mới ngây thơ như thế.
Tuy nhìn thì hùng hổ doạ người, nhưng thực chất cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Là một kẻ ngốc ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
Ta cúi đầu ho ra máu, lúc ngẩng lên lần nữa, đã đổi sang một gương mặt khác.
Vẫn là cái dáng vẻ nàng ta quen thuộc, nhu nhược đáng thương, ép dạ cầu toàn.
“Phu nhân nói đúng, nô tỳ nào dám tranh giành này đó với phu nhân? Nô tỳ chỉ muốn xin chút cơm thừa canh cặn trong phủ mà thôi…”
Lục Khinh Vân ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì ta đã được người khác kéo dậy.
Là Tống Thanh Hoài.
Hắn vừa hoảng vừa giận, nhìn đến vết sưng đỏ trên mặt ta thì lửa giận lại bốc cao hơn ba phần.
Tuy Lục Khinh Vân đã hơi hốt hoảng, nhưng vẫn cứng cổ mà rằng: “Là cô ta bất kính trước, ta chỉ mới phạt nhẹ mà thôi!”
Ta nép sát trong lòng Tống Thanh Hoài, mi mắt rưng rưng, khoé miệng rướm máu, trên tay vẫn nắm chặt chiếc trâm thoa.
“Chỉ tiếc chiếc thoa ngọc trai này… Đều do Lệnh Yểu không tốt…”
Xưa nay đàn ông chỉ tin vào thứ mình tận mắt nhìn thấy, lời của người ngoài há lại để lọt tai?
Nàng ta càng cậy mạnh, ta sẽ càng nhu mì.
Lục Khinh Vân không bao giờ biết, cái lòng tự tôn mà nàng ta luôn coi trọng, sẽ là nền tảng để Tống Thanh Hoài thương xót lấy ta.
Quả nhiên, tiếc thương trong mắt Tống Thanh Hoài lại nhiều thêm hai phần.
Hai phần thương tiếc này vừa hay lan sang chỗ Lục Khinh Vân, biến thành lửa giận ngút trời.
“Lục thị trời sinh đố kỵ, phạt chép Nữ giới mười lần, cấm túc ba ngày!”
Ta bị người bế lên, lúc rời khỏi chủ viện, vừa khéo thấy cảnh Lục Khinh Vân ngã ngồi trên đất, đầy mặt không dám tin.
Nàng ta không hiểu, trong một toà trạch viện không bé không lớn thế này, đàn ông mới là người giữ ngôi chúa tể.
Xuất thân cao quý thì thế nào? Trâm anh thế gia lại ra sao?
Chỉ cần Tống Thanh Hoài muốn, hắn có thể giày vò bất cứ một ai.
Làm chồng là như thế đó, hắn không cần cao quý hơn ngươi, cũng không nhất thiết phải thông minh bằng ngươi. Dù cho xuất thân thấp hèn, tài hoa không có, thì hắn vẫn có thể tiện tay xé nát đời ngươi.
Đêm đó, ta nghe nói Lục Khinh Vân vô cùng tức giận.
Lúc hạ nhân tới báo, Tống Thanh Hoài còn không thèm nhếch mắt.
Ta vẫn hầu hạ hắn tắt đèn đi ngủ như thường.
Có người gõ nhẹ song cửa sổ, đưa một chai thuốc rượu.
Giọng của bà ta cất lên giữa đêm như ma quỷ: “Tiểu nương làm tốt lắm, lão thái thái thưởng cho cô rượu thuốc.”
“Nhưng, lão thái thái có lời rằng, nếu cô muốn sớm được gặp mẹ, thì chuyện trong hậu trạch càng phải ra sức nhiều hơn.”
Ta hừ lạnh, nhả ra hai chữ.
“Chớ gấp.”
Mối thù của ta với căn nhà này, một phút một chốc sao mà gấp được?
04.
Ngày thứ hai cấm túc, chìa khoá quản gia của Lục Khinh Vân cũng bị Tống Thanh Hoài thu hồi.
Chủ mẫu phạm lỗi, nhưng cái hậu trạch này vẫn cần người lâm thời làm chủ.
Tống Thanh Hoài suy nghĩ rất lâu, cơ thiếp trong phủ đông không đếm xuể, cũng không phải không có người hắn thích.
Nhưng bọn họ nếu không xuất thân nha hoàn thông phòng thì cũng là lương thiếp mua từ bên ngoài. Đương nhiên không thể coi sóc mấy chuyện to to nhỏ nhỏ trong cả Tống phủ.
Thế nên, ánh mắt hắn dừng lại trên người ta: “Chủ mẫu vô đức, chìa khoá quản gia cứ giao cho A Yểu vậy.”
Ta biết cũng không phải do hắn xem trọng gì ta, ta ở trong mắt hắn, cũng chỉ là một nhân viên thu chi xinh đẹp ngoan ngoãn hơn chút mà thôi.
Mấy chuyện như quản gia, làm tốt thì là bổn phận, làm sai sẽ thành đầu đề cho người ta bàn tán.
Trước nay Lục Khinh Vân quản gia nghiêm khắc vô tình, làm việc không cho ai bắt bẻ. Tuy bọn nô tài đàm tiếu rất nhiều, nhưng thân phận nàng ta cao quý, chưa có ai từng dám mở miệng kháng nghị.
Mà ta, lại không có cái bản lĩnh đó.
Vũng nước đục này, ta không muốn bước vào.
“Từ nhỏ ta đã là cô nhi, chưa từng học việc quản gia, sợ là không làm được gì, khiến lão gia không vui.”
“Lão thái thái vẫn còn minh mẫn, trước khi phu nhân vào cửa, không phải việc nhà vẫn do một tay lão nhân gia sắp xếp hay sao? Chi bằng lão gia cứ giao chìa khoá này lại cho lão thái thái?”
Tống Thanh Hoài suy tư một lát, khoát tay.
“Cũng được, nếu nàng đã nhượng hiền, thì cứ để mẫu thân quản gia đi.”
Kể từ đó, xâu chìa khoá quản gia được đưa đến Từ An đường.
Ngày hôm sau thỉnh an, lão phu nhân gọi một mình ta ở lại.
Bà ngồi ngay ngắn nơi cao, mặt mũi từ bi như thường.
Vui vẻ đeo chiếc vòng vẫn luôn mang trên cổ tay vào tay ta: “A Yểu, ta biết con là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất.”
“Tiếc là, số con không tốt, lại rơi vào cái cảnh làm thiếp cho người, aiz…”
Nói xong, thì rơi lệ.
Ta lùi lại hai bước, cung kính dập đầu.
Lời nói ra vừa khiêm nhường vừa khéo léo: “Lão thái thái nói gì vậy ạ? Lệnh Yểu tuổi nhỏ gặp nạn, nếu không nhờ có ngài từ bi thu nhận, thì không biết bây giờ Lệnh Yểu đã chết biết bao nhiêu lần rồi.”
“Còn lão gia… Lão gia rất tốt với con, cho dù có làm thiếp, Lệnh Yểu cũng cam lòng.”
Mấy lời như này lặp lại đã không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi lần nghe ta nói xong, bà ta lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.
Dường như hết sức hài lòng.
Bây giờ cũng thế. Lão thái thái khoát khoát tay cười, Thôi ma ma thấy thế thì đỡ ta đứng lên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCặp mắt nhìn như từ bi nhưng thật ra lại sâu không thấy đáy cứ không ngừng quan sát lấy ta.
“Con gái ngoan, con cứ yên tâm. Con vừa bị thương, lại còn thay ta tranh quyền quản gia ở chỗ lão gia. Lão bà ta tất sẽ không bạc đãi con đâu.”
“Ngày mai trời đẹp, là dịp tốt để dâng hương lễ Phật. Xương cốt lão bà ta đã yếu rồi, con thay ta lên Đại Tướng Quốc tự một lần đi.”
Ta thở hắt ra, quỳ xuống đất dập đầu không biết bao nhiêu là cái.
Rồi mới lui ra trong ánh mắt hài lòng của lão thái thái.
Ánh trăng cao chiếu, gió lạnh thấu xương.
Ta đứng ngoài hành lang Từ An đường, siết chặt chiếc vòng phỉ thuý trên tay.
Thấy thật buồn nôn.
05.
Có lời của lão thái thái, ta muốn ra ngoài đương nhiên rất dễ.
Mới sáng sớm Thôi ma ma đã cho người chuẩn bị xe, còn điều thêm mấy nha hoàn, nữ hầu cho ta.
“Tiểu nương mảnh mai, sợ là chịu không nổi ngựa xe xóc nảy. Đến Đại Tướng Quốc tự nếu có việc gì không làm nổi thì cứ sai bảo bọn họ đi làm.”
“Phiền Thôi ma ma cảm ơn lão thái thái giúp ta.”
Ta bình tĩnh dịu dàng đáp lễ, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
Mấy nữ hầu đó hai tay chai sần, mặt mũi hung hăng, nào giống tỳ nữ nhà quan?
Rõ ràng là người chuyên làm việc nặng ở điền trang nông hộ.
Ngoài mặt thì có vẻ theo giúp việc cho ta, nhưng trên thực tế thì là giám sát cản trở.
Nhưng ta không thể không nghe. Nếu không làm theo đúng ý lão thái thái, thì ta sẽ không gặp được a nương.
Đại Tướng Quốc tự nằm ở thành đông, xe ngựa lắc lư cả một đường dài mới đến.
Vừa bước vào cổng chùa, đã có một tiểu tăng đến dẫn đường.
“Mời nương tử* theo ta.”
*Nương tử trong trường hợp này dùng để chỉ nữ giới, không phải vợ.
Cả đám người đi dọc theo một con đường mòn rất lâu, mới tới một sương phòng.
Ta đẩy cánh cửa gỗ mục nát sắp hỏng ra, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã có người xông tới.
“Lệnh Yểu, con ta!”
Hai giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ ta, lúc này ta mới kịp nhận ra người này là a nương.
A nương ta mặc áo vải, búi tóc lúc xưa cắm đầu trân chân phỉ thuý, nay chỉ còn một cây trâm gỗ. Đôi mắt dịu dàng xinh đẹp ngày nào cũng đã có nếp nhăn.
Tim ta cứ như bị ai cầm dao khoét đi một miếng.
“A nương, người chịu khổ rồi.”
A nương lắc đầu, mừng rỡ kéo ta ngồi xuống, hỏi mãi nhưng vẫn như không hết chuyện.
“A nương sao cũng được, ngược lại là con đó. Lệnh Yểu, nhà họ Tống có lo lắng cho hôn sự của con không? Bây giờ, hôn phối của con là công tử nhà nào?”
Từ biệt ba năm, a nương đã lâu không rõ tình huống hiện nay của ta ở Tống gia.
Càng không biết được rằng, vị cố nhân mà bà không tiếc hết tất cả giao phó ta lại, thực ra là phường sài lang hổ báo, từng bước từng bước một nuốt trọn lấy ta.
Ta cúi đầu: “Con bây giờ… là tiểu nương nhà họ Tống.”
A nương kinh ngạc, lát sau mới chan chứa lệ nhoà.
Bà giận, muốn giơ tay lên đánh ta, nhưng lại thấy vết sưng đỏ vẫn còn chưa tan nơi gò má, cuối cùng vẫn buông tay.
“Hồ đồ! Lúc trước ta tiêu hết tài sản đưa con vào nhà họ Tống, là muốn cho con được nửa đời sau ản ổn. Giờ con lại làm vào Tống gia làm…”
“Con đã biết trèo càng cao té sẽ càng đau mà, như phụ thân con ngày trước vậy! Nhà họ Tống nhìn thì có vẻ giàu sang, nhưng con của ta ơi, làm thiếp thì sau này phải biết làm sao? Chỉ cần sơ sảy chút thôi cũng có thể chết rục trong cái toà viện phủ to lớn đó! Sao con lại hồ đồ như vậy…”
A nương tức đến đấm ngực giận chân, ta lạnh lùng lên tiếng: “A nương cho rằng, con tự nguyện đó sao?”
“Là ý gì?”
Ta giương mắt nhìn bóng người ngoài hành lang, kề vào tai bà nói nhỏ.
“Vị lão thái thái đó của Tống gia trước nay chưa từng muốn xem con là người nhà. Từ lúc con mới bước chân vào phủ, bà ta đã muốn đưa con lên giường của Tống Thanh Hoài.”
Mới đầu, ta chỉ cho đây là chuyện bất trắc.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng, ta đã phát hiện ra manh mối.
Ta cũng không phải là người có tửu lượng kém, sao hôm đó chỉ mới uống hai ly đã say đến bất tỉnh nhân sự?
Hôm đó lúc ở trên giường, sao Tống Thanh Hoài lại thản nhiên đến thế?
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là trong rượu đã bị người ta bỏ thuốc.
Lục Khinh Vân sẽ không vội tự tìm thêm đối thủ, vậy chỉ có thể là lão thái thái.
Tống Thanh Hoài không phải con ruột bà ta, Lục Khinh Vân lại xuất thân hiển hách, người làm đích mẫu như bà ta thấy thế thì vô cùng bất an.
Bèn muốn đưa người của mình trà trộn vào trong hậu trạch.
Dù Tống Thanh Hoài đã có rất nhiều cơ thiếp, nhưng sớm đã chán ghét mấy cô lương thiếp không chút thú vị kia rồi.
Còn ta, là con gái nhà quan, lại đúng lúc gia môn sa sút, vừa xinh đẹp tài hoa, vừa dễ bị người ta chèn ép.
Ta chính là lựa chọn tốt nhất.
A nương dốc hết mọi thứ đưa ta vào nhà họ Tống, cứ tưởng ta sẽ được sống trong yên ổn.
Nhưng bà đâu nghĩ tới, lão thái thái của Tống gia, là Bồ tát trước chảo dầu địa ngực.
Nhìn như từ bi hỉ xả, nhưng thực ra là lòng dạ rắn rết.
A nương cũng là nữ tử nhà quan, cũng từng lăn lộn trong đại trạch, chỉ cần động não một chút là hiểu hết ý ta.
Hai mắt bà thất thần, cả người xụi lơ.
Run giọng hỏi ta: “Vậy sau này… con định tính sao đây?”
Ngoài hành lang có bóng người di chuyển, ta cụp mi cười khẽ.
Cất cao giọng nói: “Ơn nghĩa của lão phu nhân và biểu huynh nặng tựa như núi, cho dù liều hết sức mình Lệnh Yểu cũng quyết tâm báo đáp.”
Ân tình tột bậc nhường này, ta sẽ liều mạng mà báo.
Cũng phải trả báo chứ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.