5.
Giây phút này ta đột nhiên nhớ đến câu Trường Ninh từng nói.
“Hồ ly quá quyến rũ, cho dù là thần tiên cũng khó có thể kìm lòng, nàng chưa từng thử qua nên không thể hiểu được mùi vị đó như thế nào.”
Sao lại không thể kìm lòng được?
Ta không tin.
Ta vốn định đẩy Giang Ly ra.
Nào ngờ lụa mỏng trong điện đột nhiên không gió mà động.
Mí mắt ta nhảy một cái, lập tức nhét Giang Ly vào chăn, mình cũng nghiêng người nằm xuống.
Trường Ninh lập tức ôm Hồng Phù xuất hiện trước mắt, trên mặt là sự lo lắng không thể che giấu: “Mau! Phù Nhi bị thương, mau đưa hai bình đan dược cho ta.”
Lúc đó ta và Trường Ninh một người trên giường một người dưới giường.
Trong ngực hắn ôm hồ ly hồng ngất xỉu.
Trong chăn ta giấy Cửu Vĩ Hồ lông trắng.
Cũng tương xứng đấy.
Ta lo đến mức ho khan, tay nhét vào trong chăn gấm, ra hiệu Giang Ly đưa đan dược cho ta.
Thời gian này hắn xem đan dược như đồ ăn vặt, chỗ nào cũng mang đi như bảo bối.
Lòng bàn tay ta trầm xuống.
Ta hài lòng mỉm cười, rút tay ra đưa đến trước mặt Trường Ninh.
Một giây sau, hai chúng ta đều ngẩn người.
Một viên đan dược đen như mực lẻ loi nằm trong lòng bàn tay ta.
“Một viên? Luyện hỏng sao?” Trường Ninh bất mãn nhíu mày: “Dạo này nàng không ra ngoài, nàng đã làm gì vậy?”
“Hay là nàng ghen, không muốn cho?”
“Nhằm vào một tiểu nha đầu như vậy, nàng cũng quá hẹp hòi rồi đấy.”
Hắn ta chỉ dựa vào điều này đã định tội danh cho ta.
Sắc mặt ta lạnh xuống, cười nhạo nói: “Nếu ngươi đã đau lòng như vậy thì mang nàng ta đến hàn đàm đi, chẳng những vết thương có thể lập tức lành mà ngay cả tu hành cũng tăng gấp trăm lần đấy.”
Sắc mặt Trường Ninh cứng đờ, nắm lấy viên đan dược kia, phất tay áo rời đi.
Có lẽ cảm thấy quá mất mặt, trước khi đi hắn ta còn quay đầu châm chọc ta.
“Ngưng Sương, không phải ta nói nàng, nhưng đã hóa hình lâu như vậy mà trái tim nàng cũng lạnh như người nàng vậy.”
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn ta, ta chợt nhớ đến trận đại chiến tiên ma ngàn năm trước.
Lúc đó Trường Ninh bị ma vật làm trọng thương, rơi vào đường cùng.
Ta hóa nguyên hình bao quanh lấy hắn ta, xương cốt toàn thân nứt vỡ, cuối cùng cũng bào vệ được tính mạng của hắn ta.
Bên trong bí cảnh tối đen.
Cơ thể ta vừa lạnh vừa nóng, ngay cả thở cũng đau.
Trường Ninh sau khi tỉnh lại luống cuống ôm ta khóc: “Ngưng Sương, người nàng thật nóng, có phải nàng bệnh rồi không? Nàng có lạnh không?”
Ta vùi đầu vào lòng hắn, thấp giọng nói: “Do chàng xuất hiện ảo giác thôi, ta là động vật máu lạnh, sẽ không nóng, cũng sẽ không lạnh.”
Hắn ta đã sớm quên đi những lúc chúng ta cận kề sinh tử.
Nhưng lại nhớ rõ ta là động vật máu lạnh.
Gian phòng yên tĩnh.
Giang Ly từ từ thò đầu ra từ chăn gấm, lưu luyến quấn lấy ta: “Trên người ta nóng quá, ta ủ ấm cho thượng tiên, được không?”
Cửu Vĩ Hồ trời sinh có dung mạo tuyệt sắc, lại quyến rũ, thiếu niên ở trước mắt càng khuynh quốc khuynh thành hơn.
Ta vươn tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo, từ trên xuống dưới, không bỏ qua chỗ nào.
Cuối cùng cười một tiếng.
Ta giữ lấy cằm hắn, ném một viên đan dược màu vàng vào.
Đan dược vừa vào miệng đã tan không còn dấu vết.
Mi mắt Giang Ly run run: “Đây là gì vậy? Lúc trước ta chưa ăn lần nào.”
Ta cúi đầu hôn lên môi hắn, nỉ non:
“Trợ hứng thôi.”
6.
Ta lừa hắn.
Làm gì có đan dược trợ hứng.
Đó là độc dược.
Đương nhiên không chỉ viên kia, gần đây những đan dược hắn ăn đều có độc.
Người ngoài đều biết, Ngưng Sương thượng tiên luyện tiên đan, người khác một viên khó cầu, ngay cả Vương mẫu muốn cũng phải khách sáo mấy phần.
Làm sao có chuyện cho hắn ăn như đồ vặt thế này được.
Trên đời này đâu có tình yêu đột nhiên xuất hiện.
Chỉ là có âm mưu khác mà thôi.
Ta hạ mắt nhìn cổ tay trắng noãn của mình, có thể thấy dây tơ hồng mơ hồ quấn quanh.
Đây là dây tơ hồng của Nguyệt lão, có thể buộc hồn vía của nhân tình lại với nhau, có thể khiến hai người tâm ý tương thông, cùng buồn cùng vui, dựa vào chiếc dây đỏ này mà ta đã vô số lần cứu Trường Ninh thoát khỏi hiểm cảnh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDây tơ hồng hòa vào với tiên cốt, chỉ có dùng máu tim của Cửu Vĩ Hồ mới có thể cưỡng chế tháo ra được.
Mà tím đầu tim sẽ tổn thất hơn ngàn năm đạo hạnh.
Ta nhìn về phía hàn đàm yên tĩnh đến dọa người.
Giang Ly vừa hấp thu mấy ngàn năm linh khí, công lực phóng đại, sự ngây ngô trên mặt biến mất, càng trở nên quyến rũ động lòng người.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn mở mắt ta, cười nhẹ nhìn về phía ta.
Sau đó duỗi mấy chiếc đuôi trắng như tuyết ra quấn lấy hông ta, vững vàng đưa ta vào trong nước, dán môi bên tai ta lẩm bẩm: “Eo thượng tiên còn nhức sao?”
Ta không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi nói xem?”
Hôm qua hắn quấn ta đến nửa đêm, mãi cho đến khi tinh khí cạn sạch, hóa thành nguyên hình cũng quấn lấy ta không buông tay.
Giang Ly thấp giọng cười, bàn tay đặt lên eo ta.
Từng chút từng chút linh khí rót vào, cơn đau nhức cũng dần biến mất.
“Thượng tiên dẫn ta đến đây, lỡ như Trường Ninh thượng tiên tức giận thì sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn chân trời đen nghịt, cười cười nhéo mặt hắn.
“Còn có thể làm sao đây? Đánh một trận là được rồi.”
Kết giới đột nhiên bị một kiếm của ai đó bổ làm đôi.
Núi đất lập tức rung chuyển.
Ta phi thân lên, mũi chân giẫm lên đỉnh đầu Giang Ly, mạnh mẽ đè đầu hắn xuống.
“Ngoan, tiểu hài tử không nên nhìn phu thê nhà người ta đánh nhau.”
7.
Trường Ninh lướt gió đến với sự tức giận ngút trời.
Lúc thấy ta, hắn ta sững người.
“Sao lại là nàng?”
Nhìn hai người y phục lộn xộn, rõ ràng là mới bò từ giường ra, ta cười sâu xa: “Xin lỗi nha, có phải lại quấy rầy chuyện tốt của các ngươi rồi không?”
Sắc mặt Trường Ninh có chút mất tự nhiên.
Hắn ta thu trường kiếm lại, ôm Hồng Phù y phục xộc xệch vào lòng, nhìn ta từ trên xuống dưới: “Nàng bị thương?”
Sau đó lại lập tức nhíu mày.
“Nàng da dày thịt béo, năm đó rơi xuống bí cảnh Ma tộc còn không sao, cho dù bị thương cũng không cần đến đây chữa thương đâu.”
“A Ninh, chàng nghĩ oan cho Ngưng Sương thượng tiên rồi.”
Hồng Phù thò đầu ra từ lồng ngực hắn ta, nàng ta đưa mũi về phía hồ hít một hơi, ánh mắt sáng lên.
“Trong nước vẫn còn một người, hình như là đồng loại với ta.”
Mặt Trường Ninh lập tức đen đi.
Hồng Phù khéo léo hiểu lòng người xoa xoa lồng ngực hắn, quay đầu thở dài: “Thượng tiên, người có tức giận đến mấy cũng không thể dẫn người đến đây chà đạp linh đàm của A Ninh được.”
Tiểu nha đầu đạo hạnh không sâu nhưng ánh mắt cũng không tồi chút nào.
Ta cúi người nhìn nàng ta, giọng điệu bình thản.
“Tại sao không thể?”
“Tiên đan ta luyện mấy ngày năm vào bụng ngươi hết, bây giờ yêu sủng của ta suy yếu, đương nhiên cũng chỉ có thể đến đây.”
Lúc đó nàng ta bị thương cũng không nặng, là Trường Ninh muốn nâng cao tu vi cho nàng ta, dùng cớ cứu người mà vơ vét hết đan dược của ta đi.
Nếu là người khác, ít nhất cũng có thể tăng lên mấy ngàn năm tu vi.
Nhưng tâm tư nàng ta không thuần khiết, không hấp thu được linh khí bên trong, đan dược cũng chỉ có tác dụng chữa thương.
Chuyện này đã truyền đi khắp tứ hải bát hoang, ai cũng biết.
Khiến Trường Ninh không ngóc đầu lên được.
Hồng Phù nghẹn họng, quay đầu nhìn Trường Ninh lã chã chực khóc.
“Đều do cơ thể không biết cố gắng này của ta, nếu ta không ăn tiên đan dược của Ngưng Sương thượng tiên, hàn đàm sẽ không bị hủy…”
Trường Ninh như không nghe thấy nàng ta nói gì, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn ta.
“Yêu sủng? Hơn nữa còn là hồ ly?”
Hắn ta vừa dứt lời, trong đầm đột nhiên lóe lên ánh sáng bạc, Giang Ly vui vẻ nhảy lên trên, chín chiếc đuôi trắng như tuyết đắc ý vẫy qua vẫy lại.
Hai chân Hồng Phù mềm nhũn, hóa thành nguyên hình, quỳ trên mặt đất run rẩy.
Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
“Cửu Vĩ Ngân Hồ!”
Trường Ninh nhíu mày, ánh mắt trào phúng nhìn ta: “Vương tương của Hồ tộc, nàng nói hắn là sủng vật của nàng?”
Ta cười, nhìn về phía tiểu hồ ly trên mặt nước.
“Ngươi thật sao?”
Trong đầm lại xuất hiện ánh sáng chói mắt, Giang Ly hóa thành hình người, áo trắng tóc đen, rẽ nước đi đến.
Hắn đi đến trước mặt ta, quỳ một chân trên đất, cằm đặt lên đầu gối ta.
Lúc nâng mắt, ánh mắt lưu luyến.
“Bẩm thượng tiên.”
“Thật.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.