6.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Kỷ Ngôn Thời vừa từ phòng tắm đi ra, khăn tắm lỏng lẻo buộc quanh eo, những giọt nước theo đường cơ bắp chảy xuống, vô cùng gợi cảm.
Tôi nhìn vết sẹo trên ngực trái của anh, ngẩn ngơ một chút.
Cho đến khi mùi hương từ người Kỷ Ngôn Thời bao quanh lấy tôi, anh kéo tôi ra khỏi chăn, mái tóc ướt của anh cọ nhẹ lên cổ tôi, khiến tôi thấy nhột.
Tôi vừa đẩy anh vừa cười: “Anh là cún con à?”
Kỷ Ngôn Thời không đáp, vẫn dụi đầu vào cổ tôi.
“Yên Yên, hôm nay anh cũng rất yêu em.”
“Em sẽ luôn ở bên anh chứ?”
Từ khi tỉnh lại sau tai nạn, mỗi ngày mở mắt ra là anh bắt đầu tỏ tình.
Mấy ngày qua, tôi nghe hết số lần tỏ tình mà 5 năm nay anh chưa bao giờ nói.
Tôi sờ đầu anh: “Chỉ cần anh luôn yêu em, em sẽ luôn ở đây.”
“Yên Yên, nhớ lời em nói đấy.”
Tôi đáp bừa, tay lại vô thức chạm lên vết sẹo trên ngực anh.
“Đau không?”
Kỷ Ngôn Thời khựng lại trong chốc lát, sau đó ôm tôi chặt hơn: “Không đau.”
Sau khi quấn quýt thêm nửa tiếng, Kỷ Ngôn Thời cuối cùng cũng đi làm, từng bước một còn quay đầu nhìn lại.
Tôi nhìn xe anh ra khỏi cổng, rồi khuất sau góc đường.
Tôi gọi điện cho viện nghiên cứu, họ bảo dữ liệu chip của Kỷ Ngôn Thời vẫn ổn định.
Vừa cúp máy, Kỷ Ngôn Thời lại gọi tới, hỏi tôi tối nay có muốn đi xem phim không.
Tôi không có hứng thú, Kỷ Ngôn Thời lại bắt đầu lải nhải:
“Yên Yên, kiếp trước lần nào em rủ anh, anh cũng cho em leo cây, giờ cho anh một cơ hội chuộc lỗi đi, nhé?”
Tôi: …
“Em chê anh rồi phải không, không còn yêu anh nữa đúng không?”
Tôi thở dài: “Được rồi, đi.”
Kỷ Ngôn Thời hài lòng cúp máy.
Tôi nghĩ ngợi một lát, rồi lại gọi cho viện nghiên cứu để xác nhận chip của anh không bị nhiễm virus.
Thực ra, kịch bản tôi đưa cho Kỷ Ngôn Thời không chi tiết đến từng sự kiện nhỏ, vì dung lượng của chip cũng có giới hạn.
Để nó phát huy hiệu quả, chỉ cần vài sự kiện tiêu biểu kích thích cảm xúc mạnh, những chi tiết còn lại não sẽ tự động lấp đầy.
Nhưng tôi không ngờ, Kỷ Ngôn Thời trông có vẻ chính trực, mà suy nghĩ lại phong phú thế.
Mấy ngày nay nghe anh tỏ tình đến phát chán.
Đúng là yêu đến lú mất rồi.
7.
Trước khi đi xem phim, tôi và Kỷ Ngôn Thời đi ăn tối.
Anh hỏi tôi có muốn đi du lịch nước ngoài vào dịp kỷ niệm ngày cưới tháng sau không.
Dù đã kết hôn nhiều năm, chúng tôi chưa từng cùng nhau đi đâu, ngay cả tuần trăng mật cũng không có.
Kỷ Ngôn Thời là một người cuồng công việc, ngày thứ hai sau khi cưới đã bay sang Mỹ công tác cả tháng.
Đến khi anh về, món ăn cũng đã lạnh
Vào những dịp kỷ niệm ngày cưới trước đây, Kỷ Ngôn Thời thường bận rộn với công việc đến mức phải tăng ca.
Anh chỉ nhờ trợ lý đặt hoa và mua quà cho tôi, coi như một lời giải thích.
Kỷ Ngôn Thời nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Yên Yên, những gì chúng ta đã bỏ lỡ trước đây, sau này anh sẽ bù đắp hết cho em.”
Sau khi ăn tối, chúng tôi đến rạp chiếu phim sớm 10 phút.
Nhưng đến khi phim bắt đầu, vẫn không có ai khác vào.
Tôi không khỏi thắc mắc: “Bộ phim này chẳng phải rất hot sao?”
Kỷ Ngôn Thời mỉm cười: “Anh bao cả rạp rồi.”
Tôi: …
Anh nói đầy tình cảm: “Anh chỉ muốn xem phim với mỗi mình em.”
Tôi giơ tay, xoay đầu anh về phía màn hình lớn: “Phim bắt đầu rồi, đừng nói nữa.”
Thực ra tôi không thích xem phim cho lắm, nhưng hôm nay tôi lại xem rất chăm chú.
Phim kể về một cặp vợ chồng, người vợ mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn, mỗi sáng thức dậy đều quên sạch mọi chuyện của ngày hôm trước. Mỗi ngày, người chồng đều nghĩ cách để vợ yêu lại mình.
Có lẽ bởi tôi chưa từng trải qua tình yêu kiên định như vậy, trong lòng tôi có cảm giác chua xót lạ lùng.
Tôi quay đầu muốn nhìn Kỷ Ngôn Thời, nhưng lại thấy anh tựa vào ghế, chăm chú nhìn tôi.
Trong rạp tối mờ, tôi không thể phân biệt rõ nét mặt của anh.
Anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Yên Yên, dù em có quên anh trăm lần, anh vẫn sẽ yêu em trăm lẻ một lần.”
Tôi biết giờ anh đang chịu ảnh hưởng của chip, lời hứa hẹn hay lời ngon ngọt gì anh cũng dám nói ra, nhưng lần này tôi không thể phản bác lại anh.
Ngược lại, trái tim tôi đập thình thịch.
Như thể đang đập vì Kỷ Ngôn Thời vậy.
8.
Kỷ niệm ngày cưới thứ năm, tôi và Kỷ Ngôn Thời chuẩn bị đi du lịch châu Âu.
Ban ngày, anh làm việc điên cuồng ở công ty, muốn giải quyết hết những gì có thể trước thời hạn.
Tối về nhà, anh lại ở trong thư phòng làm kế hoạch, tất cả lịch trình đều do anh tự lo liệu.
Tôi không phải bận tâm gì, chỉ cần làm một việc là ở bên anh, còn phải ở trong tầm mắt của anh.
Thật sự có bệnh.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa đọc tiểu thuyết, nghe tiếng gõ bàn phím lách cách của anh.
Thỉnh thoảng tôi liếc sang, chỉ thấy anh cau mày nghiêm túc, ai không biết chắc tưởng anh đang giải quyết dự án khó nhằn nào đó.
Tôi hỏi: “Chúng ta sẽ đi những nước nào?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Pháp, Đức, Đan Mạch, Phần Lan, Thụy Điển, Na Uy.”
Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra: “Triệu Uyển còn ở Đức đúng không?”
Kỷ Ngôn Thời khựng lại một chút: “Sao tự dưng lại hỏi cô ta?”
Tôi lắc đầu, tiếp tục đọc tiểu thuyết: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ đến thôi.”
Kỷ Ngôn Thời nhìn tôi một lúc, rồi tiếng gõ bàn phím mới tiếp tục vang lên.
Nhưng thi thoảng ánh mắt anh vẫn liếc về phía tôi.
Không hiểu sao, khi nhắc đến Triệu Uyển, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác bất an.
Nhưng tôi và cô ta, thật sự đã lâu không liên lạc.
Năm năm trước, gia đình họ Kỷ bắt đầu tìm kiếm đối tượng liên hôn cho Kỷ Ngôn Thời để củng cố nguồn lực thương mại.
Triệu Uyển đã thích Kỷ Ngôn Thời từ lâu, nhiều lần nhờ mẹ kế đề cập đến chuyện này.
Mẹ kế của tôi trước đây chỉ là người bán đậu hũ ngoài phố, nhờ có chút nét giống mẹ tôi mới được đưa về nhà họ Triệu. Nhưng mấy năm qua, cuộc sống an nhàn xa hoa đã khiến tham vọng của bà ta lớn hơn rất nhiều.
Khi đó, gia đình họ Kỷ vẫn chưa lọt vào mắt bà ta.
Nhưng Triệu Uyển quá kiên trì, cuối cùng mẹ kế cũng nhắc đến chuyện này với ba tôi.
Ba tôi không đồng ý, cũng không từ chối.
Tối hôm đó, tôi cầm dao làm bếp xông vào phòng làm việc của ba, thẳng thắn nói với ông rằng, tôi muốn lấy Kỷ Ngôn Thời, nếu không thì cả nhà cùng chết.
Ba tôi đúng là loại thần kinh đỉnh cao, thấy tôi như vậy mà lông mày cũng không nhíu, chỉ nói một câu “Ba biết rồi” rồi đuổi tôi ra ngoài.
Cuối cùng, quyết định tôi và Kỷ Ngôn Thời sẽ kết hôn.
Hai mẹ con kia đã làm loạn vài lần, tôi chỉ thấy họ giống như những chú hề, diễn trò thật nực cười.
Mẹ kế đã kết hôn với ba tôi hơn chục năm mà vẫn không hiểu được ông ta là kiểu người gì.
Những trò cãi vã đó, ông ta chẳng thèm bận tâm, vì ông ta là người có thể bình thản đứng trước xác mẹ tôi mà không chớp mắt, thậm chí chỉ hai tháng sau đã tìm được người vợ thứ hai.
Cãi vã không có tác dụng, mẹ con Triệu Uyển càng dùng nhiều thủ đoạn tàn độc hơn.
Cách trả thù của họ khi trưởng thành không còn đơn giản như thời thơ ấu là cắt vài chiếc váy hay tát vài cái nữa.
Bọn họ chuốc thuốc tôi trong một bữa tiệc, định ném tôi cho mấy tên vệ sĩ đã được thuê trước, nhưng thủ đoạn đó quá non kém.
Tôi đã nhìn ra âm mưu, và để Triệu Uyển thay thế vị trí của tôi.
Mẹ kế dẫn người vào phòng bắt gian, thấy Triệu Uyển trên giường thì phát điên, định tìm tôi tính sổ, nhưng lúc đó tôi đang ngồi trong xe của Kỷ Ngôn Thời.
Ly rượu Triệu Uyển mời tôi, tôi không hề lãng phí, chỉ dùng cho người xứng đáng mà thôi.
Sau sự việc đó, Triệu Uyển không thể ở lại thủ đô, chẳng bao lâu đã bị đẩy ra nước ngoài.
Cô ta không được dự đám cưới của tôi, thật sự có chút đáng tiếc.
Sau khi Triệu Uyển ra nước ngoài, chúng tôi không gặp lại nữa.
Thậm chí ba năm trước, khi nhà họ Triệu bị cháy, mẹ kế và ba tôi chết cùng lúc, cô ta cũng không trở về.
Đôi lúc tôi tự hỏi, không biết cô ta đã chết ở nước ngoài rồi hay chưa.
Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm tìm hiểu.
Cô ta sống hay chết, tôi không quan tâm.
9.
Tôi và Kỷ Ngôn Thời đến Pháp một tuần trước ngày kỷ niệm, chuẩn bị chơi vài ngày rồi mới đi Na Uy.
Đi du lịch lần này, cảm giác thật kỳ lạ.
Đây là trải nghiệm mà trước giờ tôi chưa từng có.
Kỷ Ngôn Thời trông có vẻ rất vui, anh đã cởi bỏ bộ vest cao cấp nghiêm túc, mỗi ngày đều mặc đồ đôi với tôi.
Trước chuyến đi, anh đã chuẩn bị sẵn hết những bộ đồ này, tôi còn không biết anh lấy đâu ra lắm đồ đôi như thế.
Không những phong cách khác nhau mà trên mỗi bộ đều có tên của chúng tôi.
Có chút thời trang, nhưng cũng hơi sến súa.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui.
Kiếp này mặc dù tôi đã lấy được Kỷ Ngôn Thời như mong muốn, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự trải qua cảm giác yêu đương.
Hồi đi học cũng có nhiều người theo đuổi tôi, nhưng ngoài Kỷ Ngôn Thời, tôi không hứng thú với bất kỳ ai khác.
Chỉ là tôi cũng không thể yêu đương với Kỷ Ngôn Thời, bởi vì anh không thích tôi.
Những ngày du lịch vừa qua, lại khiến tôi có cảm giác như chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương.
Chúng tôi cùng nhau nắm tay dạo phố, mệt thì ngồi nghỉ, thỉnh thoảng còn được người nước ngoài khen ngợi là rất xứng đôi.
Tôi cứ nghĩ Kỷ Ngôn Thời là một người rất cứng nhắc và nghiêm túc, vì từ khi quen anh, anh luôn hành xử có quy củ, không có gì mới lạ.
Trong suốt 5 năm kết hôn, anh cũng luôn giữ khoảng cách vừa phải với tôi.
Nhưng những ngày này lại cho tôi thấy một mặt khác của anh.
Kỹ năng chụp ảnh của anh rất tốt, mỗi tấm hình anh chụp tôi đều rất đẹp.
Anh biết nhiều loại ngôn ngữ, hát cũng hay, có lần gặp một nghệ sĩ đường phố, anh còn xung phong lên hát một bài.
Anh lúc nào cũng cười.
Ánh hoàng hôn Paris phủ lên gương mặt anh, ánh mắt anh nhìn tôi như gói gọn cả cơn gió ấm áp của tháng Tư.
Anh nói: “Yên Yên, anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Không hiểu vì sao, khoảnh khắc đó tôi đột nhiên rất muốn khóc.
Rõ ràng tôi không muốn nói gì, nhưng lại không kìm được mà hỏi anh: “Anh có vui không, A Thời?”
Nụ cười của Kỷ Ngôn Thời cứng lại trong một giây, ánh mắt anh nhìn tôi pha lẫn niềm vui, nỗi buồn và sự không thể tin nổi.
Nước mắt bất giác lăn dài trên khóe mắt, tôi nắm lấy cổ áo anh, hôn lên môi anh.
Tay Kỷ Ngôn Thời ôm lấy tôi mà run rẩy, giọng anh khàn khàn: “Yên Yên, em…”
Những lời sau đó tôi không nghe rõ, vì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng súng.
Con phố vốn yên bình bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng la hét cầu cứu vang lên không ngớt.
Tôi và Kỷ Ngôn Thời bị đám đông xô đẩy, tách ra.
Giữa dòng người hoảng loạn, tôi nhìn thấy anh đang chạy về phía tôi, sau lưng anh là một khẩu súng đen ngòm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.