1.
Thấy ta nửa đường quay về, thủ vệ và thị nữ lập tức trợn mắt lên nhìn.
“Thượng tiên!”
Bước chân ta dừng lại.
Trong không khí thoang thoảng mùi của hồ ly.
Không cẩn thận căn bản không nghe được, đáng tiếc ta là rắn, trời sinh khứu giác mẫn cảm.
Ta vốn không muốn quấy nhiễu chuyện tốt của hắn ta.
Nhưng phòng bọn họ đang lăn lộn, là đan phòng của ta.
Ta đi đến, đẩy cửa ra.
Trên bồ đoàn trước lò luyện đan, phu quân của ta đang đặt một thiếu nữ trẻ tuổi dưới người.
Nghe tiếng mở cửa, thiếu nữ sợ hãi hô lên một tiếng, dúi đầu vào ngực hắn ta.
Trường Ninh quay đầu nhìn ta một cái, nâng tay tạo một dấu ấn, một đoàn sương trắng che chắn nữ tử bên dưới.
“Sao nàng lại về rồi?”
Hắn ta đứng dậy mặc lại y phục, sắc mặt không vui: “Phù Nhi nhát gan, nàng không thể gõ cửa trước khi vào sao?”
Ta hơi nhếch môi.
“Ồ? Dọa nàng ta rồi sao?”
Sương trắng dần tản ra.
Thiếu nữ tránh sau lưng Trường Ninh, nghiêng đầu để lộ đôi mắt to tròn vô tội, mềm mại nói:
“Hồi thượng tiên, chưa từng.”
Dung mạo nàng ta xinh xắn đáng yêu, ngay cả tính cách cũng vậy.
Lúc nói lời này với ta, đuôi còn lặng lẽ vươn từ phía sau ra dán lên bụng dưới Trường Ninh cọ cọ.
Trường Ninh đè chiếc đuôi đang làm loạn của nàng ta lại, quay đầu nhéo mũi nàng ta.
“Không được phép nghịch ngợm.”
“Ngoan, đến Thiên Điện chờ ta trước, một lát nữa ta sẽ đến.”
Sau khi thiếu nữ rời đi.
Ta nhìn bồ đoàn lốm đốm trên mặt đất, thở dài: “Nóng vội như vậy sao, ngay cả giường cũng không đến kịp à?”
“Nàng không biết, bản tính của hồ ly vốn dâm đãng, ta không kiềm chế nổi.”
Hắn ta đá văng bồ đoàn dưới chân không chút để ý: “Thứ nay có rất nhiều, lát nữa đổi cái khác là được rồi.”
Ta cười không nói gì.
Có lẽ hắn ta đã quên, bồ đoàn này là quà hắn ta mang về cho ta lúc đi rèn luyện ở nhân gian.
2.
Ta vốn là rắn nước nhỏ Vương mẫu nuôi trong ao sen.
Một ngày nọ, đang nằm trên lá sen hít thở, bị Trường Ninh đi qua bắt được, thiếu chút nữa bị hắn ta nướng lên ăn, ta sốt ruột hóa hình, trần như nhộng ngã vào trong ngực hắn ta.
Trường Ninh mừng rỡ, sau đó đến chỗ Vương mẫu cầu thân ta.
Hắn ta là người đầu tiên thấy ta hóa hình, rất có sức hút với ta.
Thế là lúc Vương mẫu hỏi ta, ta lập tức đồng ý.
Ngày thành thân, cá chép tinh trong hồ nước đau khổ nói: “Trường Ninh thượng tiên trời sinh phong lưu, ta sợ sau này ngươi đi theo hắn sẽ chịu uất ức.”
Khi đó ta bị tình yêu làm mờ mắt.
Căn bản không nghe lọt.
Hơn nữa nam nữ trong tiên giới thành thân đều phải đến chỗ Nguyệt lão buộc dây tơ hồng.
Dây tơ hồng hòa vào tiên cốt, ta vững vàng tin tưởng chúng ta sẽ bạch đầu giai lão.
Lúc đầu chúng ta thực sự trải qua một đoạn thời gian nồng cháy, chỉ là sau này, không biết là dây tơ hồng quá hạn, hay là lòng người thay đổi.
Trường Ninh bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Ba năm một lần có tiên nữ đến tìm ta, lên án Trường Ninh thượng tiên không chung thủy với họ.
Lúc đầu ta đã từng điên cuồng chất vấn hắn ta.
Nhưng hắn ta lại chỉ lạnh nhạt nói:
“Ngưng Sương, chúng ta là thần tiên có tuổi thọ trường tồn với trời đất, con người chỉ có mấy chục năm tuổi thọ còn khó có thể chung thủy, nàng sẽ không để ta vạn năm chỉ có một mình nàng thôi đấy chứ?”
Ta không thể nào khống chế được việc hắn ta thay lòng đổi dạ.
Ta khóc không thể dừng lại được.
Trường Ninh thở dài, nâng mặt ta lên nói:
“Các nàng chỉ là thú vui lúc ta nhàm chán mà thôi, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng.”
3.
Chuyện này xảy ra vô số lần.
Càng về sau ta càng bình tĩnh truyền âm cho hắn ta: “Về xử lí nợ đào hoa của ngươi đi.”
Từ trước đến nay Trường Ninh đều không có chút kiên nhẫn nào với những nữ nhân đã chơi chán, hắn ta trực tiếp vung tay ném các nàng ra ngoài.
Sau đó quay đầu sang cười đùa an ủi ta.
“Ta sẽ đặt kết giới bên ngoài điện.”
“Đảm bảo sau này sẽ không có người nào ồn ào đến trước mặt nàng nữa.”
Lúc đó ta một lòng luyện đan, chỉ cần không ai tìm đến cửa, ta sẽ không để ý đến chuyện tình gió trăng ở bên ngoài của hắn ta nữa.
Cho đến lần trước, Trường Ninh hạ giới diệt yêu, không biết một hồ ly hồng từ đâu xuất hiện, thay hắn ta cản một đao, bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh.
Hắn ta mang người về điện.
Để cho nàng ta nằm trên chiếc giường chúng ta đã ngủ ngàn năm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgày đó hắn ta đỏ mắt cho con hồ ly kia ăn mấy bình tiên đan linh dược thì thôi, ngay cả hoa Thập Tang chúng ta gieo xuống lúc thành thân cũng nhổ ra để đút cho nàng ta.
Ta thu dọn đồ đạc chuyển vào phòng đan.
Cho đến khi Hồng Phù tỉnh lại, hắn ta mới nhớ đến ta.
“Tiểu hồ ly bị thương nên rất dính người, trước mắt nàng chịu ủy khuất mấy ngày vậy, chờ nàng ấy bình phục ta sẽ để nàng ấy dọn ra ngoài.”
Một tháng sau, Hồng Phù hoàn toàn khỏi.
Hắn ta cũng không nhắc đến chuyện để nàng ta dọn ra ngoài.
Ta đi trong điện tìm hắn, trong lúc vô tình thấy hắn ta ôm Hồng Phù vào lòng, tùy ý vuốt ve.
“Vẫn là hồ ly sờ thích, vừa mềm vừa ấm.”
Hồng Phù ôm cổ hắn ta nũng nịu: “So với Ngưng Sương thượng tiên thì sao? Ngài thích ai hơn?”
“Bản thể của nàng ta vốn là một con rắn, là động vật máu lạnh, sao có thể so với nàng được.”
Trường Ninh nâng mũi chân nàng ta lên hôn xuống, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt si mê: “Ngay cả một ngón chân của nàng, nàng ta cũng không sánh được.”
Ta cười lạnh một tiếng.
Nâng chân đá bồ đoàn sang một bên.
Bồ đoàn không gió tự cháy, rất nhanh đã biến thành một nắm tro tàn.
“Sao vậy? Ghen sao?”
Trường Ninh nghiêng đầu nhìn ta, khuôn mặt mang ý cười ranh mãnh: “Nàng cũng sắp năm ngàn tuổi rồi, đừng đến mức một tiểu nha đầu mấy trăm tuổi cũng không bao dung được như vậy chứ.”
Hắn ta xích lại gần ta, cổ áo mở, để lộ lồng ngực đầy vết đỏ.
Mùi gay mũi của hồ ly khiến ta choáng váng.
Đột nhiên có một mùi hoa đào cực nhạt nhẹ nhàng bay đến, như có như không vây ta lại, ngăn cách ta khỏi mùi hương trên người Trường Ninh.
Ta lặng lẽ nhìn qua, nở nụ cười yếu ớt.
“Sao như vậy được?”
“Người ta còn đang chờ ngươi, mau đi đi.”
Trường Ninh vừa đi, một cục bông trắng nhào qua.
Chính xác rơi vào lòng ta.
Hương hoa đào quanh quẩn khắp nơi.
Tiểu hồ ly ba trăm tuổi bất mãn quyến luyến nhìn ta, chín cái đuôi trắng như tuyết vung qua vung lại đến hoa mắt.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi hắn: “Vừa hóa hình đã không biết tiết chế, sao vậy, bây giờ khôi phục nguyên hình đi.”
“Ô ô…”
Giang Ly nghẹn ngào một tiếng, uất ức nhìn ta.
Sau khi biến thành Cửu Vĩ Hồ thì dung nhan tuyệt sắc, khí chất âm u, khôi phục chân thân lại là cục bông trắng mượt mà, không có chút bá đạo nào của tối qua.
Ta nắm phần gáy tiểu hồ ly ôm vào lòng.
Nâng tay gọi một đám mây.
“Trường Ninh có một hàn đàm bảo bối, bên trong tràn đầy linh khí.”
“Hôm nay ta dẫn ngươi đi bồi bổ.”
4.
Hàn đàm này đã có từ vạn năm trước.
Cho dù bị thương có nặng đến đâu, chỉ cần ngâm trong đàm này có thể khôi phục hơn nửa.
Nhưng nó cũng có một khuyết điểm.
Chính là sau khi dùng xong cần dùng thiên thảo cực phẩm nuôi thân ngàn năm mới có thể sử dụng lại.
Trường Ninh đặt kết giới khắp nơi, bình thường căn bản sẽ không cho người khác vào.
“Hừ, đây là đồ bảo bối của hắn sao, lúc bắt nàng luyện đan dược cứu con hồ ly tạp chủng kia sao lại không hào phóng như vậy.” Giang Ly ló đầu ra từ trong ao.
“Hôm nay ta nhất định phải hút hết linh khí nơi này.”
Hắn khoanh chân ngồi trong nước.
Linh khí ở bốn phía nhanh chóng chảy về phía hắn.
Hoa cỏ bên bờ cũng lập tức khô héo.
Ta không khỏi cảm thán, không hổ là Cửu Vĩ Hồ, dựa theo tốc độ hấp thu linh khí này, có lẽ sau khi hắn ngồi trong đàm rồi, qua ba ngàn năm linh khí của hàn đàm này cũng khó mà khôi phục như cũ.
Nói cũng kì diệu, lần đầu ta thấy Giang Ly cũng là ở chỗ này.
Lúc đó hắn còn chưa hóa hình, bị trọng thương, muốn vào trong chữa thương nhưng không thể phá kết giới mà vào được, lúc nhìn thấy ta thì nức nở cắn mép váy ta.
Thân thể nho nhỏ co lại thành một cục, nhìn rất đáng thương.
Ta nhặt hắn về.
Sau khi vết thương khỏi, hắn lại không chịu đi.
“Ta có thể nói chuyện với thượng tiên, cả ngày người ở chỗ này luyện đan chẳng lẽ không buồn chán sao?”
Khoảng thời gian đó Trường Ninh mang theo Hồng Phù lên trời xuống đất, tam giới không ai không biết, luôn có thần tiên nhiều chuyện kéo ta hỏi ta và Trường Ninh có phải đã hòa ly rồi không.
Ta cảm thấy vô cùng phiền phức nên không ra ngoài nữa.
Tiểu hồ ly nằm trong lòng ta không chịu xuống, cắn vạt áo ta lắc lư.
Ta thở dài: “Được rồi, vậy thì ở lại đây đi.”
Dù sao cũng chỉ là một con hồ ly nhỏ, giữ lại giải khuây cũng tốt.
Cửu Trọng Thiên thật sự quá nhàm chán, trong lúc rảnh rỗi ta thường luyện đan cho tiểu hồ ly ăn, Giang Ly bị ta nuôi cho công lực phát triển, rất nhanh đã hóa hình.
Tiểu hồ ly mềm mại đáng yêu đột nhiên biến thành tiên quân khí chất lạnh lùng.
Ta còn chưa kịp phản ứng, tay nắm đan dược, ngẩn người nhìn hắn.
Giang Ly cúi người, môi ngậm ngón tay đang cầm đan dược của ta, sau khi nuốt xong lại tội nghiệp nhìn ta.
“Thượng tiên, ta không có y phục để mặc…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.