16
Giọng hát linh hoạt kỳ ảo của Vương Phi vang lên nhẹ nhàng.
‘Tôi không muốn lặp lại điều đó.
Dù sao thì, cuối cùng ai cũng đều cô đơn.
Lời bài hát: Your Sweet Become My Pain
Rời khỏi anh có giúp được gì không?’
Tiếng chuông này chính là do Hứa Chiêu Chiêu trong sách đã để lại.
Đây cũng là bài hát yêu thích của cô ấy.
Tống Ninh Tự cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Chiêu Chiêu.”
Hắn ta xoay người đứng tại chỗ, ánh mắt dừng lại nơi những bông hoa đang nở rộ.
Tôi lấy điện thoại trong túi ra, cúp máy.
Hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên.
Nhìn thấy tôi, cảm xúc trong mắt Tống Ninh Tự vô cùng phức tạp.
Có sự không cam lòng, phẫn nộ, ghen ghét, và cả châm chọc.
Nhưng hơn cả, là sự không dám tin.
“Tối hôm đó, nữ sinh trong phòng học cùng Cố Bình Kinh, chính là cậu, phải không?”
Tôi không phủ nhận: “Là tôi.”
Tống Ninh Tự bỗng nhiên hung hăng ném điện thoại di động xuống đất.
“Hứa Chiêu Chiêu, bảo sao cậu nói không để ý tới tôi. Thì ra là cậu chỉ biết trèo lên cành cao. Cậu đê tiện vậy? Thấy người có tiền liền yêu thương nhung nhớ à?”
“Tống Ninh Tự.”
“Cậu thử nói cô ấy thêm một câu thử xem.”
Cố Bình Kinh nắm chặt cổ áo hắn ta, trực tiếp ấn hắn ta lên lan can sân thượng.
Sức lực của hắn cực lớn, nửa người Tống Ninh Tự ngã ngửa ra ngoài.
“Cố Bình Kinh…”
Tôi sợ hắn xúc động gây tổn thương cho người khác, giọng nói run rẩy.
Cố Bình Kinh không trả lời, chỉ nhìn xuống Tống Ninh Tự từ trên cao.
“Hứa Chiêu Chiêu là bạn gái tôi.”
“Cậu nói cô ấy, chính là đang nói Cố Bình Kinh tôi.”
“Tôi khuyên cậu sau này hãy suy nghĩ xem mình có bao nhiêu sức lực, dám bắt nạt người của tôi ở trước mặt tôi.”
17
Hắn nói xong, lúc này mới buông tay ra.
Tống Ninh Tự kịch liệt thở dốc, sau đó phải dựa vào rào chắn mới đứng vững được.
Trên mặt mang vẻ kinh hồn chưa định.
Mặt Cố Bình Kinh không chút thay đổi, cười lạnh: “Phế vật.”
Tống Ninh Tự cắn chặt răng. Sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Bình Kinh đi tới bên cạnh tôi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám mở miệng nói thêm nửa chữ nữa.
“Chiêu Chiêu, đi thôi.” Cố Bình Kinh nắm tay tôi.
Khi đi qua bên cạnh Tống Ninh Tự, tôi vô thức nhìn hắn ta một cái nhưng lại bị ánh mắt của hắn ta dọa sợ.
Hắn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
Cảm giác ấy khiến tôi nổi da gà.
Trên đường trở về, tâm trạng tôi vẫn không yên.
Cố Bình Kinh bất ngờ dừng xe lại giữa chừng.
“Chiêu Chiêu, em làm sao vậy?” Hắn nhìn tôi, trong mắt đều là lo lắng.
Tôi không biết phải nói thế nào.
Tống Ninh Tự là nam chính của quyển tiểu thuyết này.
Nam chính thường có vận mệnh tốt đẹp. Dù hiện tại Cố Bình Kinh có xuất thân vượt trội hơn Tống Ninh Tự, nhưng trong tiểu thuyết, nam chính vẫn phải đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn rất nhiều.
Nếu Tống Ninh Tự vì vậy mà hận Cố Bình Kinh thì sao?
Cố Bình Kinh trong câu chuyện không có kết thúc rõ ràng, và tôi không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra với hắn.
“Cố Bình Kinh, em có chút sợ.”
“Sợ cái gì?”
Sợ liên lụy hắn, sợ rằng hắn sẽ chịu tổn thương vì tôi.
Sợ rằng cuối cùng, vận mệnh của hắn cũng sẽ thảm như Hứa Chiêu Chiêu trong sách.
Tôi bỗng nhiên vô cùng hối hận khi đã trêu chọc hắn.
“Chúng ta… chia tay được không?”
“Hứa Chiêu Chiêu.”
Cổ tay tôi bị hắn nắm chặt. Trong không gian xe kín mít, hơi thở của chúng tôi hòa quyện.
Khoảng cách gần gũi như vậy, nếu là trước kia, hắn đã hôn tôi rồi. Nhưng giờ đây, ánh mắt hắn lạnh lẽo, như muốn thấu suốt tâm can tôi.
“Vì sao phải chia tay?”
“Bởi vì Tống Ninh Tự, đúng không?”
“Trong lòng em còn thích cậu ta, đúng không?”
“Không phải, không phải…”
“Vậy tại sao phải chia tay?”
Cố Bình Kinh bất ngờ bóp chặt cằm tôi, nâng mặt tôi lên. Ánh mắt hắn rũ xuống, môi mỏng nhếch nhẹ: “Hứa Chiêu Chiêu, em còn muốn lừa anh, muốn đùa giỡn anh đến bao giờ nữa?”
“Không có, Cố Bình Kinh, em không có lừa anh.”
“Em thật sự không thích cậu ta, đã sớm không thích nữa rồi.”
“Không thích?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Vậy tại sao cậu ta quay đầu lại, em liền muốn chia tay?”
“Cố Bình Kinh…” Ngón tay hắn bóp chặt, nước mắt tôi không kịp ngăn lại rơi xuống.
“Em chỉ là lo lắng cho anh.”
“Lo lắng cho anh?”
“Tống Ninh Tự tâm tư rất thâm độc. Cậu ta không thích em, nhưng lại muốn quản em, không cho phép em thích người khác. Em sợ cậu ta sẽ vì vậy mà ghen ghét anh, trả thù anh.”
Tôi vừa thốt ra những lời này, lệ khí khắp người Cố Bình Kinh tựa như đột nhiên tiêu tán hơn phân nửa.
Ngón tay của hắn giảm lực, nhẹ nhàng xoa dấu ngón tay hơi đỏ trên hàm dưới của tôi.
“Chiêu Chiêu.”
“Em có bao nhiêu phần không tin anh?”
Cố Bình Kinh cười kiêu căng, khẳng định: “Đừng nói Tống Ninh Tự. Cho dù có mười nhà họ Tống cộng lại anh cũng sẽ không liếc mắt một cái.”
“Tuy nhiên…”
“Em lo lắng cho anh, Chiêu Chiêu.” Cố Bình Kinh cúi đầu, trán chống lại tôi.
Sống mũi hắn cao thẳng, cọ qua chóp mũi tôi, thân mật lại mập mờ.
Tôi rất vui vẻ cũng rất sảng khoái.
“So với buổi tối hôm đó nhìn ảnh chụp của em… còn sảng khoái hơn.”
“Cố Bình Kinh.” Tôi nhịn không được cắn một phát trên môi hắn.
Hắn mặc kệ, cho dù đang nói cái gì cũng đều có thể kéo đến chuyện kia.
“Tóm lại, sau này không được nói chia tay, nhớ chưa Hứa Chiêu Chiêu. Trừ khi, em không thích anh.”
18
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tôi phải lên đại học Bắc Kinh để báo danh.
Ba ngày trước, mẹ của Cố Bình Kinh không khỏe, nên hắn về Bắc Kinh trước.
Chúng tôi đã thỏa thuận rằng hắn sẽ ra sân bay đón tôi.
Nhưng ngay trước khi tôi chuẩn bị xuất phát, bất ngờ có người tìm đến tôi.
Trong tiểu thuyết ngôn tình, thường có những tình huống như vậy. Mẹ của nam chính thường xuất hiện một cách tao nhã, hào phóng trước nữ chính, rồi đưa ra một tấm séc lớn để cô ấy rời bỏ con trai mình.
Mà nữ chính, sau khi do dự rất lâu, cuối cùng đành phải rời đi trong đau khổ.
Giờ đây, kịch bản tương tự cũng xảy ra với tôi. Tuy nhiên, mẹ của Cố Bình Kinh căn bản không xuất hiện. Người nhỏ bé và hèn mọn như tôi, không đáng để bà ấy tự mình ra mặt.
Phu nhân Cố chỉ phái một quản gia đến. Vị quản gia này đã vượt xa sự tưởng tượng của chúng tôi.
“Cô Hứa, có một thứ mời cô xem trước.”
Người phụ nữ trung niên lịch sự ngồi đối diện tôi và đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng.
Bên trong có một vài video. Cha ruột của tôi, Hứa Kiến An, đã đến Bắc Kinh một tuần trước. Ông ta không biết xấu hổ khi tự cho mình là cha vợ tương lai của nhà họ Cố và xin hợp tác đầu tư với họ.
“Cô Hứa, nể mặt cậu chủ nhà chúng tôi, dự án này, nhà họ Cố sẽ hỗ trợ.”
“Nhưng nhà họ Cố không thể mất người như vậy.”
“Nhà họ Cố cũng không mong muốn có thông gia như vậy.”
Cơ thể tôi run rẩy, cảm giác như rơi xuống hầm băng, máu trong người như đông cứng lại.
Là Tống Ninh Tự nói cho Hứa Kiến An chuyện của tôi và Cố Bình Kinh. Cho nên Hứa Kiến An mới có thể không quan tâm chạy đến Bắc Kinh.
Tôi không ngờ Hứa Kiến An lại có thể vô sỉ đến mức này. Ông ta không phải là người nghèo túng. Tại sao lại vô liêm sỉ dính dáng đến nhà họ Cố như vậy?
“Cô Hứa, chúng ta đều hiểu rằng môn đăng hộ đối là rất quan trọng. Cậu chủ nhà chúng tôi là con trai duy nhất của hai gia tộc nhà họ Cố và nhà họ Chu. Từ nhỏ, cậu ấy đã được trưởng bối trong nhà coi như châu báu. Nhưng trọng trách của cậu ấy nặng nề hơn so với con cái nhà bình thường. Nếu không có cô, cậu chủ đã sớm cùng vị hôn thê thanh mai trúc mã đi du học nước ngoài rồi. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cả nhà đều rất tức giận. Tuy nhiên, bà chủ chúng tôi đã dặn dò rất kỹ. Cô là người cậu ấy thích, không thể chậm trễ, cũng không thể tổn thương cô. Nhưng cậu chủ làm tổn thương trưởng bối trong nhà, cũng làm tổn thương cô Tần, không thể không bị phạt. Hy vọng cô Hứa có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, đưa ra một lựa chọn có lợi cho cậu chủ và cô.”
Bà ấy càng dịu dàng, lễ phép, thì trong lòng tôi càng đau khổ như bị dao cắt.
Nếu họ sỉ nhục, chửi rủa, hay đe dọa tôi, có lẽ tôi sẽ chết.
Nhưng họ không làm vậy, mà chỉ phân tích mọi thứ cho tôi, để tôi tự lựa chọn.
Họ không động đến tôi, mà lại trừng phạt Cố Bình Kinh.
19
Giờ khắc này, tôi mới hiểu vì sao nữ chính trong tiểu thuyết lại chọn buông bỏ, rời đi.
Giống như hai người mẹ tranh giành một đứa con, mẹ ruột sẽ sợ làm tổn thương đứa nhỏ và sẽ chọn buông tay trước.
“Làm ơn cho tôi biết Cố Bình Kinh hiện tại ra sao, anh ấy có ổn không?”
“Cậu chủ Bình Kinh chỉ bị phạt theo gia quy, tạm thời nằm trên giường dưỡng thương, không có gì đáng ngại.”
Nước mắt tôi trào ra như những hạt châu bị đứt dây không thể kiểm soát được.
Bà ấy thở dài một tiếng và đưa khăn giấy cho tôi: “Cô Hứa, tôi biết lựa chọn này rất đau khổ. Nhưng cô rất yêu cậu ấy, phải không?”
“Yêu một người, có phải nên suy nghĩ cho cậu ấy, mong cậu ấy ngày càng tốt hơn không?”
Bà ấy nói không sai. Yêu là thành toàn, nhưng cũng là ích kỷ.
“Tôi có thể gặp anh ấy một lần không?”
Bà ấy lắc đầu: “Không thể.”
“Cho tôi một chút thời gian được không?”
“Cô Hứa, cô không còn nhiều thời gian nữa. Cô biết đấy, cha cô khiến nhà họ Cố rất khó xử.”
Nhà họ Cố đã có thanh danh suốt trăm năm, không thể để bị dính vào vết nhơ như vậy.
Trong lòng tôi rất rõ ràng. Chỉ cần tôi còn là con gái của Hứa Kiến An, chỉ cần tôi còn ở bên Cố Bình Kinh, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để leo lên.
Ngay từ đầu, việc tìm đến Cố Bình Kinh vừa vì thích, vừa vì tư lợi.
Tôi muốn thoát khỏi vận mệnh thê thảm của Hứa Chiêu Chiêu trong sách, muốn thoát khỏi sự trả thù của mẹ con Lục Nhiễm và Tống Ninh Tự.
Cố Bình Kinh rõ ràng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng giờ đây, tôi hối hận rồi. Tôi không nên kéo Cố Bình Kinh và nhà họ Cố vào vũng bùn này.
Tôi nên làm gì đây?
“Để cho cậu ấy hết hy vọng với cô đi, cô Hứa.”
Tôi chợt nhớ đến câu cuối cùng Cố Bình Kinh nói với tôi: “Hứa Chiêu Chiêu, trừ khi em không thích anh.”
Thì ra, con người khi đau lòng đến cực điểm, trái tim thật sự sẽ như vỡ vụn.
Tôi nén nước mắt, cười với bà ấy: “Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Cô Hứa, mời nói.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.