12
Tôi đột nhiên nghĩ, có lẽ Hứa Chiêu Chiêu trong sách bị loại hành vi không có giới hạn này của Tống Ninh Tự lừa dối.
Vì vậy mới có thể càng lún càng sâu, cuối cùng đi tới tuyệt cảnh.
Nữ phụ quả nhiên là nữ phụ.
Lục Nhiễm và Tống Ninh Tự cãi nhau, hắn ta chạy tới tìm tôi, cố ý mập mờ kích thích Lục Nhiễm.
Sau đó hai người làm hòa, tôi giống như là lốp dự phòng bị đá đi.
Thật sự là đi tiện ra nước.
Tôi đứng dậy đổi sang vị trí bên cạnh.
Tống Ninh Tự rõ ràng có chút kinh ngạc.
Nếu như là trước kia, tôi đã sớm bởi vì điểm này, bám lấy hắn ta lải nhải.
“Chiêu Chiêu, trong khoảng thời gian này cậu làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Mặt tôi không chút thay đổi nhìn hắn ta: “Chỉ là cảm thấy cậu có bạn gái rồi, chúng ta nên giữ khoảng cách thì vẫn hơn.”
Tống Ninh Tự nhìn tôi thật sâu hai giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thì ra Chiêu Chiêu ghen rồi.”
Tôi suýt nữa nôn hết bạch tuộc viên mà Cố Bình Kinh mua cho tôi tối qua.
Mấy người anh em của Tống Ninh Tự cũng ồn ào theo.
“Cậu đủ rồi đó Hứa Chiêu Chiêu, lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.”
“Được rồi, xem cậu ấy giả bộ kìa, trong lòng không chừng vui chết đi được.”
“Thật sự là hâm mộ Ninh Tự, cho tới bây giờ vẫn không có thời gian rảnh.”
Tôi nhịn không được cười lạnh, lại cảm thấy trái tim lạnh băng.
Đúng vậy, Tống Ninh Tự chưa bao giờ rảnh rỗi.
Khi hắn ta và Lục Nhiễm cãi nhau chia tay, Hứa Chiêu Chiêu liền ngốc nghếch bổ sung.
Trong tình cảm nhận hết dày vò, lại bị Lục Nhiễm ghen ghét.
Đến cuối cùng người ta tu thành chính quả, chính mình chết ở bệnh viện tâm thần.
Khi đó Tống Ninh Tự, ôm ấp vợ đẹp con ngoan, có từng vì Hứa Chiêu Chiêu rơi một giọt nước mắt chưa?
“Tống Ninh Tự.”
Tôi bình tĩnh gọi tên hắn ta: “Tất cả mọi người trưởng thành rồi. Đừng làm chuyện ngu ngốc ngây thơ buồn cười này nữa được không?”
“Hứa Chiêu Chiêu…” Tống Ninh Tự vừa định nói gì đó thì cửa phòng bao bị đẩy ra.
Là Lục Nhiễm đang đi vào. Cô ta liền nhìn về phía Tống Ninh Tự, trong nháy mắt hai mắt liền đỏ lên.
Tống Ninh Tự vẫn ngồi bất động.
Thậm chí trên khuôn mặt thanh tuyển kia còn mang theo nụ cười nhu hòa nhàn nhạt.
“Chiêu Chiêu, tôi nhớ cậu thích ăn cá ở đây nhất, tôi cố ý gọi cho cậu.”
“Cậu còn muốn ăn gì nữa? Tôi bảo nhân viên phục vụ đi thêm đồ ăn.”
Hắn ta không nhìn Lục Nhiễm, chỉ dịu dàng nhìn tôi.
Tôi cảm thấy thật là ghê tởm và buồn cười.
Tôi lười biếng không muốn nói chuyện với hắn, đứng dậy định đi ra ngoài.
Nhưng ngay lúc đó, Cố Bình Kinh đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Khi tầm mắt của tôi và hắn vừa chạm nhau, tôi sợ hãi đến mức nhanh chóng tránh đi.
Trái tim lại bắt đầu đập nhanh rồi dâng đầy vô số bong bóng nhỏ ngọt ngào.
Hắn vốn nói không đến góp vui.
Thật ra tôi cũng không muốn đến.
Nhưng bạn thân cứng rắn kéo tôi đi cùng.
Tối nay cô ấy muốn thổ lộ với nam sinh mình thích.
Một người thật sự không có dũng khí, cầu xin tôi cùng cô ấy đi.
Nhưng không nghĩ tới, Cố Bình Kinh cũng sẽ xuất hiện.
Hắn vốn ghét nhất loại trường hợp này.
Tôi nhìn hắn ngồi xuống đối diện tôi.
Tim tôi như nai con đập loạn nhưng lại không dám nhìn nhiều vì sợ bị người khác phát hiện ra manh mối.
“Cố Bình Kinh.”
Lục Nhiễm vốn đang ngồi trong góc, hai mắt đỏ bừng. Bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Cố Bình Kinh.
“Tôi có chút chuyện muốn cậu tư vấn cho, có tiện không?”
Lục Nhiễm nói xong, liền thuận thế ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.
13
Nhưng cô ta chưa hoàn toàn ngồi xuống thì Cố Bình Kinh đã trực tiếp đứng lên, đổi sang vị trí khác.
“Không tiện.”
Hắn lạnh lùng nhìn Lục Nhiễm: “Bạn gái tôi sẽ không vui.”
Cả căn phòng trong nháy mắt nổ tung.
Lục Nhiễm vẻ mặt không dám tin: “Cố Bình Kinh, cậu có bạn gái sao? Là trong lớp chúng ta hay là trong trường chúng ta?”
“Sao tới bây giờ chưa từng nghe nói qua?”
“Đúng vậy, rốt cuộc là ai?”
“Tôi thật sự tò mò muốn chết, Cố Bình Kinh sẽ thích nữ sinh như thế nào.”
Người bạn thân nắm lấy tay tôi, gần như hét lên.
“Chiêu Chiêu, Cố Bình Kinh vừa rồi thật sự là đẹp trai điên rồi.”
“A a a a a, tớ thấy bộ dạng kinh ngạc của Lục Nhiễm, cười muốn chết.”
“Tuy nhiên bạn gái cậu ấy rốt cuộc là ai, Cố Bình Kinh nhìn như vậy khả năng bạn gái cậu ấy cũng rất ngon.”
“Mình muốn náo loạn, thật sự rất hâm mộ nữ sinh kia.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội đưa tay che miệng bạn lại: “Cậu nhỏ giọng chút đi, Lạc Lạc.”
“Không phải, Chiêu Chiêu, sao mặt cậu lại đỏ như vậy, phát sốt rồi sao?”
Tôi luống cuống tay chân đi ra ngoài: “Hơi buồn vệ sinh, tớ đi toilet chút.”
“Có cần tớ đi cùng cậu không?”
“Không cần.”
Tôi bước vài bước tới cửa. Lúc kéo tay vịn ra, dường như cảm giác được tầm mắt Cố Bình Kinh rơi vào sau lưng tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của hắn.
“Là của trường chúng ta.”
“Lá gan cô ấy rất nhỏ, rất ngoan, tôi sợ dọa đến cô ấy, cho nên không công khai.”
“Chúng tôi có quen cô ấy không?”
Lục Nhiễm liên tục truy hỏi: “Nhất định là rất đẹp, dáng người rất đẹp phải không? Ánh mắt cậu cao như vậy, nữ sinh bình thường nhất định không hợp.”
Có người đi theo ồn ào: “Có phải so với hoa khôi lớp chúng ta còn đẹp hơn không?”
Lục Nhiễm thẹn thùng nói: “Đừng nói lung tung, khẳng định đẹp hơn tôi nhiều…”
Lúc cửa đóng lại, tôi nghe thấy Cố Bình Kinh thản nhiên đáp một câu.
“Đúng vậy, quả thật đẹp hơn cậu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững tiếng cười kia, trong nháy mắt liền xấu hổ ngưng lại.
14
Lúc tôi từ toilet đi ra, Cố Bình Kinh đã chờ ở bên ngoài.
Mặc dù biết hắn sẽ đến tìm tôi, nhưng khi nhìn thấy hắn, tôi vẫn vô cùng vui mừng.
“Đi theo anh tới đây.”
Cố Bình Kinh giữ chặt tay tôi, đi về phía cuối hành lang.
“Chúng ta đi đâu?”
Tay hắn hơi dùng sức, tôi đã bị kéo đến bên cạnh hắn.
Ngón tay thon dài của Cố Bình Kinh thuận thế ôm eo tôi: “Nhớ em.”
“Tối hôm qua còn gặp mặt mà.”
“Một ngày rồi.”
Tôi nhịn không được hé miệng cười: “Nhớ nhiều bao nhiêu.”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Cả hai chúng tôi đều không để ý thấy, cách đó không xa có một bạn học đi toilet.
Vừa vặn nhìn thấy bóng lưng chúng tôi đi qua chỗ rẽ.
Sau đó hắn ta liền chạy về phòng bao: “Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy Cố Bình Kinh cùng bạn gái của cậu ấy…”
15
Sân thượng đó đầy hoa.
Đang là mùa hè nên dù trong bóng đêm vẫn rất rực rỡ.
Cố Bình Kinh ngồi trên ghế, tôi quỳ ở hai bên chân hắn, chậm rãi ngồi xuống.
Cũng như đêm đó trong lớp.
“Cố Bình Kinh.”
“Hửm?”
“Lúc trước anh thường lén nhìn ảnh của em như vậy sao?”
“Anh nói ở trong phòng học hay ở chỗ khác?”
“Đều tính.”
Cố Bình Kinh rũ mắt, yết hầu lăn lộn: “Chiêu Chiêu.”
Tôi sợ ngây người: “Cố Bình Kinh… anh chịu nổi không?”
Hắn cười một tiếng, nắm tay tôi ấn xuống.
“Em nói xem.”
Sa mạc bằng phẳng vạn dặm vô ngần, bỗng nhiên có ảo ảnh đứng sừng sững.
Nó như là một tòa nhà cô độc, ngạo nghễ đứng thẳng.
Đầu ngón tay của tôi nóng lên run rẩy, dùng sức muốn rút về.
Không ngờ lại bị hắn ấn chặt hơn.
“Chiêu Chiêu, em như vậy là xem thường người đàn ông của em sao?”
“Em không có…”
“Cố Bình Kinh, em sợ, anh buông tay trước đã…”
“Sợ cái gì?”
“Sợ nó.”
Tôi ngoan ngoãn ăn ngay nói thật.
Cho dù đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, cũng lén xem qua một ít văn H.
Nhưng dù sao lúc xuyên sách tôi cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Nửa điểm kinh nghiệm cũng không có.
Cố Bình Kinh bị tôi chọc cười.
Hắn buông tay tôi ra, lại kéo tôi đến trước người.
Hắn ngửa mặt hôn tôi, âm thanh khàn khàn nói một câu: “Chiêu Chiêu, về sau em sẽ yêu nó tới chết.”
“Không đâu.” Tôi mặt đỏ tai nóng không chịu nổi.
Cố Bình Kinh nhẹ nhàng nắm lấy gáy tôi, để tôi dán sát vào hắn hơn.
Hắn hôn càng ngày càng sâu, mặt tôi cũng càng ngày càng nóng.
Thân thể giống như sáp sắp tan chảy trong lòng hắn.
“Chiêu Chiêu.” Cố Bình Kinh thở hổn hển, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
Ánh mắt tôi mê ly, có chút kinh ngạc khó hiểu.
Nhưng hắn cũng đã ôm tôi ngồi ở một bên trên ghế.
Cố Bình Kinh cầm bao thuốc đứng dậy, phát ra âm thanh khàn khàn: “Anh đi hút điếu thuốc.”
Tôi liếc nhìn một nơi nào đó, không thể không che miệng cười trộm.
Cố Bình Kinh lắc đầu, khẽ búng nhẹ vào mi tâm tôi: “Hứa Chiêu Chiêu, em chờ đó cho anh.”
“Chờ cái gì?”
Âm thanh Tống Ninh Tự bỗng nhiên truyền đến từ cửa sân thượng.
“Bình Kinh, cậu lại trốn ở chỗ thanh tĩnh này à.”
Thanh âm Tống Ninh Tự rất nhanh đã tới gần.
Tôi hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Cố Bình Kinh.
Hắn cho tôi một cái nhìn trấn an.
Cố Bình Kinh cầm bao thuốc lá đi tới: “Ở đây hút điếu thuốc mà thôi.”
Tống Ninh Tự cũng không tin: “Có phải mang bạn gái tới không?”
“Bình Kinh, trước mặt người khác cậu giấu thì thôi, quan hệ của hai chúng ta, cậu cũng giấu, có thể nói không.”
Một người cô của Tống Ninh Tự gả đến Bắc Kinh. Rẽ trái rẽ phải có chút quan hệ thân thích với nhà họ Cố.
Cô hắn ta biết xum xoe, nịnh bợ bà Cố, mấy năm nay vẫn qua lại với gia đình bên đó.
Lúc Cố Bình Kinh chuyển trường tới, cô của Tống Ninh Tự đã dặn dò, nhất định phải có quan hệ tốt với Cố Bình Kinh.
Tống Ninh Tự nói xong liền muốn đi về phía tôi.
Cố Bình Kinh lại trực tiếp ngăn cản hắn ta: “Tống Ninh Tự.”
“Cô ấy lá gan nhỏ, đừng dọa cô ấy.” Bóng đêm nặng nề, giọng nói của hắn lại càng trầm thấp.
Tống Ninh Tự nhất thời có chút khó chịu dừng bước.
“Cậu về trước đi, tôi và cô ấy còn phải ở lại đây một lát.”
Tống Ninh Tự lại không đi, ngược lại hỏi một câu: “À đúng rồi Bình Kinh, cậu có thấy Hứa Chiêu Chiêu không? Nha đầu này, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.”
Thanh âm Cố Bình Kinh nhàn nhạt: “Có, xuống lầu rồi.”
“Đi rồi?”
“Hẳn là vậy.”
Tống Ninh Tự dường như có chút nóng nảy: “Được, vậy tôi xuống tìm cậu ấy.”
Chỉ là, hắn ta vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra.
Vài giây sau, chuông điện thoại di động của tôi bỗng nhiên vang lên.
Bước chân Tống Ninh Tự đột nhiên dừng lại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.