8.
Chuyện ta nuôi dưỡng Giang Ly ở bên cạnh, Trường Ninh vạn lần không đồng ý.
“Nuôi Vương tương lai của Hồ tộc như sủng vật còn ra thể thống gì nữa, nàng lập tức để hắn đi.”
Ta dựa vào giường, tiện tay chỉ một quả nhỏ.
Giang Ly lập tức vui mừng bóc vỏ đút vào miệng ta, sau đó ngoan ngoãn dựa vào người ta, chờ mệnh lệnh kế tiếp.
Hương vị ngon ngọt tràn ngập khoang miệng, ta chìa tay ra với Trường Ninh.
“Ngươi thấy đấy, rõ ràng là không thể.”
Trường Ninh hừ lạnh một tiếng.
“Hoặc là hắn tự đi, hoặc là ta ném hắn ra, tự nàng chọn một cách đi.”
Ta không còn kiên nhẫn.
“Một thượng tiên sống năm ngàn năm như ngươi nhất định không bao dung được cho một tiểu hài tử ba trăm tuổi sao?”
Trường Ninh sững sờ.
Lúc trước hắn ta dùng lời này để nói ta, có lẽ hắn ta cũng sẽ không ngờ có một ngày ta sẽ nói lại lời này với mình.
Hắn ta nặng nề nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng bật cười thành tiếng.
“Hóa ra là nàng ghen.”
“Nếu như nàng tức giận việc ta để Phù Nhi ở lại trong điện, ta lập tức nói nàng ấy dọn ra ngoài, cam kết nàng ấy sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.”
“Nàng cũng mau chóng đưa hắn ra đi, đừng để xảy ra chuyện.”
Nhìn nam nhân chung giường chung gối hơn ngàn năm với mình, ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Cho đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy ta đang ghen tị cáu kỉnh.
“Trường Ninh.”
Ta đứng dậy, gần như thương hại nhìn hắn.
“Ta biết ngươi sinh ra là tiên, khứu giác không mẫn cảm như rắn, nhưng cũng không đến mức mùi gì cũng không ngửi được chứ?”
“Nếu không sao ngươi lại không ngửi được mùi trên người ta và Giang Ly được?”
Một ngàn tám trăm năm qua, ta chưa từng thấy vẻ mặt Trường Ninh khó coi như bây giờ.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, môi run run, cơ thể lung lay như sắp ngã.
“Nàng! Nàng và hắn…”
Trong lòng ta thoải mái, ý cười càng sâu hơn.
“Đúng vậy, không phải ngươi nói mùi vị của hồ ly rất tốt sao? Sau khi thử rồi ta cảm thấy ngươi nói đúng.”
“Bây giờ ta thật sự không thể rời bỏ hắn.”
“Cho nên, chúng ta hòa ly đi.”
9.
Ta đã nghĩ Trường Ninh sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Dù sao một bạn lữ da dày thịt béo, có thể cùng kề vai chiến đấu, còn có thể luyện đan bổ sung linh lực cho hắn ta, tìm khắp tiên giới này cũng không thấy người thứ hai.
Nhưng ta không ngờ hắn ta lại có phản ứng lớn như vậy.
Hắn ta như một con sư tử nổi giận, đập tất cả mọi thứ trong điện.
“Không được! Ta không đồng ý!”
“Chúng ta đã buộc chặt với nhau bằng dây tơ hồng của Nguyệt lão, chỉ cần ta không gật đầu, nàng mãi mãi không thể nào quên được ta.”
“Thật sao?” Ánh mắt của ta chuyển về phía hồ ly hồng vẫn hôn mê bất tỉnh từ khi ở hàn đàm trở về ở trong góc khuất, ánh mắt hiện lên tia lạnh: “Cho dù bỏ mạng nàng ta ở đây cũng không hối tiếc sao?”
Trường Ninh nhìn Hồng Phù rồi lại nhìn ta, hai mắt đột nhiên mở to.
“Đoán được sao?”
Ta cười lại gần hắn ta, dùng giọng nói chỉ hai người chúng ta nghe được: “Chỉ một con hồ ly tạp chủng mà cũng xứng ăn đan dược của ta sao?”
Nhìn sắc mặt đột ngột tái đi của hắn ta, ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Thật sự cho rằng một thượng tiên sống hơn năm ngàn năm như ta lại để bọn họ nắm bóp trong lòng bàn tay như vậy sao?
Vẻ mặt Trường Ninh trống rỗng, không dám tin nhìn ta: “Ngưng Sương, nàng trở thành thế này từ khi nào vậy?”
“Là vì hắn sao?”
Hắn ta lấy lại tinh thần, tức giận chỉ về phía Giang Ly: “Hắn ta chỉ là một con hồ ly non lông còn chưa dài mà thôi, có cái gì tốt?”
Giang Ly đứng dậy, sắc mặt còn lạnh hơn cả giá sương.
“Hồ tộc chúng ta cả đời chỉ có một bạn lữ, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.”
“Ngươi thì sao? Ngưng Sương cũng ngươi vào sinh ra tử, kết quả ngươi lại tìm một con hồ ly thấp kém đến làm nàng buồn nôn, lão già hơn năm ngàn tuổi, tiểu thê tử của ngươi không cần ngươi nữa, còn ở nơi này nổi điên nổi khùng cái gì.”
Lời này quá độc ác.
Thiếu chút nữa khiến Trường Ninh tức hộc máu.
Lồng ngực hắn ta không ngừng lên xuống, vẻ mặt điên cuồng: “Ta sẽ không hòa ly, đừng nghĩ ta sẽ thành toàn cho đôi cẩu nam nữ các ngươi!”
Ánh mắt Giang Ly đen kịt, trên người tỏa ra uy áp chỉ thuộc về Vương của Hồ tộc.
Trường Ninh là chiến thần tiên giới.
Cũng không sợ hắn.
Hai người mặt đối mặt, lập tức lao vào chiến đấu.
Chỉ đáng thương cho con hồ ly hồng kia.
Ban nãy khó khăn lắm mới tỉnh lại, lại thở gấp, sau đó phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Mà người trong lòng nàng ta ngay cả liếc nhìn nàng ta một cái cũng không.
10.
Bên cạnh ao sen.
Cá chép tinh lo lắng nhảy tới nhảy lui trên lá sen.
“Trường Ninh thượng tiên pháp lực cao cường, ngươi cứ như vậy chạy đến đây, không sợ Giang Ly bị hắn đánh cho nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Hắn sống mấy ngàn năm, người nào không thể đánh, trong lòng hắn vẫn tự biết.”
Ta nắm lấy một cái đài sen, tác vỏ bỏ vào trong miệng.
“Hơn nữa Giang Ly vừa mới hấp thụ linh khí ngàn năm, chưa chắc đã không phải đối thủ của hắn.”
Nhìn dáng vẻ không chút khẩn trương của ta, cá chép tinh ưu sầu thở dài.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lúc trước ta nói Trường Ninh thượng tiên phong lưu ngươi không nghe, nhất định đâm đầu vào, bây giờ có dây tơ hồng, chỉ cần hắn không đồng ý thì ngươi sẽ không thoát được.”
“Chỉ đáng thương Tiểu Giang Ly, say mê ngươi như vậy.”
Cá chép tinh đã hơn sáu vạn tuổi, vì lười tu luyện nên đến giờ vẫn chưa hóa hình, bình thường thích nhất là hóng đủ các thứ chuyện, khắp tứ hải bát hoang này không có chuyện gì là y không biết.
Ta ném hạt sen vào trong mồm y, ngăn cái miệng đang líu lo kia của y lại.
Nhân lúc không có người, thấp giọng hỏi:
“Nếu có người mặc dù chỉ mới mấy trăm tuổi nhưng đạo hạnh đã mấy ngàn năm, vậy lấy máu trong tim hắn thì có bị thương nặng không?”
Trong miệng y có đài sen nên nói không thành lời, đôi mắt trừng to, thiếu chút nữa nhảy luôn ra ngoài.
Sau khi nuốt xong, y chỉ vào người ta, đau lòng hét lớn:
“Giang Ly đối với ngươi một lòng say mê, ngươi lại muốn lấy máu trong tim hắn?”
Ta che miệng y lại, nói kế hoạch của mình cho y biết.
Ở trong hồ nước này hơn ba ngàn năm, ta cũng xem như được y một tay nuôi lớn, tứ hải bát hoang, y là người mà ta tin tưởng nhất.
Cá chép tinh nghe xong thì như mới bị Cửu Thiên Thần Lôi bổ trúng người, một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình.
“Vạn vạn năm nay, ngươi là người đầu tiên có chủ ý này, mặc dù tâm tư Giang Ly đơn thuần nhưng phụ mẫu hắn cũng không ăn chay, cho dù Ngọc đế và Vương mẫu muốn hòa ly cũng không dám có cái chủ ý này.”
“Nếu Hồ tộc đánh đến cửa, cho dù ta liều cái mạng già này cũng không cứu ngươi được.”
Vẻ mặt y đau khổ, biết vậy chẳng làm.
“Lúc đầu ta không nên nói cách này cho ngươi mới đúng.”
Ta không nói lời nào, chỉ yên lặng cúi đầu bóc hạt sen.
Từ nhỏ ta đã là như vậy, chuyện đã quyết làm, cho dù ai nói cũng không thay đổi.
Lúc trước nhất quyết phải gả cho Trường Ninh là thế, bây giờ cũng vậy.
Cá chép tinh biết tính cách của ta, hết cách thở dài.
“Yên tâm đi, đừng nói ngươi vừa dùng đan dược vừa dùng hàn đàm hỗ trợ hắn tăng thêm mấy ngàn năm đạo hạnh, cho dù là hắn vừa ra đời lấy máu đầu tim cũng không chết được, hắn lại là Vương tương lai của Hồ tộc, không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu.”
Nghĩ một lát, y lại nói thêm một câu.
“Cùng lắm là chịu đau thôi.”
Ta yên tâm, nhét hạt sen đã lột tốt bỏ vào trong miệng y, phủi tay muốn đứng dậy rời đi.
Cá chép tinh kéo ta lại, sốt ruột nuốt vội hạt sen xuống.
Cuối cùng bị nghẹn đến trợn mắt.
Ta nhanh chóng cầm nước rót mấy ngụm cho y uống, lúc này y mới có thể nói chuyện.
“Nhưng thứ này nhất định phải do hắn cam tâm tình nguyện lấy ra mới có tác dụng, hắn đơn thuần chứ không ngốc, lỡ như hắn không đồng ý thì sao?”
Ta lấy một viên đan dược màu vàng ra để lại gần chóp mũi y.
“Chỉ sợ không phải do hắn.”
Cá chép tinh hít sâu một hơi, nhìn ta đầy khiếp sợ.
“Ngươi điên rồi! Ngươi chắc chắn điên rồi!”
“Tiểu Giang Ly đáng thương của ta, trái tim hắn đặt nhầm chỗ rồi!”
11.
Lúc ta trở về, Trường Ninh đã rời đi.
Trong điện vô cùng hỗn loạn.
Giang Ly đáng thương đứng trước cửa, vừa thấy ta đã lập tức chạy đến kéo góc áo ta.
Ngoan ngoãn đáng yêu, dáng vẻ đáng thương.
Ta đi vào trong điện, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.
Giang Ly thông minh quỳ một gối xuống trước mặt ta, nâng khuôn mặt bị đánh cho tím xanh lên, mong chờ nhìn ta.
Ta vuốt nhẹ khóe môi của hắn, ném một hạt sen vào.
“Trường Ninh đâu?”
Hắn đau đến mức nhe răng, đôi mắt lại sáng đến kinh người, nuốt hạt sen xong vội vàng nói: “Hắn bị ta đánh thổ huyết, thị nữ đưa hắn và con hồ ly tạp chủng kia đến chỗ dược thần rồi.”
Vẻ mặt ghi rõ mấy chữ “mau khen ta đi”.
Ta xoa đỉnh đầu hắn, cười khẽ một tiếng: “Ừm, đánh rất hay, A Ly thật lợi hại!”
“Vậy, sẽ có thưởng sao?”
Ta xòe lòng bàn tay ra, một viên đan dược màu vàng xuất hiện: “Thuốc trợ hứng, muốn ăn không?”
Giang Ly nghiêm túc gật đầu: “Muốn!”
Lời nói vội vàng của cá chép tinh lại vang lên bên tai ta.
“Hồ ly vốn chung tình, nhất là Cửu Vĩ Hồ.”
“Trên thế giới này không có tình yêu vô điều kiện, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, Ngưng Sương, đừng để hắn trở thành ngươi thứ hai.”
Ta đột nhiên rút tay về, nhìn ánh mắt nghi ngờ của Giang Ly, từ từ nói:
“Ngươi biết đan dược này quý như thế nào ở ngoài kia không?”
“Biết.”
“Vậy nếu như ta nói viên đan dược này phải dùng máu trong tim ngươi để đổi thì sao?”
“Ta nguyện ý đổi!”
Hắn không chút do dự che tay trước ngực, trực tiếp lấy một giọt máu tim ra.
Thậm chí ta còn chưa kịp phản ứng lại.
Giọt máu đỏ tươi kia cứ như vậy xuất hiện trước mắt ta.
Mặt hắn gần như trắng đến mức trong suốt, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt từng giọt, rõ ràng đang phải chịu sự đau đớn thấu tim nhưng vẫn nở nụ cười với ta: “Thượng tiên, cho nàng.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
“Ngươi biết cái này dùng để làm gì không?”
Giang Ly đã đau đến hốt hoảng, nghe vậy lắc đầu.
Ta cúi người ngậm giọt máu tươi kia vào, đưa cổ tay mình đến trước mặt hắn: “Ngươi nhìn.”
Chỉ thấy tơ hồng vốn quấn quanh cổ tay đột nhiên nhạt đi, hơn nữa càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Ánh mắt Giang Ly sáng lên, đột ngột đứng lên ôm ta.
Hắn còn chưa kịp nói gì, người đã đột nhiên mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.