Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

4:45 sáng – 16/11/2024

7

Phu nhân nghe nói ta bán cái bình ngọc mà phu nhân thưởng cho ta để trồng lan, rồi chuộc lại bọn họ, phu nhân có phần ngạc nhiên.

Trương ma ma liếc nhìn ta, người đứng sau thiếu gia, cúi đầu ôm tiểu thư mà không dám lên tiếng, rồi nói với phu nhân: “Chính là chậu hàn lan mà biểu tiểu thư từ An Huy gửi đến, do nha đầu này chăm sóc. Ngày hoa nở, ta đã dẫn nó đến trước mặt phu nhân dập đầu, phu nhân vui mừng nói rằng loài hoa này có duyên với nó, nên thưởng cho nó.”

Phu nhân dịu dàng cười: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, quả có chuyện đó.”

Bà giơ tay gọi ta đến gần: “Lần này đa tạ con, ta vẫn nghĩ thường ngày ta tụng kinh niệm Phật, sao Phật tổ Bồ Tát lại không bảo hộ, hóa ra đã sớm đưa phúc tinh đến trước mặt ta.”

Chư thiên thần Phật bảo hộ sao? Phu nhân, chính người mới là Bồ Tát.

Tinh tường như Vương thúc, từ những lời chúng ta trao đổi đã đoán ra rằng chậu hàn lan kia không phải phu nhân ban cho, nhưng vẫn nghe thấy phu nhân khen ta là người lương thiện biết ơn, dường như không thể nhịn nổi, bèn hừ một tiếng bên cạnh: “Con bé này tâm địa không tốt đâu, nó định mua thiếu gia nhà phu nhân về làm rể đó.”

Nhìn thúc ấy hả hê như thể vừa báo thù được, liếc mắt trừng trừng ta, đắc ý lại gian xảo, ta bỗng nhiên hoảng hốt, tay ôm tiểu thư cứng lại, mặt bỗng dưng nóng bừng lên, lòng thầm tính toán xem dưới cái bàn cũ của quán hoành thánh kia có chỗ nào đủ để ta trốn không.

Tiểu thư như cảm nhận được cánh tay ta đột nhiên siết chặt, liền dùng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn chọc vào má ta cười khúc khích: “Vũ tỷ, sao mặt tỷ lại đỏ như đít khỉ của đoàn xiếc Tây Trực Môn vậy?”

Ta không biết trả lời thế nào, thiếu gia lại lên tiếng: “Mẹ, nay con không còn là đại thiếu gia Ngô gia nữa, con đường khoa cử cũng đã đoạn tuyệt, vốn dĩ con cũng không phải là người có thể học hành.”

Nói đến đây, chàng liếc nhìn ta: “Nhưng đạo lý biết ơn báo đáp con vẫn hiểu, Đông Vũ cứu m//ạng con và gia đình, sau này chắc chắn còn nhiều phiền phức phải nhờ cậy. Quay về kinh xa xôi chưa biết khi nào, nếu nàng thật sự cần, con sẵn sàng làm rể nhà nàng, cùng nàng chăm sóc gia đình, cũng không thể để một cô nương gánh vác mọi thứ một mình.”

Từng chữ từng câu, êm đềm mà kiên định, lời nói kinh hãi này từ miệng thiếu gia lại thật bình thường. Chắc là do trời xuân vẫn còn rét mướt, gần đây bận rộn quá, nhiễm phong hàn, nếu không sao mặt ta lại nóng bừng lên, đầu còn như đang bốc khói.

Dù mắt chỉ nhìn thấy mũi giày của mình, nhưng ta vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt phu nhân đang dừng lại trên người ta, phu nhân cười nói: “Tiểu Vũ, chỉ cần con không chê, ta cũng chẳng cản nó, rốt cuộc thì nhà nó làm rể là truyền thống rồi.”

Ta nghe không rõ cũng không hiểu lời phu nhân nói, đầu óc như bị mây mù bao phủ, chưa kịp để phu nhân và Trương ma ma phản ứng, ta lắp bắp nói: “Không… không, không còn sớm nữa, mau về dọn dẹp thôi, còn nhiều thứ cần chuẩn bị lắm.”

Ta ôm tiểu thư không quay đầu lại mà chạy đi, dường như chỉ cần ta chạy thật nhanh, có thể bỏ lại tiếng cười phía sau.

8

Thời tiết dần ấm lên, liễu bắt đầu nhú chồi, hoa mai rải rác nở rộ. Khi ấy, chúng ta đã khởi hành về phía bắc được hơn nửa tháng.

Trước khi đi, chúng ta đến thăm lão gia hai lần, dường như thấy con cái gia đình bình an, thân hình gầy gò của ông ngay lập tức tràn đầy hy vọng. Nghe nói phu nhân và các con đều muốn cùng ông lên đường, ông vừa bâng khuâng vừa áy náy, viền mắt đỏ lên ôm lấy bờ vai của phu nhân, cả nhà lại một lần nữa bật khóc.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Phạm nhân bị lưu đày phải dùng đôi chân của mình để đến Ninh Cổ Tháp, đường xa vất vả, nên phải chuẩn bị quần áo và thức ăn cho lão gia.

Mua vải và bông, ta tẩy rửa cắt may, đồ do Trương ma ma tự tay làm, có sự giúp đỡ của bà, quần áo làm ra vừa nhanh vừa đẹp. Ta sờ tay lên bộ đồ mới vừa làm xong, lòng thầm cảm thán, cùng một đôi tay chăm sóc hoa cỏ, sao Trương ma ma làm gì cũng giỏi như vậy.

Quần áo mới có lớp lót bông, phu nhân cũng làm hai đôi giày, lại chuẩn bị thêm ít thịt khô, khi đoàn phạm nhân khởi hành, phu nhân đã mang đến tặng.

Ta lấy ra số bạc còn lại, cân một trăm lượng đưa cho phu nhân, nhờ bà đưa cho quan lại áp giải phạm nhân chút đỉnh, hy vọng lão gia trên đường đi sẽ bớt khổ sở. Lại lấy ra miếng bạc vụn lớn nhất trong số bạc còn lại, tìm đến Vương thúc, nhờ thúc ấy sắp xếp cho chúng ta một chiếc xe ngựa lớn hơn.

Giai cấp tôn ti trong suốt hành trình mưa gió dường như bị xóa nhòa, chúng ta giống như một gia đình thật sự, chen chúc trên một chiếc xe ngựa, đi theo đoàn xe của Vương thúc.

Điều duy nhất ngoài dự đoán của ta là thiếu gia rất yếu ớt.

Vốn dĩ là thiếu gia lái xe ngựa, chàng học được mấy ngày khó khăn lắm mới biết lái, nhưng vừa đi được nửa ngày thì trước bị nắng làm tổn thương, sau bị gió lạnh thổi qua liền ngã bệnh. Thật không thể nhìn nổi, ta kéo chàng vào trong xe ngựa, ta đã từng lái xe bò ở quê, dưới sự chỉ dẫn của phu xe do Vương thúc phái tới, nửa ngày là ta đã biết lái.

Phong cảnh trên đường rất đẹp, tiểu thư nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh thay đổi, ở trong lòng phu nhân học theo ngâm nga: “Nhà tranh làm từ cành liễu, vảy giao long vẫy động sóng nước tanh, bay lượn theo chim ngoài biển.”

Đến mùa hè mà phu nhân lo lắng nhất, chúng ta đã đi sâu vào phía bắc, vừa kịp tránh cái nóng oi bức khó chịu.

Thiếu gia nói chàng không phải là người học hành, ta thấy chàng cũng không phải là người giỏi lao động.

Vương thúc là một người buôn bán, hàng năm đi lại giữa Nam Bắc, trên đường mua bán hàng hóa. Tại Hoàng Long Phủ mua được nhiều đồ, tiểu thư theo sau ăn bánh ngọt, người thương nhân này lại rất hào phóng với tiểu thư.

Nghĩ lại cũng phải, tiểu thư ngây thơ đáng yêu, trong sáng thiện lương, đường đi dù vất vả cũng không than vãn mà luôn là niềm vui của mọi người, lúc nào cũng ngọt ngào theo sau Vương thúc gọi: “Vương thúc, Vương thúc”, “Vương thúc thật anh minh”, “Cảm ơn Vương thúc”, “Nhờ có Vương thúc”… Nàng đối xử với ai cũng như vậy, ngọt ngào cười nói, ngọt ngào gọi, dù là núi băng cũng phải tan chảy.

Ta dắt tiểu thư xem lông thú ở thương hành, nhìn thấy thiếu gia đang đi đến, thấy mọi người bận rộn, chàng cũng tự nguyện muốn giúp đỡ. Vương thúc nhìn thiếu gia sau hai tháng ốm ba lần càng thêm gầy gò, cười gian nói: “Vậy thì ngươi hãy cùng lão Vương bọn họ khiêng hàng hóa đi.”

Những người làm công “hê dô” một tiếng khiêng bao tải hàng hóa lên vai, thiếu gia cũng học theo, tay trái tay phải cùng lúc cầm lấy hai đầu bao tải định khiêng lên vai, khí thế lắm, học theo đám người làm công “hê dô” một tiếng, nhưng bao tải không nhúc nhích. Những người làm công quay lại tiếp tục vận chuyển hàng hóa, nhìn thấy cảnh này liền cười ầm lên.

Thiếu gia nghiến chặt răng, hít sâu một hơi, thử thêm lần nữa, nhưng bao tải vẫn không nhúc nhích, tiếng cười rộ lên nhiều hơn. Thiếu gia mặt đầy lúng túng, gãi đầu ngượng ngùng cười với mọi người xung quanh, khi chuẩn bị thử lần thứ ba thì ta bước đến, đặt tay tiểu thư vào tay chàng, đỡ lấy bao tải trước mặt chàng, nhấc lên một cách dễ dàng đặt lên vai, tay trái giữ lại, tay phải cầm lông thú vừa mua xong, ra hiệu cho mọi người đi theo.

Ta không để ý đến tiếng hô hố xung quanh, lòng chỉ nghĩ rằng: nếu thật sự cưới một phu quân như thế, tổ mẫu ta chắc chắn sẽ có thêm một người để mà mắng.

Khi trời lạnh dần, các thị trấn ta đi qua ngày càng thưa thớt, người cũng ngày càng ít đi, tiểu thư cả ngày nói cười cũng trở nên im lặng hơn nhiều, phu nhân và Trương ma ma luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải ngắm cảnh, mà là nhìn thật kỹ, như thể chỉ khi tự mình đến vùng đất hoang vu này mới biết sẽ đối mặt với những khó khăn như thế nào.

Cảnh vật bên cửa sổ từ màu cam đỏ của liễu xanh chuyển thành núi đen nước đen, khi nhìn thấy thảo nguyên quen thuộc, cây du già cỗi và rừng thông, nỗi lo lắng trong lòng càng trở nên đậm nét.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận