Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

6:04 chiều – 13/11/2024

Trong người tôi bỗng bùng lên một nguồn năng lượng mãnh liệt, khiến tôi không chút do dự lao về phía anh.

Khi viên đạn xuyên qua ngực tôi, trong đầu tôi chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Tôi không nghe thấy Kỷ Ngôn Thời nói gì, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh hỗn loạn nào xung quanh, chỉ nhớ anh đã bao lần thì thầm bên tai tôi: “Anh yêu em.”

Anh đã nói nhiều lần, và cũng đã nói nhiều năm.

Tôi đưa tay chạm vào ngực trái anh, dường như qua lớp áo hoodie vẫn có thể cảm nhận được hình dáng của vết sẹo.

Tôi mỉm cười nhìn anh: “A Thời, lần này, cuối cùng cũng đến lượt em bảo vệ anh rồi.”

10.

Tôi vẫn luôn nghĩ lần đầu gặp Kỷ Ngôn Thời là khi tôi 13 tuổi.

Nhưng thực ra chúng tôi đã quen nhau từ ba năm trước đó.

Từ nhỏ đến lớn, tôi không có bạn, Kỷ Ngôn Thời là người đầu tiên và cũng là duy nhất.

Anh không giống những người khác, không cười nhạo tôi vì không có mẹ, cũng không gọi mẹ tôi là kẻ điên.

Anh rất trầm lặng, cũng rất đẹp trai, chỉ là không thích nói chuyện.

Một lần, tôi thấy anh đứng dưới tòa nhà học chờ mưa tạnh.

Tôi cầm chiếc ô trong tay, bước tới và đưa cho anh: “Tôi đưa ô cho anh, anh có thể làm bạn với tôi không?”

Kỷ Ngôn Thời liếc nhìn tôi, không nhận ô cũng không nói gì.

Tôi có chút bối rối, liền nhét chiếc ô vào tay anh rồi chạy thẳng vào cơn mưa.

Tôi chỉ có một chiếc ô.

Tôi muốn dùng nó để đổi lấy một người bạn.

Kỷ Ngôn Thời đã nhận ô của tôi, vậy là không thể từ chối được nữa.

Mưa ngày càng nặng hạt, tôi không còn cách nào khác, đành tìm một mái hiên để trú.

Tôi không vội, nếu tôi về nhà muộn, quản gia sẽ ra tìm tôi.

Chỉ là hôm nay tôi sẽ gặp mẹ trễ hơn một chút.

Có một chú mèo nhỏ đang ngủ bên cạnh tôi, tôi ngồi xuống chơi với nó để giết thời gian.

Tôi không biết Kỷ Ngôn Thời đã tìm thấy tôi bằng cách nào, nhưng khi anh đứng trước tôi và chú mèo với chiếc ô nhỏ đầy hoa của tôi, trông anh rất cao lớn.

“Triệu Yên Nhất, em không về nhà à?”

Tôi không trả lời.

Anh nghiêng ô về phía tôi một chút: “Đi thôi, để anh đưa em về nhà.”

Những đứa trẻ mười mấy tuổi cơ thể đều không lớn lắm, một chiếc ô có thể che được hai đứa chúng tôi.

Khi Kỷ Ngôn Thời đưa tôi về đến nhà, trời đã tạnh bớt, tôi hỏi anh: “Chúng ta là bạn rồi đúng không?”

Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, không nóng không lạnh nói: “Em thiếu bạn lắm à?”

Tôi cúi đầu: “Em không có bạn.”

Kỷ Ngôn Thời im lặng một lúc, như thể thở dài.

“Vậy là do họ không có mắt, đừng buồn.”

“Về sau chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.”

Tôi vui vẻ chạy vào nhà, ôm một đống đồ ăn vặt mà tôi thích, nhưng khi quay ra, Kỷ Ngôn Thời đã không còn ở đó.

Tôi định ngày mai sẽ mang cho anh.

Tôi về phòng, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo, rồi lên căn phòng bị khóa ở trên lầu.

Ở đó có mẹ tôi.

Tôi không phải là đứa trẻ không có mẹ, mẹ tôi rất đẹp, rất dịu dàng, và rất yêu tôi.

Bà sẽ lau khô tóc cho tôi, còn tết tóc cho tôi nữa.

Mẹ tôi là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, mẹ đang ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ, thấy tôi bà mỉm cười.

Bà lấy chiếc khăn bên cạnh bước xuống, âm thanh của dây xích nơi cổ chân vang lên lách cách. “Sao lại không lau khô tóc, con gái mà thế này sẽ ốm đấy.”

Dây xích trên chân mẹ tôi rất ngắn, chỉ đủ để bà di chuyển trong phòng. Tôi nhanh chân chạy tới, có chút ngượng ngùng: “Con không lạnh.”

“Con chỉ muốn gặp mẹ nhanh hơn thôi.”

Mẹ kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng dùng khăn lau khô tóc cho tôi, tôi kể cho bà nghe về người bạn mới hôm nay.

Ở bên mẹ, bà nói rất ít, thường là tôi ríu rít nói không ngừng.

Bà nói bà thích nghe tôi kể chuyện mỗi ngày, chỉ là tôi nói quá nhiều, lần nào cũng kể không hết.

Hôm nay cũng vậy, tôi mới kể được một nửa thì quản gia đã gõ cửa, tôi phải đi rồi.

Ba tôi quy định mỗi ngày tôi chỉ được ở với mẹ nửa tiếng.

Tôi không nỡ rời xa, mẹ vẫn mỉm cười nhìn tôi: “Mai gặp lại, con yêu.”

Tôi vụng về trèo xuống giường, nhưng liếc thấy cổ chân mẹ, nơi đó lại có thêm một vết thương mới, máu đã thấm lên chân váy của bà.

Hôm nay mẹ chắc chắn đã cố gắng vùng vẫy.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cổ chân trắng ngần của mẹ: “Mẹ, mẹ có đau không?”

Mẹ xoa đầu tôi, không nói gì.

Giọng tôi nghẹn lại: “Mẹ, từ giờ mẹ đừng cố vùng vẫy nữa.”

Mẹ nhẹ nhàng cười: “Được rồi.”

Khi đó, tôi chẳng hiểu gì, chỉ mong mẹ không bị đau, không bị thương nữa.

Nhưng tôi không hề nghĩ đến điều đó mang ý nghĩa gì đối với mẹ.

11.

Năm tôi 10 tuổi là năm hạnh phúc nhất trong đời.

Vì lúc đó có cả Kỷ Ngôn Thời và có mẹ bên cạnh.

Thời gian đó, ngày nào tan học, Kỷ Ngôn Thời cũng đợi tôi cùng về nhà, tôi liên tục thay đổi các loại đồ ăn vặt và quà tặng cho anh.

Vì mẹ đã dạy tôi rằng, đồ ngon thì phải chia sẻ với bạn bè.

Kỷ Ngôn Thời không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng khi nghe ai đó nói tôi không có mẹ, anh sẽ lao vào đánh nhau với người ta.

Kỷ Ngôn Thời đánh nhau rất dữ dội, nhưng tôi không sợ anh.

Bởi vì khi ở bên tôi, anh chưa bao giờ như thế.

Kỷ Ngôn Thời, anh ấy là bạn tôi, cũng là hiệp sĩ của tôi.

Ngày nào tôi cũng ríu rít kể cho mẹ nghe về mọi chuyện, và trong mỗi câu chuyện đó đều có bóng dáng của Kỷ Ngôn Thời.

Mẹ luôn mỉm cười lắng nghe rồi bình luận: “Xem ra Yên Yên thật sự rất thích cậu ấy.”

Lúc đó tôi chưa biết thế nào là “thích”, chỉ đơn giản cảm thấy rằng mỗi khi ở bên Kỷ Ngôn Thời, tôi đều rất vui.

Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Yên Yên đã có một người bạn tốt rồi, mẹ yên tâm rồi.”

Tôi không nhận ra ẩn ý trong lời nói của mẹ, chỉ nghĩ rằng mẹ thật sự vui mừng cho tôi.

Không biết từ khi nào, tình trạng của mẹ ngày càng tệ hơn, mỗi lần tôi đến thăm, bà đều chỉ nằm trên giường.

Bà vẫn dịu dàng như vậy, luôn mỉm cười với tôi, nhưng sắc mặt thì càng ngày càng nhợt nhạt.

Tôi nghĩ rằng mẹ bị ốm.

Tôi xin ba tìm bác sĩ cho mẹ, nhưng ba bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng, nếu không ông sẽ không cho tôi gặp mẹ nữa.

Tôi chỉ có thể lén giấu kẹo vào tay áo, hy vọng rằng mẹ ăn kẹo rồi sẽ khỏe lại.

Sau đó, có lần mẹ bảo tôi ngày mai hãy mang theo một con dao khi đến gặp bà.

Tôi không hiểu mẹ muốn làm gì, nhưng mẹ nói rằng tôi là một đứa trẻ ngoan, mà trẻ ngoan thì phải nghe lời.

Đêm đó, tôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ, là ba tôi kéo tôi ra khỏi chăn.

Ông nhốt tôi vào phòng kín.

Ông nói tôi là đứa trẻ xấu suýt nữa hại chết mẹ, và từ giờ trở đi, tôi không được gặp mẹ nữa.

Tôi bị nhốt một tuần.

Sau khi ra ngoài, tôi mới biết mẹ đã dùng con dao tôi đưa để tự tử, may mà được cấp cứu kịp thời.

Tôi không hiểu vì sao mẹ lại tự tử, có phải vì tôi làm gì không đúng không?

Nhưng tôi không có cơ hội hỏi, tôi không được gặp mẹ.

Tôi chỉ biết rằng suýt chút nữa tôi đã hại chết bà.

Ngày trở lại trường, Kỷ Ngôn Thời hỏi tôi tại sao tuần trước không đi học, tôi không trả lời.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tan học, anh chặn tôi lại trong hẻm, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi bật khóc, nói rằng tôi là một đứa trẻ xấu, đứa trẻ xấu không xứng có bạn tốt.

Kỷ Ngôn Thời im lặng nhìn tôi khóc xong, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi như mẹ vẫn thường làm: “Dù em có là đứa trẻ xấu, anh vẫn sẽ là bạn của em, mãi mãi.”

“Đã xảy ra chuyện gì, ai nói em là đứa trẻ xấu?”

Tôi kể cho Kỷ Ngôn Thời nghe mọi chuyện, sau khi nghe xong, anh im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng ôm tôi.

“Anh sẽ bảo vệ em.”

Sau đó, tôi không gặp lại mẹ nữa, chỉ còn Kỷ Ngôn Thời ở bên cạnh tôi.

Anh biết tôi buồn, nên tặng tôi một cái lọ.

Anh nói mỗi ngày anh sẽ gấp một ngôi sao giấy cho tôi, khi nào lọ đầy, anh sẽ giúp tôi thực hiện một điều ước.

Anh nói rằng sẽ mất rất lâu, bảo tôi từ từ nghĩ ước nguyện.

Nhưng tôi đã sớm nghĩ ra rồi.

Tôi muốn mãi mãi ở bên mẹ và Kỷ Ngôn Thời.

Chỉ là khi những ngôi sao giấy mới chỉ lấp đầy một phần ba cái lọ, tôi đã quên anh.

12.

Đó là một buổi trưa bình thường, tôi đang ngồi một mình trong phòng khách chơi xếp hình Lego.

Từ trên lầu bỗng có tiếng động, tôi quay đầu lại và nhìn thấy mẹ.

Đã nửa năm trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp bà.

Mẹ gầy đi rất nhiều, da trắng bệch như tờ giấy, cổ chân đầy vết thương máu me, nhưng không còn xiềng xích.

Tôi đứng bật dậy, vừa cất tiếng gọi “Mẹ”, bước chân tôi lại khựng lại.

Tôi đã quên mất, tôi là đứa trẻ suýt hại chết mẹ.

Tôi không biết bà có còn thích tôi không.

Mẹ trông có vẻ rất hoảng loạn, bà không nói gì, chỉ nắm chặt tay tôi kéo lên tầng thượng.

Bà hỏi tôi có muốn đi cùng bà không, tôi hỏi bà định đi đâu, nhưng bà không trả lời.

Tôi hỏi liệu có thể mang Kỷ Ngôn Thời đi cùng không.

Mẹ nhìn tôi một lúc, rồi xoa đầu tôi như trước.

Bà nói: “Người có bạn tốt không thể đi được, Yên Yên sau này phải học cách tự chăm sóc mình.”

Tôi ngây ngô gật đầu, mẹ lại rơi nước mắt.

“Bé con à, mẹ thật sự không chịu nổi nữa.”

Sau đó mẹ bảo tôi úp mặt vào tường, bà nói khi tôi đếm đến 100, bà sẽ biến thành gió, mãi mãi ở bên tôi.

Tôi làm theo.

Và cái giá phải trả là tôi không bao giờ có mẹ nữa.

Tôi lại trở thành một đứa trẻ xấu.

Tôi mắc một trận bệnh nặng, sau khi tỉnh dậy, tôi mất một thời gian dài không thể mở miệng nói chuyện.

Vài lần tôi nhìn thấy Kỷ Ngôn Thời lảng vảng bên ngoài cửa sổ, nhưng tôi không dám gặp anh, chỉ có thể trốn trong chăn mà khóc.

Tôi đã nhiều lần tự hỏi, nếu tôi không có bạn tốt, liệu ngày đó tôi có thể không chút do dự đi theo mẹ hay không.

Hoặc có lẽ mẹ sợ tôi cô đơn, nên bà sẽ không đi.

Tôi không nên có bạn tốt.

Tôi cũng không xứng đáng được yêu.

Ngày nào tôi cũng tự dối mình như vậy.

Thời gian đó, tôi ốm liên tục, sốt cao không dứt, lúc nào cũng mê sảng.

Sau đó, một lần khi tỉnh lại, tôi chỉ nhớ rằng mình đã mất mẹ, và không còn bạn bè.

Tôi quên mất Kỷ Ngôn Thời.

Khi quay lại trường, anh đã tìm tôi rất nhiều lần, nhưng tôi chỉ coi anh như một người lạ.

Ngày nào anh cũng nói muốn làm bạn với tôi, ngày nào tôi cũng lạnh lùng từ chối, rồi ngày hôm sau lại quên mất anh của ngày hôm trước.

Anh không để lại chút dấu vết nào trong trí nhớ của tôi.

Dần dần anh cũng chấp nhận sự thật đó, chỉ mỗi ngày sau giờ học lặng lẽ theo sau tôi, nhìn tôi về nhà.

Lần tiếp theo tôi nhớ đến Kỷ Ngôn Thời là trong buổi tiệc sinh nhật của Triệu Uyển vào năm cô ta 15 tuổi.

Bữa tiệc nhộn nhịp, tất cả mọi người đều xu nịnh mẹ con Triệu Uyển, chỉ có Kỷ Ngôn Thời tìm ra vườn để gặp tôi.

Anh vẫn giống như trước đây, luôn trầm lặng và chín chắn như một người lớn.

Sau đó, anh đưa cho tôi hộp mẫu vật con bướm.

Từ lúc đó, tôi đã nhận định anh là của tôi.

Tôi đã nhiều lần tự hỏi tại sao nhất định phải là Kỷ Ngôn Thời.

Nhưng tôi không tìm thấy câu trả lời.

Hóa ra, chính Kỷ Ngôn Thời là câu trả lời.

Chỉ là tôi luôn nghĩ anh không yêu tôi, cưới tôi chỉ vì áp lực của một cuộc hôn nhân thương mại.

Cho đến một năm trước, khi chúng tôi cùng tham dự một buổi tiệc, Triệu Uyển giả dạng thành người phục vụ, giấu một con dao dưới khay.

Cô ta muốn giết tôi.

Giữa bao nhiêu người, Kỷ Ngôn Thời vẫn tìm thấy tôi một cách chính xác và đẩy tôi ra.

Con dao đó đâm sâu vào tim anh.

Khoảnh khắc ngã xuống, anh vẫn còn an ủi tôi: “Yên Yên, đừng sợ.”

Lần đó, Kỷ Ngôn Thời suýt chết.

Có lẽ do cú sốc quá lớn, tôi đã nhớ lại tất cả.

Tôi nhớ đến hiệp sĩ mà tôi đã ích kỷ quên lãng.

Trong những ngày tháng mơ hồ của tôi, anh vẫn khoác áo giáp, kiên định ở bên tôi.

Hiệp sĩ của tôi.

Tôi nhìn anh từ phòng ICU, khuôn mặt anh tái nhợt, nỗi đau dường như lan tỏa khắp cơ thể tôi.

Tôi dường như luôn là gánh nặng cho những người yêu thương mình.

Khi còn nhỏ, tôi đã là gánh nặng cho mẹ. Dù mẹ đau khổ đến thế nào, bà vẫn phải ở lại nhà họ Triệu vì tôi.

Tôi chỉ mải mê muốn gặp mẹ, nhưng không hiểu được nỗi buồn ẩn sau nụ cười dịu dàng của bà.

Khi lớn lên, tôi lại là gánh nặng cho Kỷ Ngôn Thời. Anh tốt đẹp như thế, suýt mất mạng vì tôi.

Vậy mà tôi lại chẳng thể nhớ chút nào về anh.

Tôi là một kẻ vô dụng.

13.

Vết thương của Kỷ Ngôn Thời ngày một lành lại.

Tôi gần như chuyển hẳn vào bệnh viện cùng anh, anh luôn muốn gặp tôi, và tôi cũng không muốn rời xa anh.

Anh không hỏi tại sao tôi quên, cũng không hỏi tại sao tôi đột ngột nhớ lại.

Anh nói anh không quan tâm, người anh yêu vẫn luôn là tôi.

Trong suốt 5 năm, anh đã nói “Anh yêu em” rất nhiều lần, nhưng ngày hôm sau tôi lại quên sạch.

Lần này là lần tôi nhớ lâu nhất, cho đến một tuần sau khi Kỷ Ngôn Thời xuất viện.

Rồi tôi lại quên.

Và lần này, tình hình dường như trở nên tồi tệ hơn.

Trong tôi xuất hiện hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau.

Một là quên đi tất cả, không bận tâm gì nữa, chỉ cần ở bên Kỷ Ngôn Thời.

Hai là nhớ tất cả, và nghĩ mình là gánh nặng, chỉ muốn chạy trốn.

Tôi không ngừng đấu tranh giữa hai suy nghĩ đó, lúc tốt lúc xấu, tinh thần luân phiên giữa tỉnh táo và mê loạn.

Tôi thấy Kỷ Ngôn Thời bị tôi hành hạ đến kiệt quệ, tôi rất muốn để anh được tự do.

Có lẽ tôi cũng có thể trở thành một làn gió, ở bên anh theo cách khác.

Nhưng anh không đồng ý.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận