6
Lúc đầu, tôi có chút mơ hồ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tôi bỗng nhớ ra điều gì.
Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, sau gáy cũng nóng bỏng lên.
Quần thể thao của hắn chỉ có một lớp mỏng, còn váy tôi lại ngắn như vậy.
Tôi cảm thấy không được tự nhiên, vặn vẹo thân thể, muốn tránh khỏi sự căng thẳng.
Nhưng bàn tay đang nắm cổ tay tôi bỗng siết chặt.
“Cố Bình Kinh, cậu nhẹ một chút, cổ tay tôi đau quá…”
Tôi còn chưa nói xong, Cố Bình Kinh bỗng cúi đầu hôn tôi.
Trong lúc thở hổn hển, tôi nghe thấy hắn thì thầm vào tai: “Nói không sai, Hứa Chiêu Chiêu. Bây giờ cậu đang ở trước mặt tôi, tôi cần gì phải xem ảnh nữa.”
Nụ hôn sâu lại rơi xuống, hoàn toàn cuốn lấy tôi.
Trong đầu tôi trống rỗng, mọi giác quan dường như tạm thời biến mất.
Chỉ còn lại đôi mắt nhắm chặt, cằm thì bị hắn nắm chặt, rồi hôn thật sâu.
Tôi nghe lời, để hắn chiếm hữu, ngón tay mềm nhũn gần như không bám nổi vai hắn.
Khi tôi sắp không thể hô hấp, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói quen thuộc.
“Bình Kinh, cậu có ở trong đó không?” Theo tiếng nói nói chuyện, tiếng đẩy cửa cũng vang lên.
Toàn thân tôi căng cứng, tim suýt nữa ngừng đập.
“Đừng sợ.”
Áo khoác đồng phục mang hương gỗ bỗng che khuất tất cả ánh sáng.
Cố Bình Kinh nhẹ nhàng đặt tôi vào ngực hắn, đồng phục đắp lên người tôi, che kín đầu mặt.
“Ha, cậu thật đúng là đang ở trong phòng học.”
“Cả đêm không gặp, trốn ở đây làm gì thế?”
Giọng Tống Ninh Tự dần dần tới gần.
7
Hai tay tôi ôm chặt eo của Cố Bình Kinh, ngón tay theo bản năng cũng siết lại.
Cả người tôi hơi run rẩy.
“Đừng tới đây.”Giọng Cố Bình Kinh nặng nề, không có cảm xúc, nhưng lại mang theo uy lực áp bách.
Bước chân Tống Ninh Tự nhất thời dừng lại.
Tôi cảm nhận được tay Cố Bình Kinh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi qua lớp đồng phục.
“Cậu về trước đi, có việc ngày mai hãy nói.”
Lúc này, Tống Ninh Tự mới nhận ra Cố Bình Kinh đang ôm ai.
Hắn ta cười ranh mãnh: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, vậy tôi đi trước, không quấy rầy hai người nữa.”
Hắn ta không dám nhìn nhiều, nhưng khi xoay người vẫn lén nhìn thêm một cái.
Người bị che kín bởi đồng phục, tất nhiên không thể thấy mặt.
Nhưng đôi chân lộ ra dưới làn váy đồng phục thật nhỏ, trắng và dài.
Cũng có chút giống Hứa Chiêu Chiêu.
Hắn ta xoay người bước đi vài bước, không nhịn được lại quay đầu nhìn.
Trong lòng không biết vì sao bỗng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Cố Bình Kinh lạnh lùng lên tiếng: “Có muốn lại đây đứng trước mặt tôi, nhìn cho kỹ không?”
Tống Ninh Tự vội khoát tay, bước nhanh ra khỏi phòng học.
Người khác không rõ bối cảnh của Cố Bình Kinh, hắn ta là người duy nhất biết chuyện.
Vì vậy, trong trường, hắn cùng Cố Bình Kinh tương đối gần gũi.
Cố Bình Kinh ngày thường khiêm tốn không phô trương, nhưng Tống Ninh Tự biết mình không thể động vào hắn.
Ra khỏi phòng học, Tống Ninh Tự vẫn cảm thấy tâm thần không yên.
Cả đêm nay, Cố Bình Kinh cũng không xuất hiện.
Hứa Chiêu Chiêu nửa đường rời đi, rồi không trở lại.
Wechat cũng không có phản hồi.
Chuyện này trước đây tuyệt đối không thể xảy ra.
Tống Ninh Tự nhíu mày đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra.
Ngay khi hắn ta muốn gọi cho Hứa Chiêu Chiêu, điện thoại bỗng nhận được tin nhắn.
Thần sắc Tống Ninh Tự khẽ thay đổi, vội vàng xoay người xuống lầu.
8
Cho đến khi hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Cố Bình Kinh mới lấy đồng phục trên người tôi ra: “Không sao, ra đây đi.”
“A.” Tôi từ trong ngực hắn ngồi thẳng dậy.
Cố Bình Kinh tựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn tôi: “Còn không xuống?”
Tôi rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng cũng không bước xuống khỏi đùi hắn.
“Cố Bình Kinh.”
“Nói đi.”
“Tôi không thích Tống Ninh Tự.”
Tôi dùng sức cắn môi một cái, rốt cuộc vẫn lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Là thật.”
“Vì chuyện của cậu ta và Lục Nhiễm?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, mặc kệ cậu ta có quan hệ với Lục Nhiễm hay không. Tôi cũng không thích cậu ta.”
Cố Bình Kinh căn bản không tin, chỉ khẽ nhếch khóe môi: “Ừ, biết rồi.”
“Cố Bình Kinh.”
“Hửm?”
“Cậu không có lời gì muốn nói với tôi sao?”
Nụ cười trên khóe môi hắn đã biến mất không dấu vết.
Trong phòng học ánh sáng lờ mờ, hắn nhìn ánh mắt của tôi, so với bóng đêm này còn trầm hơn.
“Hứa Chiêu Chiêu.”
“Chuyện vớ vẩn giữa cậu và Tống Ninh Tự, tôi hoàn toàn không có hứng thú.”
“Mặc kệ cậu đêm nay chạy tới chơi trò này với mục đích gì.”
“Nhưng chỉ được lần này thôi.”
Hắn nói xong, cầm lấy cổ tay của tôi, muốn đẩy tôi ra khỏi người hắn.
Tôi mặc cho hắn đẩy tôi ra, nhìn hắn đứng lên, tiện tay cầm áo khoác đồng phục rời đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc đi qua bên cạnh tôi, hắn dường như không nhìn tôi lấy một cái.
Tôi đứng yên không nhúc nhích, nước mắt lại đột nhiên không khống chế được mà rơi xuống.
Trong thế giới xa lạ này, người thân duy nhất yêu tôi đã qua đời.
Lục Nhiễm và mẹ cô ta sẽ sớm bước vào nhà, cướp đi tất cả những gì tôi có bây giờ.
Tối nay tôi đến tìm Cố Bình Kinh, không có mục đích gì khác, chỉ đơn giản là vì tôi thích hắn.
Mà tôi cho rằng, hắn cũng thích tôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là tôi tự mình đa tình.
Hắn đối với tôi, có lẽ chỉ là kích thích nhất thời của hormone thanh xuân.
Chỉ liên quan đến dục vọng, không liên quan đến tình cảm.
9
“Hứa Chiêu Chiêu, cậu khóc cái gì?”
Không biết Cố Bình Kinh quay lại từ lúc nào, hắn đứng ở trước mặt tôi.
Tôi rưng rưng nước mắt, có chút không dám tin đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh trăng rơi xuống, khuôn mặt tôi đầy nước mắt chiếu vào đồng tử của hắn.
Cố Bình Kinh vươn tay lau nước mắt cho tôi: “Sao lại khóc, Hứa Chiêu Chiêu.”
“Tôi cho rằng cậu đối với ảnh chụp của tôi như vậy, là thích tôi.”
“Tôi cho rằng vừa rồi cậu hôn tôi, cũng là bởi vì thích tôi.”
“Cố Bình Kinh… Thì ra là tôi tự mình đa tình.”
Tôi quay mặt đi, tránh những ngón tay hắn.
Tôi lùi lại một bước rồi nói: “Tôi xin lỗi.”
“Cho nên, Hứa Chiêu Chiêu. Cậu khóc là vì cậu cho rằng tôi không thích cậu?”
Tôi không nói gì, chỉ nghẹn ngào gật đầu.
Cố Bình Kinh nắm cằm tôi, một lần nữa nâng mặt tôi lên.
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mi mắt tôi.
“Đừng khóc.”
Tôi quay mặt đi, không nhìn hắn.
“Hứa Chiêu Chiêu.”
“Tôi vốn định ra nước ngoài du học.”
“Nhưng hiện tại, tôi đổi ý rồi.”
“Cùng đi Bắc Kinh đi.”
“Cố Bình Kinh?” Tôi kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn cúi đầu hôn tôi.
“Hôn cậu đương nhiên là vì thích.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay gạt nước mắt cho tôi: “Hứa Chiêu Chiêu, cậu có suy nghĩ ngốc thế.”
Những cảm xúc vốn rơi vào trong bụi bặm bỗng nở ra vô số hoa nhỏ.
Tôi bị hắn hôn đến chân mềm nhũn.
Hai tay nắm chặt áo của hắn, trong lúc thở dốc nhỏ giọng hỏi: “Cậu thích tôi lúc nào?”
Cố Bình Kinh không trả lời, chỉ ôm lấy tôi đặt lên bàn học.
“Lúc hôn thì chuyên tâm một chút, Chiêu Chiêu.”
“Còn nữa, cái váy này chỉ có thể mặc khi hẹn hò với tôi.”
10
Tháng đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi và Cố Bình Kinh hầu như ngày nào cũng lén lút gặp nhau.
Chúng tôi tạm thời không công khai mối quan hệ lý do vì là không muốn nhà họ Hứa lợi dụng chuyện này để bám theo Cố Bình Kinh.
Mẹ con Lục Nhiễm chẳng bao lâu nữa sẽ được đưa về nhà họ Hứa.
Không lâu sau, tôi sẽ theo nguyên tác mà chướng mắt cô ta.
Tình hình là tôi càng ngày càng không được cha tôi thích.
Cuối cùng, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa.
Hứa Chiêu Chiêu trong sách vì vậy mà vô cùng đau khổ.
Trước đây, tôi từng là hòn ngọc quý trong tay cha Hứa.
Sau đó, Lục Nhiễm đến nhà họ Hứa, dần dần cướp đi sự yêu thương của cha.
Vì vậy, Lục Nhiễm mới có thể đối đầu với tôi ở khắp nơi.
Nhưng tôi lại muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ với nhà họ Hứa.
Dù sao, tôi cũng đã trưởng thành, đã có thể kế thừa di sản mà mẹ để lại.
Điều này đủ để tôi sống tự do, không lo cơm áo.
Đến lúc đó, tôi cũng không cần lo lắng nhà họ Hứa sẽ gây thêm phiền toái cho Cố Bình Kinh.
Mặc dù Cố Bình Kinh có chút không vui, nhưng hắn lại không chịu nổi khi tôi cầu xin hắn.
Cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
11
Lớp trưởng lại tổ chức họp mặt một lần nữa.
Bạn bè nói cho tôi biết Lục Nhiễm và Tống Ninh Tự cãi nhau ầm ĩ rồi chia tay.
Thật ra, chuyện này cũng không có gì ly kỳ.
Là nam nữ chính, việc phân hợp hợp phân nhiều lần, diễn kịch yêu hận tình thù, đã trở thành thói quen của họ.
“Chiêu Chiêu, mình nghe nói mấy ngày trước Tống Ninh Tự còn hỏi cậu.”
“Hỏi mình cái gì?”
“Hình như là hỏi cậu gần đây đang làm gì, còn đăng ký trường nào nữa.”
“A.”
“Chiêu Chiêu, sao mình luôn cảm thấy Tống Ninh Tự không phải hoàn toàn không có ý gì với cậu nhỉ?”
“Nếu cậu ấy tới tìm cậu thổ lộ, cậu sẽ đáp ứng chứ?”
“Sẽ không.”
Tôi vừa định nói, mình đã sớm không thích Tống Ninh Tự nữa.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Tống Ninh Tự bỗng đứng dậy đi tới bên cạnh tôi.
Hắn ta kéo ghế ra ngồi xuống.
“Chiêu Chiêu, mấy ngày nay cậu bận rộn gì vậy? Tôi chưa từng gặp cậu.”
Hắn ta đặt tay lên lưng ghế của tôi, là một loại tư thái rất thân mật và mập mờ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.