01.
Tống Thanh Hoài rất thích ta.
Không vì lý do nào khác, chỉ vì nếu so với tỳ nữ xinh đẹp trong phủ, ta nhỉnh hơn một chút tài hoa, còn lúc đặt cạnh những thế gia tiểu thư ngoài đó, ta lại thiếu mất vài phân kiêu ngạo.
Thế nên, từ lúc nạp ta vào hậu trạch, ngày nào hắn cũng đến viện của ta.
Hôm nay cũng thế.
Người của chủ viện đã gọi đến lần thứ ba.
Ta nhẹ nhàng khuyên khủ: “Lão gia, hôm nay nên đến phòng phu nhân.”
Tống Thanh Hoài khẽ nhíu mày, vẻ chán ngán hiện rõ nơi đáy mắt: “Ồn ào nhất chính là cô ta, ta lười gặp.”
Ta đưa tay vuốt ve nếp nhăn nơi giữa mày, cong eo ngồi vào lòng hắn.
“Có lẽ phu nhân có chuyện gấp, nếu không sẽ không làm thế này.”
“Uyển tỷ nhi còn bé, nhớ cha là chuyện bình thường, hay lão gia qua đó xem một chút xem.”
Mặt Tống Thanh Hoài hơi giãn ra: “Không nể tình Uyển tỷ nhi, ta cũng lười qua đó.”
Ta tươi cười thay y phục cho hắn: “Dạ dạ dạ, lão gia là người từ ái nhất, khó trách con nhỏ nhớ mong.”
Ánh nến lung linh, hắn cúi người nhéo má ta, cong môi trêu chọc: “Nếu nói con nhỏ, ta vẫn cứ muốn nàng sinh. Lệnh Yểu xinh đẹp, sinh con ra chắc chắc cũng trắng trẻo đáng yêu.”
Ta thẹn thùng cúi đầu không nói, Tống Thanh Hoài lại thấy động tình, muốn đến gần hơn.
Người đứng chờ ngoài hành lang đã gõ cửa đến lần thứ tư, Tống Thanh Hoài nhíu chặt lông mày.
Rất mất kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ đành đi theo thị nữ đó.
Nói sao thì phu nhân Lục Khinh Vân cũng xuất thân trâm anh thế gia, ở thời kỳ đỉnh cao, tổ tiên nhà họ Lục còn có cả một vị làm đến chức Thái sư.
Thế gia cao quý bậc này, cho dù đã gả đến nhà họ Tống, cũng không thể tuỳ tiện khinh nhục.
Trong lòng Tống Thanh Hoài rõ hơn ai hết, mới không thể không nể trọng vị chính thê này hơn một chút.
Nhưng Lục Khinh Vân xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong phú quý, kiêu ngạo trong lòng chỉ có nhiều chứ không có ít.
Gả cho Tống Thanh Hoài chỉ do nhất thời bị mê hoặc, chưa từng ngờ rằng một tài tử đường đường chính chính bậc này lại là kẻ đệ nhất phong lưu. Từ lúc cưới nhau tới nay, không biết hắn đã trêu ong ghẹo bướm biết bao nhiêu lần.
Nay hậu trạch của hắn lại có thêm một người là ta, đương nhiên nàng ấy phải bất mãn.
Phẫn uất ứ đọng nhiều ngày, giờ đã đến hồi bộc phát.
Nếu không thì không lý gì lại vội vã tìm Tống Thanh Hoài ngay lúc này.
Quả nhiên, còn chưa đến nửa canh giờ, Tống Thanh Hoài đã trở về.
Bên ngoài gió tuyết đang lớn, cả người hắn đón gió đón tuyết, trông nhếch nhác vô cùng.
Hắn khẽ cau mày, trong mắt là nỗi giận sục sôi.
Nhưng ta không hỏi, chỉ dịu dàng tỉ mỉ cởi áo choàng cho hắn, đổi một đôi vớ sạch sẽ.
Lúc này Tống Thanh Hoài mới mở miệng: “Nàng có biết cô ta gọi ta qua làm gì không?”
“Cô ta nói đau ngực, muốn ta xem giúp. Trong phủ cũng đâu phải không có đại phu, còn bắt ta đội gió tuyết đi qua, không biết phải nói thế nào nữa!”
“Trước nay phu nhân đâu dễ lên tiếng than đau than bệnh, có lẽ là bệnh thật.”
Tống Thanh Hoài cười nhạt: “Lúc ta tới, trong phòng cô ta còn mấy lá bài chưa kịp dọn đấy. Giống bệnh thật ở chỗ nào, ta thấy cô ta giả bộ thì đúng hơn. Đang yên đang lành lại bắt đầu đi học mánh khoé dụ dỗ lung tung.”
Mặt hắn đầy xem thường, dường như đã quên nửa tháng trước Xuân tiểu nương cũng nửa đêm sinh bệnh, cũng từng gọi hắn qua.
Có điều, một người là tiểu thiếp quyến rũ xinh tươi, một người là chính thê tuổi tác đã cao, đương nhiên khác biệt.
Chắc Lục Khinh Vân cũng chẳng ngờ rằng, khó khăn lắm nàng ta mới học được cách giả vờ nũng nịu, thế mà vào mắt Tống Thanh Hoài lại thành chiêu trò dụ dỗ.
Đàn ông, trước nay đều vậy.
Ta không nói thêm gì nữa, chỉ múc một chén canh bách hợp ấm áp đưa vào tay hắn.
Lại bị Tống Thanh Hoài kéo lấy cổ tay, ghé vào cổ ta than thở.
“Lệnh Yểu ơi Lệnh Yểu, nếu cô ta được nửa phần dịu dàng hoà nhã như nàng thì tốt quá.”
Đàn ông xưa nay đều thích thế.
Họ nghĩ ra rất nhiều từ ngữ mỹ miều để hình dung phụ nữ: dịu dàng, ngoan ngoãn, cung kiệm, thiện lương. Nhưng chẳng qua cũng chỉ để thoả mãn dục vọng chinh phục của họ mà thôi.
Trong lòng ta buồn nôn, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu hiện gì.
Lúc màn phù dung rủ xuống, ta mới hờn dỗi lên tiếng: “Vậy sau này lão gia không được đến phòng các tỷ tỷ khác nữa đâu đó.”
Dịu dàng hiểu chuyện tuy được lòng người, nhưng kiêu căng đúng lúc trong mắt đàn ông, cũng sẽ biến thành nũng nịu tình tứ.
Tống Thanh Hoài ghé vào cổ ta cười khẽ, ánh mắt tràn đầy ham muốn.
Ta biết, ta đã lấy được lòng hắn.
Đây chẳng phải cũng là một kiểu thuần hoá đó sao?
02.
Năm cả nhà bị tịch biên gia sản, ta mới tròn mười bốn tuổi.
Quan quân triều đình bao vây khắp phủ, cần niêm phong thì niêm phong, phải bắt người thì bắt người.
Nam quyến đủ mười bốn tuổi trở lên bị kết án lưu đày, nữ quyến không thành quan kỹ thì cũng biếm làm quan nô.
A nương tốn rất nhiều tâm sức, chèo kéo rất nhiều người, mới âm thầm đưa được ta đến Qua Châu nương tựa cố nhân.
Lão phu nhân Tống phủ ở Qua Châu là người quen cũ của a nương. Bây giờ gia cảnh sa sút, a nương không biết dựa vào ai, chỉ đành cắn răng nhét ta vào nhà họ Tống.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTống lão thái thái là người niệm Phật, sẽ mềm lòng hơn người khác.
Bà tội nghiệp ta tuổi nhỏ gặp nạn, tiếc thương cho dung mạo tuyệt vời của ta, bèn hứa hẹn cho ta lấy danh nghĩa biểu cô nương tá túc lại Tống phủ. Đợi khi ta cập kê sẽ tìm cho ta một gia đình tốt.
Tuy phận ta ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng may biểu huynh đức độ hơn người, biểu tẩu dịu dàng đôn hậu.
Ta cũng vơi bớt nỗi hoảng sầu, an tâm ở lại. Chỉ mong có thể như lời lão thái thái, tìm được một người chồng vững vàng đáng tin, an ổn gả khỏi Tống gia.
Nhưng không ngờ, đến một ngày lại có chuyện xảy ra.
Đêm đó trong phủ đãi tiệc, mời rất nhiều quý nữ trong kinh đến dự. Lão thái thái thương ta tuổi nhỏ mồ côi, dung túng cho ta uống thêm vài ly với những vị cô nương kia.
Ai ngờ, lúc tỉnh dậy, biểu huynh lại đang nằm trên giường của ta.
Lão phu nhân dẫn người xông vào, khóc đến nghẹn ngào, oán than gia môn bất hạnh.
Còn biểu tẩu đã giận đến mức ném vỡ tách trà, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Duy chỉ vị biểu huynh đường chính làm người của ta, là ung dung thoả mãn mặc lại áo lót.
Đôi mắt kia du tẩu khắp người ta, rồi thong thả mở miệng:
“Nếu đã vấy bẩn trong sạch của biểu muội, thì cứ thu phòng đi.”
Chuyện đã rồi, ta không cách nào phản kháng.
Nếu không gả cho Tống Thanh Hoài, ta chỉ còn nước cạo đầu lên núi làm ni cô, hoặc lấy ba thước lụa trắng tự kết liễu bản thân.
Tuy ta không muốn làm bé, nhưng vẫn còn muốn sống cho thật tốt.
Thế nên, ngày hôm sau, một cỗ kiệu nhỏ đi vào cửa bên Tống phủ.
Biểu tẩu biến chủ mẫu, biểu ca thành phu quân.
Còn ta, thành tiểu nương nhà họ Tống.
Từ đó, bị vây hãm trong toà trạch viện này, làm một con kiến hôi mặc người chà đạp.
Nhưng cho dù thân đã hãm xuống bùn sâu, ta vẫn muốn đưa tay vẫy vùng.
Tạ gia A Yểu, xuất thân quý nữ.
Không cam lòng làm một tiểu thiếp chỉ biết làm theo ý người.
03.
Ngày hôm sau, lúc thỉnh an Lục Khinh Vân, vẻ mặt nàng ta bất thiện.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, như có như không quan sát biểu cảm ta.
Chuyện đêm qua Tống Thanh Hoài bỏ mặc phu nhân đến viện của ta sớm đã lan truyền khắp phủ.
Nhưng cố tình hắn với Lục Khinh Vân lại tự mình náo loạn, tự bỏ về phòng ta, ta chưa hề lên tiếng mời gọi.
Thế nên dù trong lòng Lục Khinh Vân không vui, cũng không thể phát tác ra được.
Cho đến khi — nàng ta thấy chiếc thoa ngọc trai ta cài trên tóc.
Nửa tháng trước, Tống Thanh Hoài đã tốn rất nhiều tiền của mới mua được vật này trong tay một thương nhân người Hồ.
Nam châu vốn cũng chẳng phải vật quý giá gì.
Hiếm là ở chỗ, những viên nam châu trên chiếc thoa này lung linh óng ánh, nhu hoà như ánh trăng, không phải là vật mà nam châu bình thường có thể bì được.
Lúc tặng cho ta, hắn từng nói: “Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm, da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa*. A Yểu nhìn thử xem, nam châu này có giống câu đó hay không…”
*Trích bản dịch Trường Hận Ca của Tản Đà. Thơ Hán Việt: Xuân hàn tứ dục hoa thanh trì, ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi.
Đương nhiên, lúc đó ta chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
Còn hôm nay, lại đường đường chính chính cài chiếc thoa này lên tóc.
Không vì lý do gì khác, chỉ để xem xem bộ dạng tức giận của Lục Khinh Vân.
“Lệnh tiểu nương hôm nay cũng đã học thói cậy được cưng chiều mà vênh váo rồi sao? Chiếc thoa ngọc trai này là vật quý, cả phu nhân cũng không có để đeo. Cô thế mà lại dám dụ dỗ lão gia mua cho, đây không phải là tội dụ dỗ hoặc chủ đấy sao?”
Người nói lời này, là Thanh tiểu nương.
Cô ta vốn là thị nữ bồi giá của Lục Khinh Vân. Lục Khinh Vân muốn củng cố tình cảm trong lúc mang thai, bèn đưa cô ta lên làm di nương.
Chủ tớ một lòng, đương nhiên cô ta sẽ ra mặt cho chủ tử.
Lục Khinh Vân cả mày cũng không nhếch, hôm nay ngược lại còn trầm tĩnh hơn ngày thường.
Ta ngẩng đầu, cười đến thản nhiên: “Lão gia nói ta cài đẹp nên ta mới cài. Sao, phu nhân cũng thích?”
“Không thì, để ta nói với lão gia, kêu lão gia đưa cho các vị tỷ muội thêm một cái?”
Nói được một nửa, ta à lên một tiếng, dường như sực nhớ ra.
“Nhưng mà lão gia nói ta trẻ tuổi xinh đẹp, cài chiếc thoa này gọi là dệt hoa trên gấm. Nếu đổi thành người khác, thì gọi là gì đây?”
“Đông Thi cau mày*? Hay Hàm Đan học bước**?”
*Đông Thi hiệu tần: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh, trông lại càng xinh đẹp. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
**Hàm Đan học bộ: Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười.
Ai nấy đều cả kinh, không ai ngờ rằng một người ngoan ngoãn như ta lúc thường, lại sẽ làm Lục Khinh Vân khó xử trước mặt tất cả mọi người.
“Hỗn xược!” Lục Khinh Vân đại nộ, giận đến mức bông tai cũng va vào nhau nghe lanh lảnh.
Quý nữ cao sang đúng là có khác, lập tức có hai thị tỳ xông lên giữ chặt ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.