1
Trong bữa tiệc mừng lễ trưởng thành, hầu như tất cả bạn học đều uống say.
Nữ sinh bình thường nhát gan ngại ngùng, cũng mượn rượu để tìm nam thần thổ lộ.
Bạn học có quan hệ tốt nhỏ giọng hỏi tôi: “Chiêu Chiêu, cậu có muốn đi tìm Tống Ninh Tự tỏ tình không?”
Lúc này bên cạnh hắn ta có rất nhiều người vây quanh, ai cũng mang thư tình và quà nhỏ.
Hắn ta nhã nhặn dịu dàng nói cảm ơn, nhưng vẫn kiên quyết từ chối những nữ sinh kia.
Cho đến khi hoa khôi của lớp là Lục Nhiễm cũng đến thổ lộ, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Bạn học lo lắng nhìn tôi, nhưng tôi chỉ cười và lặng lẽ rời đi
Vừa ra khỏi cửa, tôi nghe thấy Tống Ninh Tự từ chối Lục Nhiễm.
“Ninh Tự, hoa khôi của lớp mà cậu cũng cam lòng từ chối à?”
“Rốt cuộc cậu muốn tìm kiểu người gì đây?”
“Không phải chứ, cậu bị Hứa Chiêu Chiêu dây dưa đến mức chán ghét con gái luôn rồi chứ?”
“Nói đến Hứa Chiêu Chiêu, cậu ta đâu rồi? Vừa rồi lúc ăn cơm còn ở đây mà.”
“Tôi nghe nói mấy ngày trước cậu ta đang tìm người cắt váy ngắn, nhất định là đi thay chiến bào rồi.”
“Ơ, với ý tứ này xem ra đêm nay cậu ta muốn bắt Ninh Tự của chúng ta rồi.”
Tống Ninh Tự cầm một ly rượu, tựa vào bên cửa sổ.
Nghe mấy anh em bàn luận không ngừng, hắn ta không khỏi cười mỉa mai.
“Cậu ta có bản lĩnh đó sao?”
“Hứa Chiêu Chiêu rất xinh đẹp, Ninh Tự, cậu không động lòng dù chỉ một chút ư?”
“Đúng vậy, chân dài, vừa trắng vừa nhỏ.”
“Mặt cũng xinh, cười rộ lên tôi cũng không chống đỡ được.”
“Cậu chống đỡ không được, vậy thì đêm nay nói chuyện với cậu ta đi.”
Thanh âm Tống Ninh Tự bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Hắn liếc nhìn chỗ ngồi đang trống của Hứa Chiêu Chiêu, xoay người ra khỏi phòng.
2
Đủ mười tám tuổi thành niên, rất nhiều nam nữ sinh có tình cảm hoặc mập mờ đều ngầm hiểu.
Nghe nói khách sạn nhỏ gần đó đã sớm hết chỗ.
Một số nữ sinh gan dạ trong lớp còn bí mật đưa thẻ phòng cho nam sinh mình thích.
Tất cả mọi người đều đè nén quá lâu, giờ muốn phóng túng một chút.
Nếu tôi là Hứa Chiêu Chiêu trước kia, chắc hẳn tôi cũng đang quấn quýt lấy Tống Ninh Tự.
Tôi đứng ở ven đường chặn một chiếc xe.
Trên điện thoại di động có một tin nhắn wechat.
Là Tống Ninh Tự gửi tới: [Vừa rồi Lục Nhiễm tìm tôi tỏ tình, cậu nói xem tôi có đồng ý cậu ấy không?]
Tôi nhận ra cuộc trò chuyện với Tống Ninh Tự trên Wechat đã dừng lại từ hai tháng trước.
Tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho hắn ta không được trả lời.
Kể từ đó, tôi cũng không tìm hắn ta nữa.
Tôi không tìm Tống Ninh Tự, hắn ta đương nhiên sẽ không chủ động tìm tôi.
Hôm nay hắn ta chủ động nhắn tin, khiến tôi có chút ngạc nhiên.
Nhưng tôi vẫn chưa trả lời, trực tiếp rời khỏi Wechat.
Khi vào cổng trường, Wechat bắt đầu không ngừng gửi tới tin nhắn mới.
Không có ngoại lệ nào, đều là ảnh chụp màn hình của Tống Ninh Tự và Lục Nhiễm.
Mở ảnh chụp chung của hai người ra xem thì thấy Tống Ninh Tự ôm Lục Nhiễm rất chặt.
Trong lòng tôi lại không có chút dao động nào.
Ba tháng trước, tôi bỗng nhiên phát hiện mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết.
Tống Ninh Tự là nam chính, còn Lục Nhiễm là nữ chính và cũng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Sau khi biết thân thế của Lục Nhiễm, tôi cực kỳ hận cô ta.
Vì tôi luôn đối nghịch với cô ta, nên đã gây ra bi kịch cả đời.
Cuối cùng, tôi bị Tống Ninh Tự đưa vào bệnh viện tâm thần và chết thê thảm khi còn chưa đến ba mươi tuổi.
Lúc đọc sách, tôi không thích nam nữ chính lắm.
Ngược lại, tôi lại thích nam phụ Cố Bình Kinh, dù hắn không có nhiều cảnh trong truyện.
Tác giả từng nói Cố Bình Kinh có thích một nữ sinh.
Nhưng sau đó, câu chuyện kết thúc tồi tệ, nên chi tiết đó không được làm rõ.
Tôi luôn đoán xem người hắn thích là ai.
Nhưng sau một tháng xuyên vào trong sách, tôi đã khám phá ra bí mật của Cố Bình Kinh.
Cuối cùng, tôi cũng biết người hắn thích là ai.
3
Đêm đó, sau giờ tự học, tôi trở về phòng học để lấy điện thoại di động mà mình đã quên.
Không ngờ lại thấy Cố Bình Kinh ngồi ở chỗ của tôi.
Màn hình điện thoại di động của hắn sáng lên, bên trên rõ ràng là ảnh chụp của tôi.
Trong phòng học rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Còn có cái bàn thỉnh thoảng bị cánh tay va chạm, phát ra tiếng vang chói tai khi ma sát với mặt đất.
Tôi ngây ra như *phỗng, xấu hổ đến mức chân tay luống cuống.
*Tượng người bằng đất, đá đặt ở đền chùa, miếu mạo, được coi là người đứng hầu ở nơi thờ cúng.
Đến giờ phút này, tôi mới nhận ra quyển sách này thật sự điên rồ.
Cố Bình Kinh cũng nhìn thấy tôi, nhưng hắn không dừng lại.
Khi mọi chuyện kết thúc, hắn đứng lên, cụp mắt buộc dây lưng quần thể thao lại.
Lúc này, hắn mới nhìn về phía tôi, trên mặt không có biểu cảm gì dư thừa, giọng nói cũng rất nhạt.
“Hứa Chiêu Chiêu, nhìn đủ chưa?”
Tôi dập đầu một hồi mới phát ra âm thanh: “Nhìn, nhìn đủ rồi, không phải, tôi không thấy gì cả…”
Cố Bình Kinh dường như cười khẽ một tiếng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi ra khỏi phòng học, hắn đi sát vai tôi.
Tôi ngửi thấy một mùi gỗ rất mát mẻ, nhưng lại có một loại hương vị rất kỳ quái.
Mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Cố Bình Kinh bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi: “Tống Ninh Tự không thích hợp với cậu.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn: “Cố Bình Kinh?”
Hắn đã xoay người đi ra ngoài: “Quên đi, tùy cậu, coi như tôi chưa nói gì.”
4
Cố Bình Kinh là đóa hoa kiêu ngạo nổi tiếng của trường.
Hắn khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Nữ sinh trong ký túc xá thường xuyên nhắc đến tên hắn khi nói chuyện vào ban đêm.
Nhưng tính tình hắn lạnh lùng, luôn độc lập, ở trường cũng không để ý đến nữ sinh.
Cho đến đêm đó, tôi phá vỡ bí mật của hắn.
Tôi mới phát hiện, hắn cũng có một mặt không muốn người khác biết.
Nhưng bí mật ấy lại khiến tôi cảm thấy vui mừng trong lòng.
Khi xuống lầu, tôi gọi điện cho Cố Bình Kinh.
Một hồi lâu sau, hắn mới nghe máy.
“Cố Bình Kinh.”
“Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi ở dưới lầu phòng học.”
“Đèn điều khiển âm thanh trong hành lang bị hỏng, hơi tối, tôi sợ.”
Cố Bình Kinh không nói gì, vài giây sau thì điện thoại cúp.
Tôi tựa vào vách tường, có chút kinh ngạc.
Có lẽ Cố Bình Kinh cũng xuyên vào sách.
Người hắn thích đã không còn là tôi nữa.
Lúc này trong hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh trăng kéo dài bóng hình cao gầy của hắn.
Trong bóng tối, tôi chỉ thấy khuôn mặt sắc nét của hắn.
Xương mũi cao thẳng, đường cong hàm dưới sắc bén cuốn hút.
Áo phông đơn giản cùng với quần dài thể thao, ai có thể nghĩ được cơ bắp bên dưới quần áo có thể hấp dẫn đến vậy.
Tôi có chút khẩn trương, nắm chặt lòng bàn tay. Cố Bình Kinh đã đến trước mặt tôi.
“Hứa Chiêu Chiêu.”
“Tôi đây.” Tôi theo bản năng đứng thẳng.
Hắn cười cười, rồi vươn tay về phía tôi.
Tôi chậm rãi nâng ngón tay ướt đẫm mồ hôi lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn.
Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy đầu ngón tay tôi.
Sau đó, hắn dắt tôi đi lên lầu.
5
Chỗ ngồi của Cố Bình Kinh ở hàng cuối cùng gần cửa sổ.
Tôi lề mề làm bộ như thu dọn sách vở trong ngăn kéo.
Lật qua lật lại, tôi cất vào rồi lấy ra mấy lần, mới có thể lấy hết dũng khí đứng lên đi tới trước bàn Cố Bình Kinh.
Hắn đang dựa lưng vào ghế, xem điện thoại di động.
Tôi tiến lại gần, hắn chỉ nhàn nhạt nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua.
Sau đó, màn hình điện thoại đang sáng bị khóa lại.
Tôi hít sâu một hơi, lấy mấy quyển sách trên bàn hắn, rồi kéo bàn ra.
Cố Bình Kinh nhíu mày: “Hứa Chiêu Chiêu, cậu muốn làm gì?”
Hắn vừa nói xong, tôi liền trực tiếp ngồi trên đùi hắn.
Cố Bình Kinh trẻ tuổi, chưa tới mười chín, đang độ tuổi thanh xuân nhiệt huyết.
Khi tôi vừa ngồi lên, ánh mắt của hắn liền thay đổi.
Cơ bắp đùi dưới thân hắn cứng rắn, nóng bỏng.
Yết hầu của Cố Bình Kinh trượt lên trượt xuống, cằm dần căng thẳng.
Trong lòng bàn tay tôi, từng giọt mồ hôi nhỏ rịn ra.
Tim tôi đập nhanh, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Điện thoại trong tay Cố Bình Kinh bị tôi rút ra và đặt sang một bên.
Cảm thấy cổ họng có chút dính, tôi nghiêng mặt cúi đầu ho một tiếng.
Sau đó ngại ngùng mở miệng: “Cố Bình Kinh.”
“Cậu không cần nhìn ảnh chụp nữa… Nhìn ảnh chụp, như vậy…”
“Tôi hiện tại đang ở trước mặt cậu.”
Cuối cùng, tôi tích góp đủ dũng khí, ngước mắt nhìn hắn.
Gió thổi qua cửa sổ, ánh trăng màu trắng bạc cũng lắc lư.
Ánh trăng khẽ lay động trên mặt hắn, tạo nên những mảng sáng tối loang lổ.
Ánh trăng trắng, nhưng dục sắc trong mắt hắn lại như lửa đốt.
Tôi rất căng thẳng, lại có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đối diện với hắn.
Tầm mắt Cố Bình Kinh từ trên mặt tôi trượt xuống từng chút một. Lướt qua vạt áo đồng phục, xẹt qua thắt lưng, cuối cùng rơi xuống làn váy ngắn 10cm của tôi.
Mảnh da ấy, tựa như sáng tỏ hơn cả ánh trăng.
Tôi bỗng rũ mi, tầm mắt cũng né tránh.
Nhưng Cố Bình Kinh giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm cổ tay tôi.
Giọng hắn trầm hơn bình thường, có chút khàn khàn gợi cảm:”Hứa Chiêu Chiêu, bây giờ cậu xuống khỏi người tôi vẫn còn chưa muộn.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.