12.
Giây phút tơ hồng biến mất, Trường Ninh lập tức biết.
Đến khi hắn ta gấp gáp quay lại, ta đã sớm mang Giang Ly đến Hồ tộc.
Hắn ta không dám đến Hồ tộc giương oai nên chạy đến chỗ Nguyệt lão nổi điên, nói Nguyệt lão động tay động chân với sợi dây tơ hồng.
Nguyệt lão tức đến mức râu ria cũng dựng ngược lên trời.
Ông ấy chỉ thẳng vào mũi hắn ta mắng.
“Ta thèm vào! Rõ ràng là ngươi phong lưu thành tính, thích con hồ ly hồng kia, bản thân và nha đầu Ngưng Sương kia hòa ly lại đổ ngược về cho ta.”
“Không thể nào!”
Trường Ninh trợn tròn mắt nhìn ông ấy.
“Ta thích những nữ nhân khác nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện hòa ly với Ngưng Sương, chính là ngươi động tay động chân!”
Hai ngồi ồn ào đến trước mặt Vương mẫu.
Muốn nàng làm chủ.
Vương mẫu cảm thấy rất phiền, nhìn Trường Ninh một thân người toàn mùi hồ ly, dứt khoát ghép hắn và con hồ ly hồng kia lại với nhau.
“Nếu ngươi đã nói tơ hồng có vấn đề thì để Nguyệt lão buộc thêm cho ngươi lần nữa.”
Trường Ninh vô thức từ chối.
Vương mẫu thay đổi sắc mặt: “Nếu không phải ngày xưa ngươi lập được chiến công hiển hách, chỉ dựa vào việc ngươi mang một con yêu tinh lên Cửu Trọng Thiên cũng đủ để trị tội ngươi rồi. Sao? Bây giờ ngươi còn muốn kháng chỉ sao?”
Cá chép tinh kể lại như thật.
“Lúc đó ngươi không thấy được vẻ mặt như ăn phải phân của hắn đâu, đúng là hả giận.”
Giang Ly dựa vào giường, cho dù tinh thần chưa hoàn toàn khôi phục nhưng vẫn muốn hóng chuyện như cũ: “Vậy bọn họ sẽ thành hôn sao?”
“Đúng vậy! Thời gian đã định xong xuôi rồi.”
“Thật hâm mộ.” Nói xong hắn lại len lén nhìn ta: “Ta cũng rất muốn thành thân.”
Ta làm như không nhìn thấy, quay đầu nói với cá chép tinh: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau đi về đi.”
“Ngươi có lương tâm không thế?”
Cá chép tinh tức giận nhảy cao đến ba thước.
“Ta lo ngươi bị người ta đánh ra ngoài nên lập tức chạy đến làm chỗ dựa cho ngươi, còn chưa ngồi nóng đít ngươi đã đuổi ta đi?”
Giang Ly chống đỡ cơ thể xuống giường, trịnh trọng hành lễ với cá chép tinh.
“Ngưng Sương chỉ là quá lo lắng cho ngài mà thôi, nàng sợ ngài rời khỏi ao sen dẫn đến khó chịu nhưng không biết cách diễn đạt, mong thượng tiên chớ trách.”
Cá chép tinh nào dám nhận lễ của hắn.
Y nhanh chóng nhảy sang một bên, giục Giang Ly mau lên giường nằm.
Lúc quay đầu nhìn về phía ta, vẻ mặt phức tạp.
“Nha đầu ngươi phúc mấy đời mà lại lừa được đứa nhỏ tốt thế này?”
Trước khi cá chép tinh trở về, ta để y mang theo một bình đan dược về cho Trường Ninh.
Bên trong chính là giải dược cho Hồng Phù.
Y nghi ngờ nhìn ta: “Ngươi mà tốt thế sao? Ta không tin.”
Ta cười, để lộ hàm răng trắng tinh: “Ta lúc nào chẳng đẹp người đẹp nết, ngươi không biết sao?”
Cá chép tin run lên vì sợ hãi, nắm lấy cái bình rồi chạy.
13.
Y nói không sai.
Ta đúng là không có ý tốt.
Nghe nói cách đây vài ngày, phía tây có Ma thần giáng thế, tam giới lâm vào đại loạn.
Con hồ ly hồng kia không mau chóng bình phục thì sao có thể phu xướng phụ tùy với Trường Ninh trên chiến trường được?
Quả nhiên, vào ngày thành thân, ngay cả động phòng Trường Ninh cũng không kịp làm, lập tức nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mang theo Hồng Phù đến Ma Quật.
Con hồ ly hồng kia bị dọa cho run lẩy bẩy.
Nói cái gì cũng không chịu đi.
Sau khi bị Vương mẫu trách cứ mới hết cách, đành phải đi theo.
Tuy pháp lực của Trường Ninh mạnh nhưng dù sao cũng còn trẻ, dễ bị yêu ma ảnh hưởng sinh ra ảo giác, từ đó mất đi tâm trí.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa là rắn, trời sinh lạnh tâm lạnh tình.
Tất cả ảo giác trong mắt ta đều tự động biến mất.
Ngàn năm trước đại chiến ma thần, vì có liên kết của tơ hồng nên ta đã mấy lần giúp hắn ta đánh vỡ ảo giác, giúp hắn ta lập chiến công hiển hách.
Sau khi tam giới thái bình, hắn ta trở thành chiến thần uy phong.
Vô số tiên nữ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
Còn ta rơi xuống bí cảnh của Ma tộc, thịt nát xương tan, ròng rã nằm trên giường hơn một trăm năm mới tu dưỡng tốt.
Lúc đầu hắn ta cũng lo lắng chăm sóc cho ta.
Ngày nào cũng đổi cách để chọc ta vui.
Chỉ là không biết từ khi nào, hắn ta bắt đầu lấy lí do cô đơn, mang hết nữ tiên này đến nữ tiên khác về.
Trong khoảng thời gian đó, ta nằm trên giường không thể động đậy, mỗi ngày nghe âm thanh Trường Ninh và đủ loại nữ nhân hoan hảo ở bên kia bức tường, thỉnh thoảng có nữ tiên hỏi đến ta.
Giọng điệu không chút quan tâm của hắn ta vang lên: “Ngưng Sương thượng tiên sao? Nàng ta thì có thể làm gì chứ? Cả ngày nằm chứ sao.”
Nữ tiên có chút kinh ngạc: “Nghe nói xương cốt toàn thân nàng đều nát, như vậy thì đau đến mức nào chứ.”
Trường Ninh nâng cằm nữ tiên lên hôn một cái.
“Chân thân của nàng ta là mãng xà, da dày thịt béo, căn bản không sợ đau. Ngược lại là nàng đấy, cơ thể mềm mại, va đập một chút thôi là ta đã đau lòng muốn chết rồi.”
Mặc dù đã qua ngàn năm.
Nhưng nhớ đến sự đau nhức do thịt nát xương tan, ta vẫn không nhịn được mà sợ run người.
Sau lưng đột nhiên có một cơ thể nóng hổi.
Giang Ly ôm ta, nhỏ giọng nói:
“Nàng lạnh không? Ta sưởi ấm cho nàng nhé.”
14.
Hắn dính lấy ta không buông, đẩy thế nào cũng không được.
Nũng nịu chơi xấu gì đó không thiếu cái nào.
Ta không động đậy: “Cơ thể chàng còn chưa khỏi đã muốn làm loạn, muốn phụ mẫu chàng càng tức giận sao?”
Ngày đó ta mang Giang Ly hôn mê quay về.
Nếu không phải nể tình ta là thượng tiên, phụ mẫu hắn có lẽ đã xé ta ngay tại chỗ rồi.
May là trước khi về ta đã giải độc trên người Giang Ly.
Hắn tỉnh lại rất đúng lúc, suy yếu chỉ phụ thân mình nói: “Nếu ngài dám làm Ngương Sương bị thương, ta và ngài đoạn tuyệt quan hệ phụ tử!”
Sau đó lại hôn mê.
Phụ mẫu hắn ôm ngực, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thời gian gần đây phụ mẫu hắn đến mỗi ngày, cũng không dám làm gì ta, nhưng cũng không cho ta sắc mặt tốt.
Giang Ly học theo, cho dù họ ân cần hỏi han đến mức nào cũng không nhìn họ lấy một lần.
“Ai bảo họ bắt nạt nàng, ngay cả tiểu thê tử của mình cũng không bảo vệ được thì có tiền đồ gì chứ!”
Ta nén cười: “Được, A Ly của chúng ta có tiền đồ nhất.”
“Khụ khụ!”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ho khan vô cùng mạnh mẽ.
Giang Ly nhìn lại, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Sao ngài lại đến đây?”
“Đồ ranh con nhà ngươi, ngay cả tiếng phụ thân ngươi cũng không muốn gọi đúng không!” Hồ vương tức giận trừng mắt với Giang Ly, sau đó quay đầu nhìn ta, ngượng ngùng ho khan một cái.
“Chuyện đó… Ngươi đi theo ta một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Giang Ly lập tức đứng lên ôm lấy ta, cảnh giác nhìn phụ thân mình.
Hồ vương tức đến run người, chỉ vào mũi hắn gầm thét: “Ta hỏi xem nàng có thích ngươi không, có nguyện ý lấy ngươi không, chuyện này cũng không được sao? Chẳng lẽ ngươi định đi theo người ta cả đời mà không có danh phận?”
Hai mắt Giang Ly sáng lên, mặt cũng dần đỏ lên, mong chờ nhìn ta.
Hồ vương cũng nhìn sang, ánh mắt kia dường như đang nói, ngươi dám từ chối xem.
Một lúc lâu im lặng.
Ta xoa đầu Giang Ly, trong mắt hiện lên ý cười:
“Thích, nguyện ý.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.