Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

6:02 chiều – 13/11/2024

1.

Tôi và Kỷ Ngôn Thời kết hôn vì mục đích thương mại suốt 5 năm, tình cảm nhạt nhẽo.
Anh ta chỉ chăm chú vào công việc, đóng vai tổng tài lạnh lùng.

Anh không thích xã giao, thích về nhà ăn cơm, thế là ngày nào tôi cũng nấu cho anh ăn.
Mọi chuyện liên quan đến anh, tôi đều tự tay lo liệu.
Ở một mức độ nào đó, chúng tôi có thể coi như “tương kính như tân”.

Tôi nghĩ cuộc sống sẽ cứ tiếp tục như thế, cho đến khi Kỷ Ngôn Thời gặp tai nạn vào một ngày mưa bão.
Tỉnh lại, não anh ta đã hỏng mất rồi.
Anh khăng khăng rằng mình trọng sinh.

2.

Khi tôi đến bệnh viện, đầu Kỷ Ngôn Thời đã bị quấn chặt băng gạc, trong phòng bệnh thì đang phát điên.
Anh giật dây truyền nước ra, cố gắng vùng dậy đòi về nhà.

“Tránh ra! Tôi muốn về nhà, tôi phải tìm Yên Yên!”
“Đừng chạm vào tôi! Tôi phải về nhà tìm Yên Yên!”

Ba người y tá suýt thì không giữ nổi anh.

Tôi bước nhanh đến, mặt đen sì, túm lấy anh: “Đừng có làm loạn.”

Anh nhìn tôi, đứng sững lại hai giây, rồi mắt đỏ lên.
Anh ôm chặt lấy tôi, giọng run rẩy:

“Yên Yên… em không sao là tốt rồi… không sao là tốt rồi…”
“Anh rất nhớ em…”

Tôi cố đẩy anh ra, nhưng không nhúc nhích nổi.
Giọng tôi yếu ớt: “Anh mà không thả ra, thì tôi sắp có chuyện đấy.”

Anh chưa chết vì tai nạn, tôi thì suýt bị siết chết.

Cuối cùng, Kỷ Ngôn Thời cũng chịu buông tôi ra, nhưng mặt mày vô cùng tủi thân.

Tôi giả vờ như không thấy.

Tôi chỉ huy anh lên giường nằm lại, rồi nhờ y tá truyền dịch cho anh.

Cuối cùng, khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng.

Anh tựa vào đầu giường, mắt thì không rời khỏi tôi.
Thậm chí tôi đi rửa tay, anh cũng phải gọi tôi tám lần.

Bác gái bán rau ở chợ cũng không dai bằng anh.

3.

Tôi ngồi bóc cam cho anh, anh đột nhiên dịu dàng nói: “Yên Yên, anh rất nhớ em.”
Tay tôi khựng lại, lông mày nhíu chặt.

Kỷ Ngôn Thời… chẳng lẽ bị đâm thành ngốc thật rồi?

Chúng tôi quen nhau mười mấy năm, cưới nhau năm năm, chưa bao giờ nghe anh nói mấy câu sến súa như vậy.

Tôi đưa tay sờ trán anh: “Để tôi gọi bác sĩ đến xem.”

Kỷ Ngôn Thời lập tức giữ tay tôi lại, giọng trong trẻo: “Anh không bị bệnh, Yên Yên, anh trọng sinh rồi.”

Tôi: …

Tôi biết nét mặt mình lúc đó chắc rất đặc sắc, nhưng Kỷ Ngôn Thời không hề để ý, anh trông rất kiên định.

“Yên Yên, anh nói thật đấy, anh thực sự trọng sinh rồi.”

“Kiếp trước, anh… anh ngoại tình, không những phản bội em, mà còn để tiểu tam sỉ nhục em, bắt em quỳ phạt dưới mưa khi em ốm.”
“Anh làm em mất mặt trước mọi người, còn bắt em hiến thận cho tiểu tam…”

“Anh đã làm rất nhiều điều có lỗi với em, sau này em hoàn toàn thất vọng về anh, em bị ung thư, rồi qua đời…”

Mặt tôi tái mét, nhưng Kỷ Ngôn Thời vẫn tiếp tục:

“Anh hối hận, anh cố tìm em, nhưng em không muốn gặp anh, không thèm quan tâm anh, anh thậm chí không biết em chôn ở đâu…”

“Yên Yên… anh thật đáng chết!”

Nói xong, anh lại tự tát mình một cái, khóc lóc thảm thiết.

Các cổ đông của công ty đến thăm đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Kỷ Ngôn Thời, người luôn lạnh lùng, giờ đang co lại trong lòng tôi, khóc như một thằng ngốc.

Vừa khóc vừa nói “Anh đáng chết.”

Bề ngoài, tôi vẫn bình tĩnh, vừa an ủi Kỷ Ngôn Thời, vừa đuổi các cổ đông đi.

Nhưng dưới chân, tôi đã cào ra ba cái lâu đài di động Howl.

Sau một giờ đồng hồ, Kỷ Ngôn Thời mới bình tĩnh lại, áo tôi đã ướt sũng một mảng lớn.

Tôi liếc anh một cái: “Anh bị Mạnh Khương Nữ đoạt xá à?”

*孟姜女 (Mạnh Khương Nữ) Đây là một nhân vật nổi tiếng trong văn hóa dân gian Trung Quốc. Theo truyền thuyết, Mạnh Khương Nữ đã khóc đến mức sụp đổ một phần Vạn Lý Trường Thành vì chồng bị ép đi xây dựng công trình và qua đời.

Kỷ Ngôn Thời không nghe, nắm tay tôi với ánh mắt đầy yêu thương: “Yên Yên, anh yêu em.”

“Phải luôn ở bên cạnh anh…”

Tôi hất tay anh ra, đứng dậy đi thay áo.

“Được rồi, biết rồi.”

Trong góc anh không nhìn thấy, tôi khẽ mỉm cười.

4.

Kỷ Ngôn Thời không có gì nghiêm trọng, ở viện vài ngày rồi về nhà.

Nhưng tính tình thay đổi hoàn toàn.

Trước đây, ngôi nhà này đối với anh chỉ là nơi ăn và ngủ, thỉnh thoảng làm tròn nghĩa vụ vợ chồng.

Nhưng giờ, tôi đi đâu, anh theo đó.

Thậm chí tôi đi vệ sinh, anh cũng đứng trước cửa đợi.

Thật sự bất lực.

Lần thứ mười ba tôi đuổi anh ra khỏi bếp, Kỷ Ngôn Thời bày ra vẻ mặt tội nghiệp nói: “Yên Yên, trước khi em bỏ đi, em còn nấu món sườn chua ngọt anh thích nhất.”

Tôi: …

Cầm cái xẻng xào, tôi chỉ muốn bổ đầu anh ra xem bộ não yêu đương thừa này mọc ở đâu.

Những chuyện kiếp trước của anh, giờ tôi có thể kể ngược lại rồi.

Tôi giả vờ không nghe thấy, tập trung nhìn vào nồi sườn.

Kỷ Ngôn Thời từ phía sau áp sát vào tôi, tay ôm lấy eo tôi, giọng khàn khàn: “Yên Yên, anh đói rồi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi liếc anh một cái: “Sắp xong rồi, anh ra ngoài đợi đi.”

Kỷ Ngôn Thời không nghe.

Những nụ hôn của anh phủ xuống, lên trán, bên tóc, má, môi…

“Yên Yên, anh yêu em…”

Khắp nơi đều là mùi hương thanh mát của Kỷ Ngôn Thời, tôi đẩy anh ra: “Sườn sắp cháy rồi.”

“Cháy thì không ăn nữa, có em là đủ rồi.”

Kỷ Ngôn Thời tắt bếp, bế tôi về phòng.

Kỷ Ngôn Thời chưa từng nhiệt tình đến vậy.

Anh như một kẻ lạc trong sa mạc, khát khao tìm kiếm ốc đảo, không quan tâm điều gì, lao thẳng tới.

Trong lúc choáng váng, tôi đưa tay chạm vào phía sau tai Kỷ Ngôn Thời.

Ở đó có một vết sẹo nhỏ xíu, nhỏ đến mức Kỷ Ngôn Thời không nhận ra.

Nay đã đóng vảy.

Chỉ có tôi biết, dưới vết sẹo đó, là một con chip.

Một con chip khiến Kỷ Ngôn Thời nghĩ rằng anh yêu tôi.

Bốn năm trước, tôi đầu tư vào một viện nghiên cứu sắp phá sản.

Ngoài việc nghiên cứu thuốc chữa các bệnh khó, họ còn phát triển một loại chip ký ức.

Loại chip này không thật sự thay đổi hoặc tạo ra ký ức mới, mà chỉ thiết lập một tiền đề, rồi khuếch đại cảm xúc nhất định. Chip sẽ kích thích não bộ tin rằng cảm xúc đó là ký ức thật.

Những chi tiết không liên quan đến cảm xúc thì chip sẽ tự động làm mờ hoặc lấp đầy bằng những thông tin không rõ ràng.

Giống như Kỷ Ngôn Thời cứ nghĩ rằng mình trọng sinh, anh ta chỉ nhớ đến cảm giác tội lỗi và yêu thương dành cho tôi, mà không quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trước đó.

Trong 5 năm kết hôn với Kỷ Ngôn Thời, dù anh ta cổ hủ và ít để ý đến tôi, nhưng ít nhất bên cạnh anh không hề có người phụ nữ nào khác.

Tôi vốn dĩ định cứ sống như vậy.

Nhưng từ tháng trước, Kỷ Ngôn Thời lại thường xuyên gặp gỡ một người phụ nữ.

Bọn họ hay ăn tối cùng nhau, thậm chí còn gọi điện nửa đêm.

Một lần tôi dậy uống nước, Kỷ Ngôn Thời thấy tôi liền vội vã tắt máy.

Hóa ra, ngay cả một tổng tài ngoại tình cũng có lúc chột dạ.

Dù trong kịch bản tôi viết cho anh ta, tôi là kiểu phụ nữ cam chịu, không tranh giành, nhưng tôi của thực tế không bao giờ để chuyện đó yên.

Tôi đã dàn dựng tai nạn xe, rồi trong quá trình điều trị, cấy chip vào đầu anh ta, chỉnh sửa lại ký ức.

Tôi muốn anh ta yêu tôi đến chết mê chết mệt.

Tôi biết mình không được bình thường, tâm lý có phần bất ổn.

Từ nhỏ đến lớn, chẳng có gì khiến tôi hứng thú, ngoại trừ Kỷ Ngôn Thời.

Không ai có thể cướp anh ta khỏi tôi.

Anh ta chỉ có thể là của tôi.

Mãi mãi.

5.

Lần đầu tiên gặp Kỷ Ngôn Thời là năm tôi 13 tuổi.

Lúc đó là tiệc sinh nhật 15 tuổi của con gái mẹ kế, bữa tiệc được tổ chức vô cùng long trọng, tất cả các nhân vật nổi tiếng ở thủ đô đều có mặt.

Cô ấy mặc chiếc váy công chúa mới nhất, còn tôi ngồi trong vườn, mặc chiếc váy đã lỗi thời từ hai năm trước.

Tôi bắt được một con bướm, chưa kịp ngắm thì Triệu Uyển đã cướp mất.

“Cái váy của mày xấu thật đấy, Triệu Yên Nhất.”

Cô ta cười rạng rỡ nhìn tôi, còn tôi chỉ quan tâm đến con bướm tội nghiệp trên mặt đất.

Con bướm đã chết, cánh của nó cũng bị xé nát.

Hình ảnh đó khiến tôi nhớ đến những con búp bê và váy công chúa từng bị Triệu Uyển và mẹ cô ta cắt nát, cùng với những ngôi sao giấy bị ném vào thùng rác.

Tôi không giận, mà chỉ nghĩ hôm nay nên đặt gì trên giường Triệu Uyển đây?

Chuột chết hay gián sống?

Chỉ nghĩ đến cảnh Triệu Uyển sợ hãi nhảy dựng lên là tôi đã không nhịn được mà bật cười.

Triệu Uyển nổi điên định lao vào tôi, nhưng lại thấy Kỷ Ngôn Thời.

Kỷ Ngôn Thời năm 15 tuổi đã có khí chất của một tổng tài tương lai, trầm lặng nhưng đẹp trai đến mức không thể phủ nhận.

Anh mặc bộ vest được cắt may hoàn hảo, cổ còn thắt một chiếc cà vạt tinh tế.

Chỉ cần đứng đó thôi, anh đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.

Triệu Uyển duyên dáng bước tới chào hỏi, Kỷ Ngôn Thời nói mẹ kế tôi đang tìm cô ấy, thế là cô ta không thèm để ý đến tôi nữa.

Kỷ Ngôn Thời vẫn đứng đó, không nói gì cũng không di chuyển.

Tôi thu lại ánh mắt, nhìn con bướm đã vỡ nát trên đất, thấy chán nên đứng dậy rời đi.

Hai tháng sau, tôi lại gặp Kỷ Ngôn Thời.

Ở một nơi không có ai, anh đưa tôi một khung gỗ nhỏ, bên trong là con bướm tôi đã bắt, vẫn còn nguyên vẹn như khi còn sống.

Nhưng thực tế, nó đã là mẫu vật rồi.

Khung gỗ rất nhỏ, vừa khít trong lòng bàn tay tôi.

Kỷ Ngôn Thời vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không nói gì, đưa đồ rồi đi luôn.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, lặng lẽ siết chặt khung mẫu vật trong tay.

Kỷ Ngôn Thời, chính anh đã tự bước vào lòng tôi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận