06.
Tống Thanh Hoài lạnh nhạt Lục Khinh Vân mấy ngày.
Nhưng rốt cuộc vẫn tới viện của nàng ta.
Quyền quản gia chưa nằm trong tay lão thái thái được bao lâu, đã về lại với Lục Khinh Vân.
Không vì lý do gì khác, chỉ nhờ tộc huynh của nàng ta dạo này lại vừa thăng chức.
Tuy Tống Thanh Hoài vô cùng chán ghét người chính thê này của hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể không quan tâm đến nhà họ Lục.
Đây cũng là chỗ tốt của người có xuất thân hiển hách.
Cho dù không có tình cảm vợ chồng, nhưng chồng và mẹ chồng vẫn sẽ xét đến nhà mẹ của ngươi, không làm ra việc gì quá đáng.
Tống Thanh Hoài lại viện của Lục Khinh Vân liên tiếp ba ngày. Tiếng oán hờn của những tiểu nương khác đã bay đầy khắp phủ.
Còn ta lại vui vẻ thanh nhàn.
Không cần hùa theo lấy lòng, không phải khom lưng uốn gối, đúng thật là thoải mái.
Chưa được mấy ngày, Tống Thanh Hoài lại về phòng ta.
Dường như hắn đã uống không ít, gương mặt trắng trẻo như ngọc giờ đây đã đỏ bừng.
“Lệnh Yểu, ta lại có con.”
Ta ngạc nhiên: “Là vị tỷ tỷ nào có thai?”
Vui sướng trong mắt hắn lại dâng cao, vẻ vui sướng yên tâm không thể che giấu được.
“Đương nhiên là phu nhân.”
“Tuy cô ấy hơi kiêu ngạo, nhưng cái bụng thì không chịu thua kém chút nào.”
Cơ thiếp trong phủ tuy đông, nhưng con cái thì chỉ có mỗi mình Uyển tỷ nhi của phu nhân.
Nay lại có thêm người, Tống Thanh Hoài đương nhiên mừng rỡ.
Ta bình thản rót cho hắn một chén canh giải rượu: “Ai mà nói không phải chứ? Phu thân xuất thân tốt lại xinh đẹp, tất nhiên sẽ được trời cao chiếu cố.”
Tống Thanh Hoài đang gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái, nghe xong mấy lời xu nịnh này lại càng vui.
Mơ màng nhìn ta bằng cặp mắt say mèm, tay thì lôi quần kéo áo.
Trước nay ta chưa từng không vâng lời hắn, nhưng giờ lại nhẹ nhàng tránh sang.
“Phu nhân đang có thai, hay là lão gia đi thăm phu nhân đi.”
Tống Thanh Hoài cau mày: “Cô ấy mang thai không tiện, ta qua đó làm được cái gì?”
Thấy không.
Đàn ông chính là như vậy đấy.
Trong suy nghĩ của bọn họ, dường như chỉ có mỗi hai lạng thịt đó mà thôi.
Lúc cởi quần thì dịu dàng lưu luyến không khác gì người tốt.
Mặc quần vào rồi là lại khoác da cầm thú.
Ta nghe xong thì mắc nôn, nhưng vẫn ráng mà nhịn xuống.
“Tuy phu nhân không tiện, nhưng Thanh tiểu nương ở thiên phòng cũng lâu rồi chưa được gặp lão gia. Hay lão gia qua đó một lát đi?”
“Một mặt có thể giải lòng mong nhớ của Thanh tỷ tỷ, mặt khác còn giữ cho phu nhân một phần thể diện, lão gia nghĩ xem có phải hay không?”
Tống Thanh Hoài suy nghĩ một hồi, buông tay.
Chỉ cần hô lên một tiếng, là có tiểu tư bước đến đỡ tay.
Trước khi đi, còn nhéo mặt ta thương tiếc.
“A Yểu, nàng cứ luôn nghĩ cho ta như thế.”
Ta uyển chuyển nhún người, không khỏi thẹn thùng.
“Lệnh Yểu ái mộ lão gia, đương nhiên cái gì cũng nghĩ cho lão gia.”
Gió đêm lạnh lẽo, chỉ còn vài ngọn đèn lẻ loi.
Ta nhìn bóng dáng Tống Thanh Hoài rời đi, yên lặng cười thầm.
Trong phủ, lại có trò hay để xem rồi.
07.
Ngày hôm sau lúc đến thính an phu nhân, Thanh tiểu nương rạng rỡ cả người.
Trên búi tóc có cài một chiếc thoa trân châu lấp lánh rực rỡ, không khỏi khiến người ta vô cùng chú ý.
“Thanh tỷ tỷ, chiếc thoa trân châu này là lão gia thưởng đấy sao?”
Thanh tiểu nương đương nhiên đắc ý. Cô vốn chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, chưa từng có thể diện như thế bao giờ.
Hôm nay mới được thổi phồng vài câu, đã thấy lâng lâng.
“Đương nhiên, lão gia nói ta hầu hạ tốt, vừa tận tâm vừa chu đáo. Không giống như vài người chỉ biết quyến rũ chủ tử, nên đã thưởng cho ta chiếc thoa này.”
Có người biết ý nói theo: “Ây, lúc trước Lệnh muội muội cũng có một cái đúng không?”
Thanh tiểu nương liếc sang nhìn ta, thấy trên đầu ta chỉ cài một cây trâm bạc, thì lại càng thêm càn rỡ.
“Làm gì có chứ? Chiếc thoa lão gia thưởng cho ta là nam châu thượng phẩm, viên nào cũng to tròn bóng loáng. Lão gia chỉ thưởng duy nhất một mình ta, người khác làm sao mà có?”
Lập tức, những ánh mắt châm chọc, khinh bỉ, dò xét bay thẳng lên người ta, mưu toan đè ta xuống chân họ, giẫm nát như đất bùn.
Nhưng ta chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, khen thật lòng thật dạ: “Thanh tỷ tỷ nói không sai, chiếc thoa trân châu này đúng là chói mắt. Ta thấy còn rực rỡ hơn đôi hoa tai trân châu của phu nhân nhiều lắm đấy.”
“Sao? Nam châu loại tốt như thế mà lão gia cũng chỉ thưởng cho Thanh tỷ tỷ, chưa từng tặng cho phu nhân?”
Thanh tiểu nương nghe vậy thì cả kinh, đầu gối mềm nhũn như một phản xạ tự nhiên.
“Phu nhân, nô tỳ… Nô tỳ không có ý này…”
Lục Khinh Vân ngồi đó, mắt phượng khẽ nhếch, dù chưa lên tiếng nhưng lửa giận trong đáy mắt đã phun trào mấy lần.
Không ai dám lên tiếng châm chọc nữa, chỉ lo lắng chờ Lục Khinh Vân mở miệng.
Nhưng thái độ của Lục Khinh Vân lại khác với ngày thường: “Đương nhiên ta biết muội không có ý này.”
“Tỷ muội nói chút chuyện nhà mà thôi, muội quỳ đó làm gì, đứng lên đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc này, Thanh tiểu nương mới run rẩy đứng dậy, vội tháo chiếc thoa trên đầu xuống nhét vào tay áo.
Cô ta cho rằng cứ xuống nước phục tùng như vậy thì Lục Khinh Vân sẽ không làm khó cô ta.
Nhưng cô ta đã quá khinh thường lòng đố kỵ của đàn bà rồi.
Nhất là một người đàn bà đang mang thai.
Lục Khinh Vân sẽ không làm khó Thanh tiểu nương chỉ vì một cái bẫy ly gián hở trên thủng dưới. Nhưng nếu ngày nào Tống Thanh Hoài cũng vào phòng nàng ta, mà lại leo lên giường Thanh tiểu nương thì sao?
Lục Khinh Vân không nhịn nổi.
Cuối cùng, trong một lần vò võ gối chăn, tính tình Lục Khinh Vân bạo phát.
Nàng ta vác cái bụng bầu đi đến thiên viện.
Mới bước tới hành lang, đã nghe tiếng nữ nhân nói cười:
“Lão gia, người cứ ưu ái ta như vậy, không sợ phu nhân với mấy tỷ tỷ khác ghen hả?”
“Ghen thì sao? Ta xem trọng nàng nhất, trên giường bọn họ làm sao so được với nàng.”
“Vậy người nói đi, người thích ta hơn, hay thích phu nhân hơn?”
Tống Thanh Hoài thở dốc: “Đương nhiên là nàng. Cái yếm này sao cởi mãi không được? Mau…”
Tống Thanh Hoài còn chưa nói dứt nửa câu sau, Lục Khinh Vân đã vọt vào.
Trên giường, Thanh tiểu nương để trần nửa vai, áo lót Tống Thanh Hoài thì lỏng lẻo.
Lục Khinh Vân giận đến phát run, cầm cái giá nến kế bên ném lên trên giường.
Tống Thanh Hoài tránh không kịp, áo ngoài bị cháy xém một góc, phẫn nộ quát lên:
“Chẳng lẽ cô điên rồi!”
Đương nhiên Lục Khinh Vân đã điên rồi.
Xuất thân nàng ta cao quý, dung nhan đoan chính xinh đẹp, từ lúc sinh ra tới nay nào từng uất ức thế này.
Giờ nàng ta đang mang thai to bụng, mà chồng thì lại leo giường người khác dè biểu bản thân.
Sao có thể không điên?
Thanh tiểu nương trên giường cũng không khá hơn là bao.
Ngọn nến nóng bỏng rơi lên ngực, da thịt cô ta phồng rộp lên cả mảng.
Tống Thanh Hoài muốn đỡ Thanh tiểu nương lên, lại nghe Lục Khinh Vân lạnh lùng cất tiếng: “Nếu hôm nay ngươi bước thêm một bước nữa, ngày mai ta sẽ gọi nhà mẹ đẻ ta đến đây đòi công đạo.”
“Hoà ly hoặc hưu thê, Tống Thanh Hoài, ngươi muốn chọn một cái không?”
08.
Tống Thanh Hoài không dám tiến lên, chỉ đành quay lưng bước ra ngoài.
Trên giường, Thanh tiểu nương lăn xuống đất, ôm váy Lục Khinh Vân xin tha.
“Phu nhân, ta không dám nữa, nô tỳ không dám nữa…”
Lục Khinh Vân không bỏ qua cho cô ta.
Đêm hôm đó, Thanh tiểu nương bọc đúng một cái áo lót bị kéo ra giữa đình viện phạt quỳ.
Trời xuân lạnh lẽo, sáng ngày hôm sau, cơ thể cô ta đã cứng còng.
Không còn hơi thở.
Chuyện này lan truyền khắp phủ, ai nấy tự biết lấy mình, không dám mê hoặc cầu sủng trước mặt Lục Khinh Vân nữa.
Tống Thanh Hoài nản lòng không ít.
Đại khái là thấy mình không có uy làm chồng, bị vợ đè đầu cưỡi cổ, thấy mất mặt.
Còn về Thanh tiểu nương, cũng chỉ là một nha hoàn không biết lớn nhỏ mà thôi, ai mà quan tâm chứ?
Lão thái thái biết chuyện, bèn vào am Bồ tát đọc mấy ngày kinh A di đà.
Dù là ai nhìn vào, cũng chỉ thấy bà ta là một lão thái thái lòng nhân mặt từ.
Nhưng chỉ mình ta biết, mấy chuyện không sạch sẽ bà ta từng làm, cũng không hề ít hơn Lục Khinh Vân.
Khác là một phô ra ngoài, một giấu vào trong mà thôi.
Lục Khinh Vân mang thai tám tháng, ta bị gọi đến Từ An đường.
Lão Bồ tát bên trong mỉm cười nắm chặt lấy tay ta, ân cần nói: “Con bé này, nhìn cũng đâu phải người mảnh mai. Sao giờ mà còn chưa sinh nữa?”
Ta chỉ cười: “Chắc là duyên phận chưa tới ạ.”
Bà ta lắc đầu, ra vẻ tiếc hận.
“Vẫn phải tính toán cho sớm, đừng để đến lúc già rồi lại giống lão bà ta đây bơ vơ không chỗ nương tựa, ngay cả một đứa nhỏ chạy loanh quanh bên gối cũng khong có. Lệnh Yểu, con nói xem đúng không?”
Ta nghĩ một hồi, đáp: “Giờ phu nhân đang mang thai, phải trông Uyển tỷ nhi chắc cũng tốn không ít tâm sức. Nếu lão thái thái muốn, cứ đem Uyển tỷ nhi qua đây, hẳn là lão gia sẽ không từ chối đâu.”
Bà ta nhìn ta sắc bén.
“Nuôi một tỷ nhi dưới gối đâu thể gọi là niềm vui? Vẫn là nuôi ca nhi tốt hơn. Sau này nó lớn lên thành gia lập nghiệp, nếu có người dám khi dễ lão bà ta, nó cũng biết đường thay ta ra mặt. Con nói có đúng hay là không?”
Ta cúi đầu yên lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Lại nghe bà ta nói tiếp: “Nhưng nếu đứa bé này có mẹ, thì lại không thân với ta. Tốt nhất là bơ vơ không nơi nương tựa, xuất thân lại cao quý, sau này mới có thể làm nên nghiệp lớn.”
“Lão bà ta cô quả nửa đời, hiếm khi cảm nhận được máu mủ tình thân.” Bà ta thở dài, “Nếu có một ngày hiểu được, chắc hẳn cũng sẽ thành toàn cho tấm lòng hiếu thảo của người khác.”
“Lệnh Yểu thông minh, nên hiểu ý của lão bà đây.”
Một suy nghĩ đáng sợ dần hiện ra trong đầu, da đầu ta căng chặt.
Lúc ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt đục ngầu của người đối diện, chỉ thấy sống lưng lạnh lẽo.
Mấy câu vừa rồi của bà ta đã đan thành một tấm lưới lớn, vây chặt cả bầu trời Tống phủ.
Mà ta chỉ là một con kiến hôi, không cách nào trốn thoát.
Ta suy nghĩ một hồi, mới khom lưng dập đầu.
“Lệnh Yểu hiểu rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.